Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 87: Đánh đòn tâm lý


Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Là Ngụy Linh! Huyền vũ nữ tướng Ngụy gia?! Làm sao có thể, lần này gay go…” Hỗ Vân Kiều nghiêm mặt ngồi ở trên ghế, ngây ngẩn thấp giọng nói rằng.

Ở bên trong tiếng hoan hô của mọi người, thanh âm của nàng cơ hồ bị nhấn chìm.

“Có chuyện gì sao?” Ngô Minh liền vội vàng hỏi.

“Ngụy gia là thế lực đối đầu với Hỗ gia chúng ta! Ở thời tổ phụ ta đã đem Ngụy gia chèn ép đến không vực dậy nổi. Nhưng hôm nay lại lòi ra một vị huyền vũ nữ tướng, gay go, Ngụy gia muốn một lần nữa quật khởi…” Hỗ Vân Kiều tâm thần bất an, ánh mắt hoảng loạn tìm bóng dáng ca ca khắp nơi: “Lâm gia đã cùng Ngụy gia liên thủ, không trách có niềm tin đoạn tuyệt quan hệ với Hỗ gia chúng ta!”

Cái vị ngoại viện này của Lâm Kiếm môn, khiến cho Hỗ Đao môn một trận rối loạn.

“Gay go, Vân Kiều tỷ tỷ, đối phương có huyền vũ nữ tướng tọa trấn, chúng ta làm sao có thể thắng a?” Hai vị bạn thân trong đội ngũ Hỗ Vân Kiều đều sốt sắng mà cầm lấy cánh tay nàng.

“Đừng sợ đừng sợ.” Hỗ Vân Kiều ngoài miệng còn muốn cương ngạnh, nhưng lông mày lại đang nhíu chặt.

Huyền vũ nữ tướng gia nhập, như vũ khí nguyên tử mang tính chiến lược khiến người khiếp sợ. Hoặc là nói một câu hình tượng, tựa như là trước khi bắt đầu một trận đấu bóng rổ nghiệp dư, đột nhiên phát hiện trên hàng ghế dự bị của đối phương có Diêu Minh đang ngồi ở đó!

Tuy rằng mọi người đều biết, Diêu Minh không hẳn sẽ lên sân khấu, nhưng hắn ngồi ở chỗ đó tựa là cái đòn đánh tâm lý đáng sợ a!

Ngay cả Mục Thanh Nhã cũng đều cau mày.

“Này, các ngươi lo lắng cái gì a?” Ngô Minh đột nhiên bốc lên một câu.

Nàng có chút nhìn ra dự định của Lâm Triêu Dĩnh, hơn nữa hầu như đoán được đối phương tiếp đó sẽ làm cái gì. Nếu muốn cứu lại sĩ khí, nhất định phải mở miệng trấn an ngay lúc này.

“Làm sao không lo lắng a?” Người tài nữ giỏi thêu thùa trong hai vị bạn thân của Hỗ Vân Kiều bi ai nói: “Huyền vũ nữ tướng a, đây chính là huyền vũ nữ tướng đó! Đừng nói Vân Kiều tỷ tỷ khẳng định đánh không lại nàng, chỉ riêng là động thủ chúng ta cũng không dám cùng nàng động thủ, nàng nhưng là Tề quốc bảo bối…”

“Nếu như các ngươi nghĩ như thế, liền bị Lâm Triêu Dĩnh đánh lừa.” Ngô Minh đối với Mục Thanh Nhã, cùng hai vị bạn thân của Hỗ Vân Kiều nói: “Kỳ thực huyền vũ nữ tướng có cái bản lĩnh gì? Tài nữ lôi đài không hẳn đã phải động võ, nàng thêu không bằng ngươi, làm thơ không bằng Mục Thanh Nhã, học thuộc lòng sách khẳng định không bằng ta, ngoài việc làm khối đá thả ở nơi đó để gia tăng áp lực ra thì chỉ là một thứ đồ vật vô tác dụng.”

Mấy vị nữ hài nhi nghe Ngô Minh hình dung huyền vũ nữ tướng như vậy, đều có chút sững sờ.

