Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Huyền Vũ Hoàng nghe xong Ngô Minh kiến nghị, biểu hiện trên mặt vẫn không có nửa điểm biến hóa, ngược lại là nhìn về hướng đại vương tử.
Ngô Minh, Tình công chúa, Mặc vương tử ba người đều như Huyền Vũ Hoàng vậy, đều là mỉm cười nhìn đại vương tử.
Kết quả ánh mắt bốn người này nhất trí như vậy nhìn sang, khiến cho đại vương tử bị nhìn đến có chút cả người không được tự nhiên.
Ở một bên Long lão nổi lên một thân mồ hôi lạnh.
Hoàng cung tranh đấu, quả nhiên không phải ta loại người chỉ có thể say mê huyền võ này trải qua.
Long lão ở bên thấy được toàn bộ quá trình.
Cái này thật không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Khi đại vương tử từ bên ngoài đi vào, không phải giống như dĩ vãng ngẩng cao đầu và ngực khoan thai mà đi vào, mà là thay đổi trước nay chưa từng có lấy tiểu bước nhanh đi vào. Long lão nhìn động tác của hắn, rõ ràng thật sự như là Tình công chúa cùng Chu Chỉ Nhược trước đó nói tới biểu hiện trong lòng không chắc chắn.
Tiếp sau đó khi đại vương tử nói yêu cầu nước Tề phái ra Tiêu Nhược Dao đảm nhiệm sứ giả, cũng yêu cầu một số thành trì cùng bạch ngân làm tiền chuộc, khiến cho Long lão cũng kinh ngạc đến trợn tròn con mắt.
Hắn không phải giật mình ở kiến nghị của đại vương tử, mà là do Tình công chúa cùng Chu Chỉ Nhược suy đoán nửa điểm không kém.
Rõ ràng thật sự nói trúng rồi, như các nàng sở liệu trước!
Không phải hết thảy khách khanh bày mưu tính kế đều là quân sư, cũng không phải hết thảy quân sư đều là cố vấn. Quân sư càng thiên về thống suất ở quân sự, cũng bao quát huấn luyện quân đội, điều khiển quân nhu các loại năng lực. Có năng lực suy đoán giống như biết trước, mới có thể trở thành là cái gọi là cố vấn.
Bản lĩnh của một vị cố vấn, Long lão đây là tự mình lĩnh hội.
Nếu đây không phải là nội dung con cháu hoàng thất không thể diễn thử, bằng không Long lão thật sự muốn hoài nghi tất cả những thứ này là có thực hay không.
Cái người nào có thể suy đoán chuẩn như thế? Tuy rằng trước các nàng liền phân tích qua nguyên nhân, nhưng Long lão tự nhận chính mình tuy rằng nghĩ thông đến, nhưng tuyệt kế lại không nghĩ ra tới.
Mà mấy người liên tục đánh giá mưu tính của đại vương tử rất tốt, cái này liền để Long lão có chút toát mồ hôi.
Làm gì? Tại sao nói hắn mưu tính rất tốt? Mưu tích mà hắn nói không phải các ngươi đều đã đoán trước được sao? Vì sao các ngươi không nói ra mưu tính cầu hôn lợi hại hơn của mình?
Đặc biệt là khi Ngô Minh mọi người không hẹn mà cùng nhau hướng về đại vương tử mỉm cười, Long lão cảm giác đặt mình vào hoàn cảnh người khác giả thiết như chính mình là đại vương tử. Nhất thời từ trong lòng sinh ra một loại hàn ý đến.
Không nghi ngờ chút nào, đây là các nàng muốn hố đại vương tử a. Long lão đều không làm rõ được, tại sao những người thông minh này có thể không cần dùng đến ngôn ngữ câu thông, liền cùng nhau phi thường nhất trí nhắm vào đại vương tử đến bắt nạt.
Long lão chỉ có thể đổ cho Huyền Vũ Hoàng là không thể bị bắt nạt, Mặc vương tử là nửa cái chủ nhân của Chu Chỉ Nhược, Tình công chúa lại cùng Chu Chỉ Nhược quải nửa cái chân…
Hình như. Tình hình rất loạn.
