Phương Chi Chúc cho rằng, trước khi mọi chuyện lắng xuống, y sẽ không gặp lại Vệ Ương. Với hoàn cảnh hiện giờ, hai người không gặp nhau mới là tốt nhất.
"Ha ha ha ha ha, xin lỗi." – Tiểu hài tử dường như rất vui vẻ, nhìn Phương Chi Chúc cười không ngừng: "Ta là sư thúc của tiểu tử này, tên Du Danh, ngươi có thể gọi ta là sư thúc giống nó."
Phương Chi Chúc không nói lời nào. Người nọ chớp mắt: "Hay kêu bằng tên đi, ta thấy gọi là sư thúc không hay lắm, cứ bị già đi vài tuổi. Gọi tên vẫn hay hơn!"
Tính cách người này dường như rất sảng khoái, nhưng Phương Chi Chúc vừa bị lừa nên không vui vẻ lắm, y không nói lời nào mà quay đầu tránh đi.
Vệ Ương lập tức đuổi theo: "Ngươi đi đâu?"
Hắn bám theo y: "Ta đi với ngươi nhé? Gần đây giang hồ không mấy yên ổn, dễ xảy ra chuyện lắm."
Phương Chi Chúc coi hắn như không khí, y lướt qua nhanh nhưng vẫn không thể thoát khỏi Vệ Ương. Có lẽ hắn biết Phương Chi Chúc sẽ không gật đầu nên chỉ sóng vai đi bên cạnh mà không nói lời nào, không cưỡng ép, cũng không rời đi.
Đi cùng nhau ra đến ngoài thành, Phương Chi Chúc dừng lại: "Đừng đi theo ta."
Vệ Ương: "Ta đi với ngươi."
"Không cần." Phương Chi Chúc lui về phía sau giữ khoảng cách với hắn: "Ta phải làm chuyện của mình."
Vệ Ương: "Ta biết, nên ta sẽ đi với ngươi. Chi Chúc à, ta không quấy rầy ngươi đâu mà."
Phương Chi Chúc: "Ta nói không cần."
Vệ Ương: "Ta đi cùng ngươi."
Phương Chi Chúc nhìn hắn, đáy lòng chỉ muốn cười lạnh.
Trong hai năm qua, y thật ra đã sớm nhận thấy tính cách này của Vệ Ương, nhưng khi đó hai người chung sống hòa thuận với nhau, sự bướng bỉnh của Vệ Ương chỉ thể hiện khi hắn bắt y đi nghỉ sớm, ăn cơm đúng giờ, hoặc khi muốn y ít quay lại Yến Châu, ít xuống núi hơn. Đây đều là những chuyện nhỏ nhặt, y chưa từng để ở trong lòng, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Bây giờ nhìn lại chỉ thấy bản thân thật sự mê muội, nên mới không nhìn thấy sự cố chấp thâm tình giả tạo đó đáng khinh đến mức nào.
Hai người trầm mặc một lúc, vẫn là Vệ Ương lên tiếng trước: "Mấy ngày nay ta không dám đến tìm ngươi, sợ ngươi vẫn còn giận ta."
Phương Chi Chúc: "Ta không giận."
Vệ Ương hơi sửng sốt.
"Là ta tự lựa chọn, nên sẽ không oán giận người khác." – Phương Chi Chúc nói không nhanh không chậm: "Bây giờ cũng thế."
Ý nghĩa trong lời nói rất rõ ràng. Sắc mặt Vệ Ương khẽ biến, khóe miệng cứng đờ hơi mấp máy: "Chi Chúc, ngươi...không tin tưởng ta nữa, phải không?"
Phương Chi Chúc: "Đúng vậy."
Vệ Ương: "Nhưng ngươi nói không giận ta mà."
Phương Chi Chúc cảm thấy có nói hắn cũng không chịu hiểu, quyết định không nói nữa: "Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng đừng đi theo ta."
Vệ Ương tiến lên hai bước.
Một bóng người áo đen nhảy vọt tới: "Ấy ấy ấy, đừng kích động, đừng kích động!"
Du Danh ngăn Vệ Ương lại, trừng hắn: "Nhãi ranh, đừng động thủ!", sau đó gật đầu với Phương Chi Chúc: "Ngại quá, khiến ngươi chậm trễ rồi. Xin cứ đi trước đi!"
