Đây không phải lần đầu tiên Phương Chi Chúc nhìn thấy Dư Trường Tín, nhưng những lần trước hắn đều che mặt nên mỗi khi gặp, sự chú ý của y phần lớn tập trung lên người Vệ Ương. Y chưa từng thực sự quan sát khuôn mặt quen thuộc một cách dị thường này.
Thật sự rất quen thuộc, bởi vì hắn quá giống y, không chỉ ngũ quan, ngay cả vết sẹo nhỏ mà trước kia y có ở đuôi mắt, hắn cũng có.
Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ cảm thấy không quá giống nhau. Như là ánh mắt......
"Nhìn cái gì?" – Tâm tình của Dư Trường Tín không tốt lắm: "Ta chỉ là giống ngươi như đúc mà thôi, ngày thường không biết soi gương hả?" – Hắn đang cố gắng kìm nén, nhưng sự giận dữ vẫn không thể che giấu được.
Phương Chi Chúc không thèm để ý, hỏi thẳng: "Tìm ta có chuyện gì?"
Dư Trường Tín: "Hắn đâu rồi?"
Phương Chi Chúc: "Ai?"
Dư Trường Tín: "Phương Chi Chúc, đừng giả ngu."
Phương Chi Chúc: "Ta không biết đi guốc trong bụng ngươi."
Sắc mặt Dư Trường Tín tối sầm, cắn răng nói: "Ma quân, hắn ở đâu?"
Phương Chi Chúc: "Không biết."
Sắc mặt Dư Trường Tín càng thêm khó coi: "Ngươi sao có thể không biết, chẳng qua không muốn nói cho ta."
Phương Chi Chúc không hiểu nổi mạch tư duy của đối phương, y nhắm mắt làm ngơ trước sự thù địch sâu nặng của Dư Trường Tín: "Ta không phải hắn, hắn cũng không phải ta."
Không biết lời này chọc trúng vảy ngược nào của Dư Trường Tín, hắn trừng Phương Chi Chúc, ánh mắt dần trở nên hung ác: "Phương Chi Chúc, ngươi hẳn biết ta là ai?"
Phương Chi Chúc: "Dư Trường Tín."
"Đúng vậy, Dư Trường Tín." - Hắn lặp lại tên của mình: "Ngươi và ta trông giống nhau như vậy, ngươi không cảm thấy kỳ lạ ư?"
Phương Chi Chúc: "?"
Dư Trường Tín: "Người giống người rất nhiều, nhưng ngươi không nghĩ chúng ta quá giống nhau à?"
Phương Chi Chúc nhìn ánh mắt lo lắng ở đằng xa của đệ đệ và Thành Viêm: "Ta không có hứng thú với diện mạo của ngươi, nếu ngươi......"
Dư Trường Tín lập tức cắt ngang lời y: "Nhìn đi, Phương Chi Chúc. Ngươi lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực ra ngươi rất hận ta, đúng chứ? Nhìn khuôn mặt của ta đi, rồi nhìn lại bộ dạng của ngươi xem, ngươi một chút cũng không để bụng ư?"
Phía trước có một cỗ xe lừa kéo củi gỗ đang đến gần. Người đánh xe vô tình liếc nhìn sang bên này, thấy có hai người giống nhau như đúc đang đứng nói chuyện thì hai mắt trợn tròn. Người đánh xe không để ý vung roi mạnh làm con lừa giật mình điên cuồng đạp chân chạy nhanh, khiến bụi bặm bay lên mù mịt.
Mấy con chim nhỏ đang mổ bụi cỏ ven đường cũng giật mình, tung cánh bay đi. Phương Chi Chúc bỗng thấy hơi nhớ Phạn Phạn, bất giác mỉm cười. Không biết tiểu gia hỏa đó ở Lạc Hà Sơn như thế nào rồi.