Ngược lại cuối cùng kết quả là ba người này nhất trí hố đại vương tử, mà Huyền Vũ Hoàng cư nhiên làm như không nghe thấy không nhìn thấy.
Long lão không dám suy nghĩ nhiều, tuy rằng trong lòng đã mơ hồ nghĩ đến loại khả năng nào đó: Đánh giá về đại vương tử ở trong lòng Huyền Vũ Hoàng, đã rơi xuống thấp đến trước nay chưa từng có.
Đại vương tử coi như lại đần, bằng trực giác cũng có thể cảm giác được là lạ ở chỗ nào. Hắn bắt đầu cân nhắc ở khi mình sau khi rời đi trong thời gian ngắn ngủi đến cùng phát sinh cái gì, chẳng lẽ Tình công chúa mọi người cùng tên ngụy vương tử Độc Cô Mặc kia đạt thành một loại hiệp nghị nào đó?
Huyền Vũ Hoàng vẻ mặt không có chút rung động nào, nhìn biểu tình đại vương tử, mỉm cười nói: “Chu cô nương kiến nghị ngươi có thể nghe rõ ràng?”
“Nghe rõ ràng.” Đại vương tử khom người đáp lời. Hắn suy nghĩ nhanh quay ngược trở lại, cân nhắc làm sao làm ra quyết đoán thỏa đáng nhất.
Vào lúc này. Thạch Lựu cũng không thể cho hắn kiến nghị gì, hắn cũng không tiện mở miệng nói đi ra ngoài hỏi Thạch Lựu xem thế nào, chỉ có thể chính mình đưa ra đến quyết đoán.
“Ngươi có thể có lòng tin đi vào biên cảnh hai nước, vì việc này cùng nước Tề đàm phán a?” Huyền Vũ Hoàng trực tiếp hỏi.
“Hài nhi… Có lòng tin!” Đại vương tử hơi chút do dự, liền cắn răng gật đầy đồng ý một cái.
Phụ hoàng không có hỏi có nguyện ý hay không, mà là hỏi có hay không có lòng tin.
Nếu là hỏi như thế, chẳng lẽ ta còn có thể từ chối sao? Liền chút lòng tin cũng không có, thì sao có thể làm nên đại sự? Đại vương tử trong lòng cân nhắc.
Không biết Huyền Vũ Hoàng nhưng ở trong lòng thở dài một hơi: Người này tuy rằng làm việc có quả quyết. Nhưng không có mặt dày, ôi đáng tiếc đáng tiếc. Không biết trải qua lần rèn luyện chịu thiệt này. Có thể hoàn toàn tỉnh ngộ không. Nếu còn muốn không ngộ được mưu mẹo trong này…
Theo tính khí dòng suy nghĩ của Huyền Vũ Hoàng, khi ngươi không có đầy đủ sức lực nói chuyện hoặc là thời điểm không đầy đủ nắm chắc, liền không cần bận tâm bộ mặt. Dù cho đánh vỡ mặt mũi thường ngày, cũng có thể vì để cầu sinh cầu lợi mà dẫn đầu vị trí. Ngàn vạn không thể bởi vì mất mặt nhất thời mà đưa mình vào hiểm địa.
Đây chính là thuật lưu manh nhà đế vương.
Một thế giới khác đám người Lưu Bang; Lưu Bị, đều luôn luôn là cái kiệt xuất trong việc am hiểu sâu sắc phương pháp này. Ở loại tình huống ngàn cân treo sợi tóc vứt bỏ thê tử sự tình làm được hơn nhiều, mới có thể đổi giang sơn to như thế mà ngồi. Nếu trọng mặt mũi như Sở bá vương Hạng Vũ, Giang Nam Hổ Tôn Kiên, tiểu bá vương Tôn Sách đám người. Sẽ không có cái kết quả tốt gì.
Huyền Vũ Hoàng có vẻ như hớn hở nói: “Được, ngươi đã có quyết tâm này, liền ban thưởng ngươi vào triều song cẩm đái. Lấy danh nghĩa biên cảnh vệ đốc quân, cùng nước Tề Du Du quận chúa giao thiệp việc tiền chuộc.”