Vệ Ương bị sư thúc ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Chi Chúc càng đi càng xa, hắn muốn lập tức đuổi theo nhưng lại bị Du Danh kéo lại, cảnh cáo: "Không nhìn thấy y rất căm ghét ngươi ư? Đừng làm bậy!"
"Y hiểu lầm ta!" – Vệ Ương gạt tay sư thúc ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt hướng mà Phương Chi Chúc rời đi: "Ta muốn giải thích rõ ràng cho y biết."
Du Danh: "Giải thích cái gì? Rằng y không giống Dư Trường Tín? Rằng ngươi căn bản không quen biết Dư Trường Tín?"
Vệ Ương quay đầu nhìn Du Danh, chợt bình tĩnh lại.
"Ngươi đó, từ nhỏ chính là như vậy......" – Du Danh thở dài, gương mặt non nớt của hắn hoàn toàn không tương thích với bộ dáng trưởng thành già dặn: "Ngay từ đầu ngươi đã lừa hắn, đây chính là gốc rễ làm nảy sinh ra những vấn đề khác giữa hai ngươi. Nếu muốn y tin tưởng, trừ phi ngươi quay về thời điểm ban đầu, giải quyết căn nguyên của vấn đề."
Chuyện này tất nhiên là không thể. Ma quân dù có lợi hại cũng không thể quay ngược thời gian.
Vì thế mọi chuyện đã định không thể quay đầu lại, Phương Chi Chúc lạnh nhạt nghĩ.
Với tính cách của Vệ Ương, ngày sau tất nhiên sẽ còn gặp lại —— người cố chấp luôn không cần giải thích, không cần lý do, chỉ vì tâm nguyện của bản thân mà sống.
Phương Chi Chúc thậm chí có thể đoán rằng, cho dù y có hỏi hay nhấn mạnh đến thế nào, Vệ Ương vĩnh viễn chỉ biết trả lời Ta không có lừa ngươi, Ngươi không phải Dư Trường Tín. Dây dưa không dứt như vậy khiến y cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ có mau chóng biết rõ mọi chuyện, tìm lại chính mình, y mới có thể hoàn toàn thoát ra khỏi màn sương mù mịt này.
Bởi vì chuyện này, Phương Chi Chúc trở nên tỉnh táo hơn, biết che giấu linh lực, luôn chọn đường mòn héo lảnh mà đi, một đường chỉ làm bạn với mặt trời, mặt trăng và cái nóng của mùa hạ. Rốt cuộc sau ba ngày, y cũng bình yên đến được địa điểm mà Giang Mẫn ghi trên thư.
Đó là một sơn cốc nhỏ, đi vào sâu bên trong, cây cối rậm rạp cỏ dại um tùm, hiển nhiên là đã lâu không có người đến dọn. Đi nhìn xung quanh hai vòng cũng không tìm thấy có gì đặc biệt.
Đúng lúc này, Giang Mẫn xuất hiện, không có thêm ai khác, chỉ có một mình bà lẻ loi đứng ở nơi cách xa Yến Châu ngàn dặm này.
Bà ta nói với Phương Chi Chúc: "Trước khi đi vào, ngươi cần phải đáp ứng ta một chuyện."
Phương Chi Chúc: "Mời Phương phu nhân nói."
Giang Mẫn nói: "Ngươi phải bảo vệ Chi Trần, không được để nó chịu bất kỳ sự tổn thương nào. Cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi nhất định phải làm được điều đó."
"Ta sẽ cố gắng hết sức." – Phương Chi Chúc cảm thấy ngờ vực: "Chi Trần xảy ra chuyện gì?"
Giang Mẫn không đáp, xoay người đi vào trong núi.
Giống như những lần gặp nhau trước đây, Giang Mẫn vẫn rất lạnh nhạt, nhưng khi Phương Chi Chúc nhìn dáng người mảnh khảnh của bà ấy thì lại cảm thấy buồn một cách khó hiểu.
Y bỗng nhiên nghĩ, Phương phu nhân mà mọi người nói vô cùng may mắn, có lẽ không sống hạnh phúc như trong tưởng tượng của họ.