Ngô Minh nói tiếp: “Hơn nữa nếu các ngươi đã muốn sợ uy của nàng, kế tiếp đón lấy thế tiến công của Lâm Triêu Dĩnh liền đã có thể trực tiếp đem tinh thần các ngươi đánh cho sụp đổ.”

“Thế tiến công?” Hỗ Vân Kiều nghe không hiểu.

“Tựa là tâm lý chiến. Cái huyền vũ nữ tướng không hữu dụng này, chỉ có thể hù dọa người, nhưng tiếp đó rất có thể có một vị chân tài thực học đứng vào hàng ngũ của Lâm Triêu Dĩnh, để chúng ta cảm thấy sẽ triệt để thất bại.” Ngô Minh phi thường khẳng định nói rằng: “Không tin các ngươi nhìn, người thứ ba ra trận tuyệt đối cũng là một cái đại nhân vật.”

“Cũng là đại nhân vật?” Mấy vị nữ hài nhi đồng thời nhìn về bậc thang lên đài phía Lâm Kiếm môn bên kia.

Thanh âm của ông lão chủ trì lúc này vang lên: “Lâm Kiếm môn người thứ ba lên sàn chính là… Tài nữ Mạc Tích Sầu!”

Một vị nữ tử trên người mặc bộ váy áo vàng nhạt, gót sen uyển chuyển bước lên võ đài.

Toàn trường lại là một trận kinh hô.

Bởi vì cô gái này khá nổi danh, ở trong phạm vi Tề quốc cũng là tài nữ có tiếng. Đã từng nhiều lần ở trên tái thi hội Tề quốc hiển lộ ra tài hoa hơn người.

Đã có một vị tài nữ làm ngoại viện gia nhập đội ngũ, so sánh thực lực song phương nhất thời mất cân bằng tới cực điểm.

“Thật sự cứ như ngươi đã nói a!” Hỗ Vân Kiều cùng chúng nữ kinh ngạc nói.

Có lời nói của Ngô Minh giống như dự phòng có kim châm ở phía trước, tuy rằng trong lòng chúng nữ cũng kinh ngạc, nhưng lực chấn nhiếp cũng không còn quá lớn nữa.

“Ta nói có đúng không? Lâm Triêu Dĩnh là muốn đả kích từ trong lòng chúng ta.” Ngô Minh gật đầu nói: “Yên tâm, Lâm Kiếm môn cũng chỉ đến thế, hai vị sau cũng chỉ là thêm mắm dặm muối, ạch, ý ta tựa là trình độ bình thường.”

Quả nhiên, lời này của Ngô Minh được xác minh.

Hai vị kế tiếp của Lâm Kiếm môn tựa là bạn thân của Lâm Triêu Dĩnh, không có quá nhiều danh tiếng.

“Tiêu Nhược Dao, ngươi vẫn đúng là nói chuẩn a!” Hỗ Vân Kiều cùng chúng nữ thán phục.

“Ngươi có thể đi làm quân sư.” Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ khen.

“Ừ, biệt hiệu của ta là thập bộ nhất toán* đây.” Ngô Minh nói khoác không biết ngượng. (*ý nói một lần tính trước cả mười bước)

Kỳ thực Ngô Minh nói như thế cũng chỉ là đánh cược, dù sao hai vị ngoại viện của đối phương uy thế rất lớn. Nếu như Ngô Minh không mở miệng trấn an, chỉ sợ trong lòng mọi người đã sớm thua không còn một mống, càng khỏi nói trong khi đánh lôi đài còn có cái năng lực gì để mà phát huy.

Cân nhắc đến thế lực Lâm Kiếm môn cũng không vượt ra ngoài Hỗ Đao môn bao nhiêu, trong thời gian ngắn cũng sẽ không tìm được đội hình năm người đều là super heros biến thái nghịch thiên, bởi vậy Ngô Minh mới dám hạ tiền đặt cược mà nói đội viên thứ tư thứ năm của bọn họ chỉ là người bình thường. May mắn nói đúng, khiến cho đám người Hỗ Vân Kiều bên này tinh thần ổn định hơn không ít.