“Nhi thần tuân chỉ, tạ phụ hoàng ban ân.” Đại vương tử quỳ xuống đất gửi tạ.
Song thắt lưng gấm? Tựa là thời gian vào triều. Trên eo đeo thêm hai cái thắt lưng gấm? Vậy có cái gì đáng giá? Ngô Minh oán thầm. Đồng thời thầm kêu Huyền Vũ Hoàng thật hố nhi tử, rõ ràng cho hắn danh nghĩa một tên vệ đốc quân biên cảnh, cái này đều không phải danh nghĩa nước Vũ a.
Xem ra Huyền Vũ Hoàng hoàn toàn rõ ràng ý tứ Tình công chúa.
Ngô Minh liếc mắt nhìn Huyền Vũ Hoàng vẫn đang mỉm cười.
Nàng phi thường rõ ràng, vừa nãy thời điểm Tình công chúa nói ra mưu kế hắn rất tốt, đến tột cùng ôm dự định ra sao.
Chân chính hố đại vương tử, là Tình công chúa a!
Nàng là ám chỉ tất cả mọi người, nhường đại vương tử đi đánh trận đầu, hướng về nước Tề đưa ra điều kiện không thể đáp ứng.
Ngô Minh biết rõ cái điều kiện này không thể được đồng ý, vì chính mình đang ở nước Vũ, làm sao phân thân trở lại?
Mà Tình công chúa là phán đoán nước Tề luyến tiếc không bỏ được Tiêu Nhược Dao bị thương nặng, hơn nữa nàng còn đang dưỡng thương làm sao có khả năng vào lúc này đi sứ? Dù cho là vì Du Du quận chúa, nước Tề liền cam lòng để một vị thiên tài tuyệt thế thân ở hiểm địa?
Tình công chúa lấy góc độ công danh lợi lộc suy lý, tự nhiên đoan chắc nước Tề không thể đáp ứng điều kiện của đại vương tử. Vì lẽ đó sau khi đại vương tử mặt mày xám xịt trở lại, có thể lại tiếp tục thực hiện kiến nghị cầu hôn.
Hơn nữa trước tiên đưa ra một cái điều kiện không thể đáp ứng, lui thêm bước nữa đưa ra một cái yêu cầu có thể trì hoãn một chút, nước Tề liền dễ dàng tiếp thu hơn nhiều.
Không dùng ngôn ngữ nhắc nhở, Huyền Vũ Hoàng cũng hoàn toàn rõ ràng dụng ý của Tình công chúa. Vì lẽ đó hắn thay đổi một loại xưng hô, rõ ràng chỉ là để Đại vương tử lấy danh nghĩa một tên vệ đốc quân biên cảnh đi đàm phán, kỳ thực tựa là dự bị hậu chiêu lại một lần nữa đi đàm phán.
Đại vương tử thì sao đây? Làm sao sẽ không biết chính mình danh không chính ngôn không thuận.
Hắn thầm than một tiếng, tiếp chỉ sau đi ra Dưỡng Tâm Điện, mặt mày ủ rũ đi tìm Thạch Lựu rồi.
“Tiểu Lựu Lựu, phiền phức, phiền phức. Phụ hoàng để cho ta đi cùng nước Tề đàm phán điều kiện của chúng ta.” Đại vương tử liên tiếp tìm Thạch Lựu tố khổ.
“Ngươi xem, cứ y theo kiến nghị của ta là được rồi? Ngươi còn một mực phải tăng thêm Tiêu Nhược Dao cái gì?” Thạch Lựu tỷ trái lại nổi lên sức lực mười phần giáo huấn đại vương tử: “Tất cả những thứ này, đã sớm ở bên trong dự liệu của ta. Nếu ngươi đề yêu cầu nhiều lắm, hoàng thượng dĩ nhiên là đem cái phiền toái này ném cho ngươi đi hoàn thành là xong rồi.”
“Vẫn là tiểu Lựu Lựu thần cơ diệu toán a.” Đại vương tử vẻ mặt đau khổ nói.
Đại ngu giả trí, không ai hơn như thế. (chưa xong còn tiếp…)