Nụ cười thoáng qua của y lọt vào mắt Dư Trường Tín, vô tình trở thành ngòi nổ làm bùng lên lửa giận đang đè nén trong hắn. Hắn đột nhiên cười một tiếng, không để người khác kịp phản ứng liền xuất hiện trước mặt Phương Chi Chúc.
Hắn nói: "Đáng lẽ ta nên làm chuyện này từ trước."
Chưởng phong mang theo hận ý, hung hăng lao về phía Phương Chi Chúc. Thấy y liên tục lùi về phía sau, nội tâm Dư Trường Tín chợt cảm thấy thật thỏa mãn.
Chỉ cần người này chết, hắn sẽ không còn phải chịu những ngày tháng sống không bằng chết nữa. Nếu Phương Chi Chúc chết, thế gian này chỉ còn Dư Trường Tín hắn là mang khuôn mặt này, cho dù Vệ Ương có hận cũng sẽ không nỡ giết hắn.
Hắn hận Phương Chi Chúc, nhưng chỉ có dựa vào Phương Chi Chúc, hắn mới có thể ở bên cạnh người kia lần nữa.
Dư Trường Tín nóng vội muốn dồn Phương Chi Chúc vào chỗ chết, hắn dùng hết mười phần công lực, sức sát thường cực kỳ lớn. Phương Chi Chúc thậm chí cảm thấy mặt đất đang rung chuyển, y lập tức xoay người, niệm chú, đẩy.
Rầm, một tiếng nổ thật lớn. Mặt đất nứt vỡ tạo thành một cái hố rất sâu, đại thụ ven đường cũng rầm rập ngã xuống.
Phương Chi Chúc ra hiệu cho Phương Chi Trần và Thành Viêm qua đó xem tình hình. Hai người họ liền đi xử lý những cái cây đổ nát, còn Phương Chi Chúc quay sang nhìn Dư Trường Tín, thấy sắc mặt của hắn âm trầm, và cả khiếp sợ. Một kích vừa rồi ảnh hưởng rất lớn tới người và đồ vật xung quanh, thậm chí có thể sẽ có người vì một kích của hắn mà bỏ mạng.
Phương Chi Chúc không hiểu tại sao Dư Trường Tín bỗng ra tay nặng như vậy, nhưng đó tuyệt đối không phải lý do chính đáng để hắn lạm sát người vô tội.
Lúc này, Dư Trường Tín lấy lại tinh thần, vẻ mặt khó tin nói: "Ngươi, từ khi nào......"
Hắn biết, Phương Chi Chúc mất trí nhớ đồng thời cũng mất đi phần lớn tu vi, nhưng đòn đánh trả vừa nãy của y uy lực rất lớn. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?
Phương Chi Chúc bước đến chỗ hắn, Dư Trường Tín theo phản xạ lùi về phía sau. Phương Chi Chúc dừng lại, nhìn gương mặt giống hệt mình đang có biểu cảm kinh ngạc và nghi hoặc. Y nói: "Ngươi nói nhiều quá."
Dư Trường Tín tưởng tai mình bị thủng rồi: "Cái....gì?"
"Ta và ngươi giống nhau, nên hắn mới tìm đến ta. Ta chẳng qua chỉ là thế thân của ngươi." – Phương Chi Chúc điềm đạm nói: "Ngươi muốn ta nói điều này?"
Dư Trường Tín: "...... Ngươi......"
Phương Chi Chúc: "Được rồi. Ngươi muốn ta nói thay ngươi à, hiện tại......"
"Phương Chi Chúc!" - Dư Trường Tín tức muốn hộc máu: "Ngươi không hận ta ư? Không hận hắn ư? Hắn xem ngươi như...... Ngươi không hận sao?!"
Phương Chi Chúc cảm thấy buồn cười: "Ngươi cảm thấy ta nên hận ngươi?"
Dư Trường Tín đỏ mắt trừng y, khuôn mặt như muốn nói —— chẳng lẽ không nên hận ư?