Đi vòng qua vô số gốc cây, bước qua từng thảm cỏ dại, Giang Mẫn cuối cùng cũng dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn đại thụ che trời.
Gốc đại thụ này trông giống như một cây bạch quả, nhưng cành cây to nhỏ không đồng đều, tất cả đều đâm thẳng lên trời, giống như một tác phẩm được tạc có chủ ý nào đó.
Phương Chi Chúc nhăn mũi, nhạy bén ngửi được mùi gì đó kỳ lạ.
"Đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta." – Giang Mẫn không quay đầu lại, nói: "Đi vào thôi."
Phương Chi Chúc: "Phương phu nhân có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần đặt mình vào nguy hiểm, Chi Trần sẽ không muốn như vậy."
Giang Mẫn: "Ngươi sai rồi."
Phương Chi Chúc: "Sao cơ?"
Bà ấy xoay người lại, nói: "Dẫn ngươi tới đây không chỉ vì Chi Trần, mà còn vì chính bản thân ta."
Không đợi Phương Chi Chúc kịp phản ứng, Giang Mẫn đã bước hai bước tiến vào cửa động trên thân cây.
Phương Chi Chúc không chút do dự đi theo.
Lúc đi qua cửa động, thân thể hơi đình trệ đôi chút, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy vào. Y nín thở, mạnh mẽ bước về phía trước thì chợt đón nhận cái lạnh thấu xương. Phương Chi Chúc vừa rồi còn đứng dưới nắng, gặp lạnh bất ngờ nên rùng mình một cái.
Sự rét lạnh bao trùm, sương mù dày đặc giăng ra trước mắt. Phương Chi Chúc đi theo tiếng hít thở của Giang Mẫn, chỉ cách sau vài bước, vừa đi vừa đánh giá xung quanh.
Là một đường hầm, cái lạnh buốt giá liên tục tỏa ra từ các bức tường và mái nhà khiến y có cảm giác như đi trong một căn phòng băng.
Giang Mẫn ngàn dặm xa xôi từ Yến Châu tới nơi này, rốt cuộc muốn cho y xem cái gì?
Đi xuyên qua đoạn đường hầm vuông vức, Giang Mẫn lại nói: "Đừng quên chuyện ngươi đáp ứng ta."
"Phương phu nhân." – Phương Chi Chúc nói với Giang Mẫn đang đi phía trước: "Không cần đi vào đâu."
Giang Mẫn dường như có chút giật mình: "Ngươi có ý gì?"
"Lần trước ta đã nói rồi, không cần đặt mình vào nguy hiểm." – Y thật sự tò mò những thứ kỳ lạ tồn tại trong căn hầm này, nhưng y không muốn hi sinh sự an toàn của người khác, mà những lời Giang Mẫn nói gần như là để lại di ngôn: "Dừng ở đây thôi."
Căn hầm rơi vào tĩnh mịch trong chốc lát, sự lạnh lẽo như muốn vây hãm mọi thứ.
Gương mặt Giang Mẫn sững sờ.
Vào một ngày nọ của bốn năm trước, Giang Mẫn đến hậu hoa viên tìm Phương Chi Trần thì phát hiện nhi tử đang ở cùng Phương Chi Chúc luyện tập kết chú. Bà thấy hơi lo lắng nên lặng lẽ đứng quan sát ở một bên.
Nhi tử rất nghịch ngợm, xem chuyện học như trò chơi, thường hay bật cười khanh khách. Phương Chi Chúc thường ngày lạnh nhạt nhưng lại rất kiên nhẫn, hết lần này đến lần khác sửa sai cho đệ đệ.
Giang Mẫn không nhớ hai đứa đã học trong bao lâu, nhưng bà nhớ rất rõ nhi tử từng hỏi Phương Chi Chúc một vấn đề: "Ca, huynh không chán ghét ta với nương ư?"
Phương Chi Chúc: "Tại sao phải chán ghét?"
"Bởi vì mẫu thân của đại ca mới là Phương phu nhân trước kia." – Phương Chi Trần ngây thơ không biết gì, nói tiếp: "Những người khác đều nói như vậy."
Phương Chi Chúc: "Đại ca nói ngươi học tập cho tốt, ngươi không nghe lời thì đại ca sẽ tức giận đấy."
