Tam Nghiệt Duyên

Chương 1: Đám cưới nhà họ Lý


Hôm nay, là một đêm trăng thanh gió mát, gió thổi từng đợt mạnh qua các khóm tre tạo ra những âm thanh ghê rợn.

Những người trong thôn Vĩ Cổ không hẹn mà gặp cùng nhau hối hả chạy tới nhà họ Lý. Nghe nói đâu tối hôm nay nhà họ cưới vợ cho cậu con trai út.

Nhà họ Lý là nhà giàu nhất thôn Vĩ Cổ, không ai là không biết đến gia thế của họ. Nhà họ phước đức, ăn nên làm ra nên của cải chất cao như núi, ăn cả mười mấy đời cũng chưa hết. Sinh thời khi còn trẻ nghe nói đâu ông Lý cưới rất nhiều vợ, tất cả những người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành ở các thôn khác đều bị ông ta dòm ngó mà ép cưới, đến độ uy hiếp nếu không đồng ý thì sẽ cho người giết hết cả nhà tân nương đó.

Không biết có phải là nghiệp báo hay không nhưng các cô vợ trẻ đẹp của ông ta sau khi cưới về suốt mấy năm trời vẫn chẳng thể có mang. Ông Lý tức giận giết chết hết bọn họ vì nghĩ họ là tai tinh hòng muốn mê hoặc rồi chiếm đoạt hết gia tài của ông ta. Cho đến khi ông Lý đây cưới được cô vợ thứ mười chín ở một thôn nghèo nàn thì trong vòng một năm nhà họ Lý đã có tin hỉ sự.

Tính đến nay, bà Lý đã sinh hạ cho nhà này được ba người con trai. Chỉ có điều đứa con út của nhà họ năm mười bảy tuổi không may bị chết yểu. Mỗi ngày đều hiện hồn về báo mộng muốn được có vợ để xuống dưới có người hầu hạ. Phận làm mẹ, bà Lý rất thương con nên cứ mỗi năm sẽ đi hỏi cưới một cô cho cậu ta. Tính đến nay đây cũng đã là cái đám cưới thứ năm.

Mọi người vây quanh hai bên đường, nhìn mòn con mắt về hướng nhà họ Lý. Hôm nay, nhà họ Lý sáng rực một màu đỏ, đèn lồng đủ kiểu dáng, đủ màu sắc được trang trí từ đầu thôn cho tới cuối thôn. Quả nhiên là nhà giàu có khác. Có mỗi việc cưới vợ cho một người đã chết thôi mà cũng phô trương không thua kém gì người còn sống.

Lạc Liên đứng chen trong đám đông, ngó ngó nghiêng nghiêng tìm kiệu.

“Sao tới giờ này rồi mà vẫn chưa thấy kiệu của tân nương đâu thế?”

“Có khi nào cô ta sợ quá bỏ trốn rồi không?”

“Cô ta có trốn ở đằng trời cũng chả được lâu đâu. Nhà họ Lý mà bắt được thì chết không có đất mà chôn thân.”

Họ bàn tán sôi nổi cho tới lúc có một người đàn ông từ xa hô lớn “tân nương tới” thì họ người nào người nấy bịt chặt miệng mình lại, im lặng hướng mắt về chiếc kiệu đỏ được gia nhân nhà Lý gánh đi tới.

Lạc Liên tập trung nhìn chiếc kiệu trước mắt đang từ từ lướt qua mặt cô. Một trận gió lớn nổi lên khiến cho màng che trên kiệu bay phấp phới trong gió. Cô bất giác đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy một cô gái với dung mạo tuyệt thế giai nhân, tóc cài trâm phượng, mặc xiêm y màu đỏ rực đang ngồi khóc. Bên tai Lạc Liên nghe thấy rõ tiếng khóc đầy sự thê lương, uất ức, thảm thương vô cùng.

Không biết có phải vì đêm nay gió quá lớn hay không mà khiến cho cô run lên, nổi hết cả da gà.



Chiếc kiệu đến trước nhà họ Lý thì được đặt xuống. Tân nương từ bên trong bước ra. Ai nhìn vào cũng đều khen lấy khen để là nàng ta quá đỗi xinh đẹp, mấy người con trai trong thôn khi thấy dung nhan mĩ miều ấy mà mặt đỏ hết cả lên.

Lúc này, gia nhân bưng đến một cái mâm đồng. Trong cái mâm đó nào là kéo, dao, mảnh kính vỡ và thêm những đồ vật sắc bén khác.

Trước đây, cô có nghe nói nếu muốn vô được nhà họ Lý, mỗi một người con gái do nhà đó chọn phải làm một nghi thức để thể hiện và khẳng định rằng họ sẽ mãi là người của nhà họ Lý.

Sống làm dâu họ Lý, chết làm ma cho họ Lý.

Nàng ta nhìn một hồi lâu sau đó cầm lấy con dao nhỏ lên, từ từ cứa một đường nhỏ trên cổ tay mình. Máu từ từ theo vết lở chảy xuống rồi nhiễu từng giọt máu thành một vòng tròn quanh chỗ mình đứng. Nàng ta lấy từ trong mâm đồng ra ba cây nhang, đốt lên, cắm trước mặt.

Khói nhang bay nghi ngút. Gió lại lần nữa thổi lên nhưng lần này thì lớn hơn trận vừa nãy.

Phu nhân nhà họ Lý - Hoàng Tô Diệp từ trong nhà bước ra. Bà ta phe phẩy cây quạt trong tay, dò xét nàng ta từ trên xuống dưới với ánh mắt lạnh lẽo. Bà ta quơ tay, mấy người gia nhân ngay lập tức bưng một thau màu đỏ thẫm để trước cửa phủ nhà họ.

Lạc Liên tò mò không biết trong cái thao đó đựng gì, chỉ ngửi được một mùi tanh nồng bay từ đó ra.

Không gian im ắng đến đáng sợ. Nàng ta quỳ rạp xuống trước mặt bà Lý, lạy ba lạy, sau đó đứng dậy đi đến cái thau đầy mùi tanh kia, đưa hẳn hai bàn chân vào đó.

Một đứa nha hoàn đứng kế bên bà ta chạy lại nắm lấy tay tân nương, dìu nàng vào trong phủ. Mỗi bước của nàng ta đều để lại dấu chân màu đỏ như máu trên nền đất, bốc mùi tanh nồng. Bà Lý đưa mắt liếc nhìn mấy người đứng bên đường rồi cũng đi vào trong.

Vậy là đám cưới đã kết thúc. Mọi người xôn xao rồi dần giải tán. Trên đường về nhà Lạc Liên vẫn cứ mãi suy nghĩ về cái đám cưới kia, có những điều bản thân cô rất thắc mắc mà chẳng thể giải đáp.

Vừa hay đằng xa Lạc Liên trông thấy bóng dáng của thím Doãn. Cô mỉm cười đầy ranh mãnh, chạy thật nhanh hù thím ấy từ đằng sau.

Thím Doãn giật mình, mặt mày xanh như tàu lá chuối, quay đầu lại nhìn: “Mã cha mày, mày làm tao hết hồn!”