Một kẻ đáng giận, nhưng khi nhìn đến phương diện nào đó, lại là một người đáng thương. Nếu phải nói ra, sự đáng thương của hắn suy cho cùng cũng liên quan đến y.
Phương Chi Chúc nghĩ ngợi, quyết định trước khi động thủ thì nói vài lời: "Thứ nhất, ta không hận ngươi. Thứ hai, chuyện giữa ta và hắn không liên quan đến những người khác, kể cả ngươi. Cho dù ta có hận hắn, cũng không phải do ngươi."
Nhìn bộ dạng hoàn toàn sửng sốt của Dư Trường Tín, Phương Chi Chúc rốt cuộc hết kiên nhẫn: "Kết thúc ở đây đi."
Dư Trường Tín: "Ngươi...... muốn giết ta?"
Phương Chi Chúc: "Gần như vậy."
Dư Trường Tín nhìn y, rồi ngửa đầu cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha, Phương Chi Chúc, ngươi vẫn là hận ta, ha ha ha ha ha. Ta còn tưởng ngươi rộng lượng lắm chứ...... Ha ha ha ha ha ha."
Hắn cười đến mức sảng khoái, cứ như đã nắm được nhược điểm của Phương Chi Chúc, chỉ hận không thể nhảy dựng lên chiêu cáo thiên hạ rằng: Nhìn đi, thế thân của ta rốt cuộc cũng thừa nhận hận ta.
Phương Chi Chúc chỉ cảm thấy người này điên rồi nên không buồn giải thích, tay phải sờ sang bên hông, khi rút ra liền xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thanh kiếm này tên Khuyết Phong, là thanh kiếm ông ngoại tặng y lúc vừa mới sinh ra. Nhiều năm trước, khi y đưa mẫu thân vẫn còn hôn mê giấu đi thì để lại Khuyết Phong ở nơi đó. Lần trước đến hầm băng, Giang Mẫn lấy ra thanh kiếm này ở chỗ bên cạnh Nhạc Trúc Phượng, kêu y hãy mang theo bên mình, còn nói Sắp tới ngươi sẽ cần dùng nó.
Y không hiểu lắm nhưng vẫn mang theo.
Bây giờ, thật sự cần dùng đến.
Y thả lỏng rồi lại nắm chặt.
Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve khẽ rung lên dưới sự thôi thúc của nội lực, chuôi kiếm lạnh lẽo lan ra từng kẽ tay, truyền khắp toàn thân. Vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, thật là một cảm giác quen thuộc, như đã ngấm sâu trong linh hồn.
Y bỗng nắm chặt chuôi kiếm, chém một đường.
Đến lúc ra tay rồi.
Dư Trường Tín ra sức chống trả nhưng hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Phương Chi Chúc.
"Y rất thông minh, rất lợi hại. Trừ phi là người mà y tín nhiệm tuyệt đối, ngươi gần như không thể đánh bại y."
Đây là lời mà Vệ Ương từng nói. Khi đó hắn ở bên cạnh nghe thấy, không để tâm nhiều mà chỉ chua xót nghĩ, Ma quân bị tình cảm che mờ mắt nên mới nói như vậy. Hiện tại xem ra, có vẻ điều đó là thật.
Nếu Phương Chi Chúc muốn giết hắn, quả thực dễ như trở bàn tay.
Hai người đối đầu vài chiêu. Dư Trường Tín liên tục lùi về phía sau, hắn ổn định thân thể, cố hết sức không để lộ ra dáng vẻ chật vật: "Ha ha ha ha, Phương, Phương Chi Chúc, nếu ngươi......"
Tiếng cươi khàn đặc của hắn đột nhiên im bặt, Dư Trường Tín trừng lớn hai mắt.
Mũi kiếm của Phương Chi Chúc cách cổ hắn chưa tới một tấc*, chỉ cần y lướt lên một chút liền có thể cứa hắn một vết sâu, thậm chí có thể xiên ngang qua cổ hắn.
