Chương 274
Chu Nại Diên tò mò nhìn anh ta: “Đinh Khiên, anh lại muốn ra ngoài?”
“Ừ.” Đinh Khiên chỉ tùy tiện đáp một tiếng thì rời đi.
Chu Nại Diên nghi hoặc đặt dĩa trái cây xuống, đứng ở cửa nhìn thang máy đang đi xuống. Đinh Khiên thật sự rất kỳ quái, chỉ cần có thời gian sẽ thần bí chạy xuống dưới lầu, khoảng nửa tiếng sau lại cười híp mắt leo lên, thư giãn gân cốt, thỏa mãn về phòng. Đây thật sự quá quỷ dị rồi!
Chu Nại Diên vốn tò mò về họ, mặc dù có tra qua tài liệu trên mạng của Tiêu Mặc Ngôn, biết anh là con trai duy nhất của giám đốc Tiêu thị, nhưng, những người này xem ra không giống bộ dạng biết làm ăn, nói họ buôn lậu thuốc phiện còn đáng tin hơn.
Thấy rõ thang máy dừng ở tầng hầm lầu hai, cô quay đầu nhìn cô nhóc trên sofa, đi tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, không dám dùng quá sức, sợ làm cô không vui: “Ngọc Diệp, thuốc an thai của tôi uống hết rồi, giúp tôi mua một chút được không?”
Ngọc Diệp mở mắt, nhìn cô ta, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi Ngọc Diệp rời đi, Chu Nại Diên lập tức cũng vào thang máy, trực tiếp đến tầng hầm lầu hai.
Thang máy mở ra, cô ta cẩn thận đi ra, hai bên là hành lang dài thườn thượt, ánh sáng lúc sáng lúc tối, rõ ràng u ám đáng sợ. Đối diện là cánh cửa lớn kim loại, lộ ra một khe hở, từ trong truyền ra vài tiếng rên rĩ như có như không.
Trong lòng Chu Nại Diên run rẩy, chầm chậm đi tới, anh mắt xem qua ánh sáng khe hở nhìn thấy cảnh tượng bên trong, dọa cô vội vàng che chặt miệng, sợ mình hét ra tiếng.
Một cô gái ốm đến không ra hình người, tứ chi bị treo thành hình chữ đại trên tường, dưới váy có vết máu, nhức mắt dị thường. Cô ấy bất lực cúi đầu, thường hừ vài tiếng, cho dù đã cực kỳ yếu ớt, thân thể vẫn không ngừng run rẩy giãy giụa.
“Giết tôi đi… Anh giết tôi đi… Đừng tra tấn tôi thế này nữa…” Giọng cô gái khàn khàn, bất lực mất đi ý cầu xin sự sống, hận không thể chết ngay lập tức.
Đối diện, Đinh Khiên lắc lư đầu màu xanh như súp lơ, không nhanh không chậm nói: “Đừng như vậy, cô đã kiên trì lâu như vậy rồi, bây giờ sao có thể từ bỏ? Tôi còn có rất nhiều đồ chơi vui, chưa thử trên người cô đâu!” Tiếp đó, anh ta hưng trí bừng bừng nói: “Lần này loại thuốc này, sẽ làm cô toàn thân cực kỳ ngứa! Tôi đặc biệt lấy từ Bạch Trạch Đường tới! Như thế nào, không tệ đi!”
“Cầm… cầm thú…” Đỗ Thu Nghi oán hận nguyền rủa, thân thể liên tục vặn vẹo: “Anh giết con tôi… Tại sao anh không giết tôi… Đồ khốn…”
“Ha ha, cô hại chết phu nhân của chúng tôi, một đao giải quyết cô không phải quá tiện nghi cho cô sao? Cô yên tâm, tôi không những không giết cô, còn cẩn thận không để cô chết!” Nói rồi, khuôn mặt tuấn tú của Đinh Khiên trở nên lãnh khốc: “Nếu cô dám cắn lưỡi tự sát, người đến đây thay cô, sẽ là Bắc Khởi Hiên.”
Đỗ Thu Nghi trừng anh ta, do nhìn xa, khuôn mặt khô khốc, chỉ còn hốc mắt, mắt to vành vạch: “Anh dám động đến anh ấy, tôi làm quỷ cũng không tha cho anh!!”
“Ồ, còn thật là tình thâm ý trọng a.” Đinh Khiên cười trào phúng một tiếng: “Động anh ta, cô biết đau lòng sao? Vậy cô có biết sau khi cậu Tiêu mất đi phu nhân thì đau đớn bao nhiêu không? Giống như xác không hồn, ngày ngày ngay ngốc nhìn cửa sổ, sống không bằng chết! Tất cả chuyện này, đều là vì người phụ nữ ác độc cô!”
“Ha ha…” Đỗ Thu Nghi đột nhiên điên cuồng cười: “Người phụ nữ đó đáng chết, cô ta đáng chết!”