Phương Chi Trần lập tức bị thu hút sự chú ý: "Ta sẽ học tốt mà. Đại ca, buổi chiều chúng ta ra hồ câu cá nhé?"
"......" Phương Chi Chúc dở khóc dở cười nhìn đệ đệ vô ưu vô lo, nói: "Phương phu nhân, không phải ai cũng nghĩ như vậy đâu."
Phương Chi Trần không nghe thấy, nhưng Giang Mẫn thì có.
Bà không quấy rầy hai đứa nhỏ, chỉ im lặng rời đi.
"Phương Chi Chúc, thật ra ta vẫn luôn rất chán ghét ngươi." – Giang Mẫn lên tiếng, hơi thở phả ra dần tan rã trong không khí lạnh: "Từ khi gả cho Phương Lệnh, ta đã không thích ngươi rồi. Sau khi ngươi trưởng thành, ta càng lúc càng chán ghét ngươi."
Phương Chi Chúc: "......"
Giang Mẫn bỗng nhiên cười: "Ta từng nghĩ, nếu như có một ngày ngươi dám động thủ với ta hoặc với Chi Trần, ta liền có thể quang minh chính đại xử lý ngươi, ngay cả Phương Lệnh cũng không thể nói gì. Nhưng mà......"
Phương Chi Chúc bất đắc dĩ: "Ta chưa từng nghĩ như vậy."
"Đúng thế. Ngươi chưa từng nghĩ như vậy, càng sẽ không làm như vậy. Ngươi dẫn Chi Trần đi chơi, dạy nó đánh nhau, chăm sóc cho nó, xem nó như đệ đệ ruột thịt." – Giọng nói của Giang Mẫn dần dần nhỏ đi: "Ngươi càng như thế, ta càng căm ghét ngươi, lúc nào cũng phải đề phòng ngươi có đang giả vờ không, có phải muốn đoạt lấy sự tín nhiệm của bọn ta rồi sau đó ra tay bất ngờ hay không. Ta chờ, chờ mãi, chờ đến khi ngươi và Chi Trần lớn lên, chờ đến lúc ngươi rời khỏi Phương gia, chờ đến lúc ngươi mất đi trí nhớ."
Chờ, chờ mãi, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Giang Mẫn cứ như vậy trù tính, nào là ngáng chân, đối địch, đủ loại âm mưu, thủ đoạn —— nhưng tất cả đều chỉ tồn tại trong tưởng tượng của bà.
Phương Chi Chúc từ đầu đến cuối đều xem nhi tử của bà như đệ đệ. Ngay cả khi mất đi trí nhớ, khi biết Phương Chi Trần gặp chuyện vẫn sẽ quay về giúp đỡ. Cho dù không nhớ chút gì cả, nhưng y cũng chưa bao giờ hoài nghi con người Phương Chi Trần.
Giang Mẫn bỗng cảm thấy mình thật đê tiện.
Cho đến ngày hôm nay, cuối cùng bà ta có thể hỏi câu hỏi giấu kín trong lòng nhiều năm: "Ngươi không căm hận hai mẹ con bọn ta sao?"
Phương Chi Chúc: "Không cần phải hận."
"Tại sao không cần?" – Giang Mẫn hung hăng nói: "Ta đoạt địa vị của mẫu thân ngươi, Chi Trần sau này sẽ cướp đi địa vị của ngươi. Sao có thể không hận?"
Phương Chi Chúc: "Địa vị của ta là ta tự từ bỏ. Không có ai cướp cả."
Xong y nghĩ đến điều gì đó, cảm xúc hơi trùng xuống: "Còn chuyện của trưởng bối, ta không nên xen vào."
Bởi vì y thậm chí không có chút ký ức nào về mẫu thân của mình.
Giang Mẫn lần nữa im lặng, không tiếp tục truy hỏi nữa. Bà đứng thẳng tại chỗ một lúc, sau đó nâng cánh tay lên, vỗ nhẹ vào bức tường trước mặt.
Bức tường ầm ầm kêu lên, nhanh chóng di chuyển sang bên trái, để lộ ra một căn phòng khác.
Dưới ánh sáng rực rỡ của dạ minh châu, có một người đang an tĩnh nằm đó.