(*) 1 tấc = 10cm
Nhưng hắn chưa chết.
Phương Chi Chúc nhìn ống sáo đang chặn trước Khuyết Phong, y ngẩng đầu nhìn nam nhân mặc hắc y đột nhiên xuất hiện: "Các hạ là bằng hữu của hắn?"
Nam tử mặc hắc y: "Có người ủy thác."
Phương Chi Chúc hơi nhíu mày.
Hắc y nam tử đứng đó một lúc, không chờ đến khi Phương Chi Chúc hỏi Là ai ủy thác, hắn thu lại phất trần, nói: "Ta cần mang hắn đi, nếu ngươi muốn giết hắn......"
"Được" – Phương Chi Chúc trực tiếp đồng ý: "Cứ tự nhiên."
Cuối cùng cũng bình yên lại, Phương Chi Trần đứng xem nín thở nãy giờ, ngay lập tức chạy tới: "Ca, ca, huynh có bị thương không?"
Phương Chi Chúc lắc đầu, để mặc đệ đệ kiểm tra mình từ trên xuống dưới.
Thành Viêm cũng quan sát y, sau đó nhìn về hướng hai bóng người đang dần biến mất: "Chi Chúc, ngươi thấy sao?"
Phương Chi Trần: "Đúng rồi, người kia là ai? Ta tưởng đại ca muốn giết hắn."
Phương Chi Chúc: "Hắn tên Dư Trường Tín."
Thành Viêm sửng sốt: "Hắn chính là Dư Trường Tín?"
Phương Chi Chúc gật đầu, sau đó nhìn về phương hướng mà hai người kia biến mất, hai mắt hơi nheo lại. Y có một cảm giác mãnh liệt, dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Hơn nữa, không phải là chuyện tốt.
-
Lúc rời khỏi Lạc Hà Sơn, nơi đó vẫn còn náo nhiệt tiếng ve kêu ngày hè. Bây giờ trở lại, khắp núi đều đã tràn ngập hương hoa quế thật thơm.
Mùa thay đổi, Phương Chi Chúc cũng thay đổi.
"Thật sự nhớ lại rồi à?" – Y Thịnh kiểm tra Phương Chi Chúc thật kỹ càng: "Cổ độc đúng là được giải rồi. Vị Vĩnh Thọ chân nhân này quả là lợi hại, ta muốn đi thỉnh giáo quá đi."
Phương Chi Chúc: "Du Danh là sư phụ của ngươi?"
Y Thịnh: "Ai nói với ngươi?" - Hắn không nhớ có kể cho y biết.
Phương Chi Chúc: "Sư phụ ngươi đến từ tông môn nào?"
Y Thịnh: "Cái này hả......Ta không biết. Năm đó ta tình cờ gặp được sư phụ, sư phụ thấy vừa ý ta nên thu làm đồ đệ. Ông ấy chưa từng nhắc đến sư môn, nên ta cũng chẳng hỏi."
"Không biết lão nhân đó bây giờ thế nào rồi, đã lâu không thấy liên lạc. Cả ngày cứ làm trò thần thần bí bí, chẳng biết bận cái gì —— Đúng rồi, sao ngươi biết tên sư phụ ta?"
"Là ta nói chứ sao." – Đang nói chuyện thì có một bóng người nhỏ bé lao vọt tới, ông ta cười với đồ đệ một cái rồi muốn kéo Phương Chi Chúc đi: "Mau mau mau, đi theo ta, sắp xảy ra chuyện rồi!"
Y Thịnh ngơ ngác, đi đến giữ chặt Du Danh: "Sư phụ! Đúng là người à? Sao người lại tới đây? Không đúng, sao người lại quen biết y? Này này này, người định dẫn y đi đâu?"
Du Dang dậm chân: "Đừng túm ta —— chuyện mà tiểu tử Vệ Ương kia muốn làm, chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản. Mau mau mau, đi theo ta!"