Chỉ là, đoàn người Hỗ Đao môn dưới đài nhưng rất trầm mặc, trong thời gian hai vị nữ tử thứ tư thứ năm của Lâm Kiếm môn lên đài, không có bất kỳ tiếng xuỵt nào vang lên. Không nghi ngờ gì nữa, khí thế trên những người chủ nhà Hỗ Đao môn đã rơi xuống hạ phong.

“Tài nữ tử hai bên đều đã lên đài, hiện tại tuyên bố quy tắc thi đấu. Ba vị giám khảo mỗi người ra một đề mục, tổng cộng là ba đề. Các giám khảo nhiều nhất có thể họp bàn cộng thêm hai đề, tổng cộng năm đề.” Ông lão chủ trì cao giọng tuyên bố: “Hỗ Đao môn, Lâm Kiếm môn hai đội tài nữ tử kiệt xuất, có thể tùy ý phái ra đội viên hoàn thành đề thi, không hạn chế số người, lấy kết quả tốt nhất bên trong thời hạn. Mỗi một vòng, tài nữ thắng được một khối lệnh bài! Bên dành được ba khối lệnh bài trước tiên sẽ dành chiến thắng!”

Rất dễ và rõ ràng, nói đơn giản chính là đạt được ba khối lệnh bài trước là thắng. Khởi đầu tất cả giám khảo đưa ra một đề mục, nói thí dụ Hỗ Đao môn ba trận đầu toàn thắng, tựa là được 3:0 thắng trực tiếp. Nếu như thay phiên thắng lợi liền tạm thời không thể có đội ngũ đạt đến ba thắng, liền để nhóm người ra đề mục cùng hợp lại xuất ra nan đề, để hai bên chắc chắn có một bên đạt đến ba thắng.

Nói xong quy tắc, ông lão chủ trì đưa ra bốn khối thẻ bài bạch ngọc cùng một khối ngọc bài nạm vàng. Mỗi khối lệnh bài to bằng bàn tay, chính giữa chỉ viết một chữ [ Tài ] đỏ như máu.

Hiển nhiên, khối lệnh bài bạch ngọc nạm vàng này thuộc về bên có ba trận thắng trước tiên.

Dưới đài đám người Hỗ Đao môn, nhìn khối lệnh bài này có chút trông mà thèm.

Tuy rằng cái này không phải vinh dự của toàn bộ môn phái, vẻn vẹn chỉ là tượng trưng cho tài nữ, nhưng lấy môn phái sinh dưỡng mình làm vinh diệu, là thói quen tư duy cắm rễ sâu vào nội tâm từng người của cái thời đại này.

Dưới đài, vị võ sư cung phụng bị thương ngày hôm nay kia, ở tại địa phương gần võ đài nhất.

Trong lòng hắn có chút không cam lòng. Hắn hi vọng đại tiểu thư có năng lực vì tông môn mà không chịu thua kém.

Nhưng là, Lâm Kiếm môn đối phương lại mời tới huyền vũ nữ tướng cùng đại tài nữ Mạc Tích Sầu, điều này làm cho hắn hoàn toàn không có tự tin.

Chỉ cần không thua quá thảm là tốt rồi đi, dù sao ngoại viện của đối phương quá mạnh mẽ.

Đây là ý nghĩ của đại đa số người Hỗ Đao môn.

Đám người Hỗ Vân Kiều ở trên đài, nhìn ra đặc biệt rõ ràng.

Phía tây của Lâm Kiếm môn bên kia tất cả mọi người vô cùng phấn khởi, quả thực như sớm thu được thắng lợi lôi đài vậy.

Mặt đông nhân số Hỗ Đao môn tuy rằng nhiều nhất, nhưng có loại dáng vẻ u sầu thảm đạm ở trong đó.

Nhìn Lâm Kiếm môn hai vị ngoại viện kia,

Trong lòng tất cả mọi người đều có chút cảm giác nao núng…

Lâm Triêu Dĩnh nhìn phản ứng của đám người Hỗ Đao môn, trong mắt lộ ra ý cười, cằm đều sắp dương đến bầu trời.

Ngô Minh vọt một cái đứng lên.

Sau đó lại ngồi xuống…

Vẫn chưa tới thời điểm.