Trong phòng làm việc, Phó Đình Xuyên đang ngồi chơi với mèo.
Gần một tháng, Tiểu Mễ Đoàn vô cùng hưởng thụ chế độ là con vật sủng biểu tượng cường thế của áp trại CEO, hoàn toàn vượt lên trên vị trí của ông chủ mình.
Mấy nhân viên trong công ty không gọi nó là “Tiểu Mễ Đoàn” nữa, mà đều gọi “Cơm Nắm đại nhân“.
Từ Triệt vẫn đang đau khổ sửa chữa mấy cây cảnh yêu quý, một tay cầm kéo, vừa dốc lòng chỉnh lại cây hoa nhài đầy thương tích, vừa lầm bầm bất mãn:
“Lão Phó này, mèo của cậu tưởng bồn hoa của tôi là quân xanh hở, ngày nào cũng phải giật vài ngọn lá, biết phiền không thế?”
Phó Đình Xuyên lấy miếng thức ăn đưa cho Tiểu Mễ Đoàn, nhìn nó ngậm chặt rồi nhảy ra xa. Mí mắt nhấc lên, bố thí cho trợ lý nhà mình một ánh mắt:“Nó có vẻ thích bồn hoa này, đáng lẽ anh phải hãnh diện mới đúng.”
Từ Triệt ôm chậu hoa vừa la vừa khóc, hành động vô cùng khoa trương:“Hãnh diện con khỉ! Hai người bọn cậu không làm cho người ta bớt lo được! Bánh ngô đang cầm trong tay cũng không được ăn một miếng...”
Phó Đình Xuyên cầm một tờ báo lên:“Ha ha.”
Từ Triệt quay đầu:“Đúng rồi, cậu không cần khoa trương tới mức gọi điện thoại một cuộc mà đã xác định quan hệ chứ?”
“Khoa trương gì?”
“Không chờ gặp mặt rồi nói được à? Dù sao cũng đã viết tâm ý lên weibo rồi mà, ha ha.” Từ Triệt cong môi, vẻ mặt vô cùng trào phúng.
“Không muốn chờ.” Phó Đình Xuyên nói.
Mới tách ra vài ngày, không gặp được nhau nhau, sẽ có hơn một ngàn loại khả năng có thể xảy ra
Tối hôm kết thúc quay phim đó anh đã hối hận rồi, sao có thể rời đi qua loa như vậy.
Một khi đã có mục tiêu, anh sẽ thực hiện nó không từ thủ đoạn. Anh là người thích lập kế hoạch, cũng không muốn làm việc gì mình không chắc canh, không nắm được rõ ràng. Không sợ đường đột, anh chỉ muốn 'bắt buộc' cô gái đó phải chấp nhận, một thân phận khác của anh, bạn trai, người yêu...... Dù sao, cũng không phải là thần tượng.
Từ thần tượng này, có vẻ quá xa, anh chỉ muốn trở thành một người bên cạnh cô ấy mà thôi.
Mất bò mới lo làm chuồng, may mà thời gian chưa hết, không phải sao.
Cũng may, cô hiểu anh.
Lúc suy nghĩ, người này có thói quen nhìn xuống đất, tạo thành một độ cong vô cùng thích hợp.
Từ Triệt đập bàn một cái:“Được rồi, vậy cậu cũng không thể vừa bắt đầu quan hệ đã chuyển số điện thoại của cô ấy thành người nhà chứ, không sợ dọa em gái người ta à?”
Phó Đình Xuyên lật sang tờ khác, lạnh lùng bảo:“Giờ tôi không ở bên cạnh thì phải tìm một cách để nhắc nhở cô ấy về quan hệ của chúng tôi mọi lúc mọi nơi“.
Từ Triệt giật cả người, thật đáng sợ nha, quả nhiên tâm cơ của trai già.
“Vậy cậu định thế nào? Hai người không chỉ ở riêng hai nơi mà công việc cũng phải đi lại nhiều nữa“. Từ Triệt vội hỏi. Vừa nói ra khỏi miệng đã muốn vả miệng mình, sao anh không thoát khỏi cái kiếp quan tâm việc người khác chứ!
Phó Đình Xuyên còn không thèm ngước mắt lên:“Xem thử gần đây có lịch trình nào tới Chiết Giang không.”
Từ Triệt vừa nhăn mặt vừa nhanh chóng mở ipad ra xem: “Không có, nhưng cuối tuần có một buổi đại diện, ở lầu một toàn bách hóa Ngân Thái ở Hàng Châu, không phải cậu nói thôi à“.
Phó Đình Xuyên nhướng mày:“Anh từ chối rồi?”
“Không có. Cậu không biết phụ trách hoạt động này là bà chủ công ty, cũng là hoa hậu giảng đường trường trung học của tôi, dù sao cũng nài quá, nhớ tới tình bạn cũ nên tôi cũng không thể từ chối được“.
Xem hết một lượt, Phó Đình Xuyên đặt mấy tờ báo xuống, hỏi tiếp:“Chưa từ chối?”
“Ừ.”
“Ngày đó có lịch trình nào không?”
“Không.”
“Tôi đi.”
“Tôi đi?”
“...... Có vấn đề à?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Lên sân khấu.” Phó Đình Xuyên nói hết sức nhẹ nhàng.
“Cậu định lén lút chạy tới Hoành Điếm chứ gì!” Từ Triệt ngứa tay đến mức muốn đánh người, đương nhiên, suy nghĩ mấy năm rồi cũng vẫn là suy nghĩ: “Không được! Giờ đang giữa đầu sóng ngọn gió, đừng đi Hoành Điến nữa, chó săn chắc canh một tấc không rời đâu, giờ mỗi ngày có khi đều ngồi chầu chực chờ cậu nhảy vào họng đấy, đừng mơ, tôi không đồng ý.”
“Ơ,“ Phó Đình Xuyên đáp lời:“Tôi đâu có đi gặp cô ấy.”
“Ôi chao? Thật à?” Từ Triệt cực kì không tin tưởng.
“Ừ” Phó Đình Xuyên đứng lên:“Đi gọi cho người yêu trong mộng của anh đi“.
**
Khương Điệu dậy từ sớm, lái chiếc xe mượn của thầy, đến Hàng Châu.
Hai giờ trên đường, cô đã thấy mệt mỏi rồi, vừa xuống xe đã duỗi người vặn vẹo.
Khương Điệu mở di động, tin nhắn thầy gửi tới.
“Đường Duyên An, lầu một Ngân Thái, quầy Adore, thầy còn việc, không rảnh, em xem giúp đi, tới sớm một chút, trước mười giờ phải tới đó.”
Đúng là đủ cách hành hạ học trò của thầy mà......
Khương Điệu tắt tin nhắn, mở tin của Phó Đình Xuyên ra. Tên cô lưu cho anh, vẫn là...... Nam thần.
Khương Điệu biết anh bận việc nên thỉnh thoảng mới chủ động nhắn tin trò chuyện.
Mấy ngày nay, trên Đế đô đều là tin tức đó, đứng trên mặt đất mà cứ như cưỡi gió đón mưa, không biết anh thế nào rồi.
Khương Điệu khóa túi lại rồi đeo lên vai, nhắn tin:“Hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh rất tệ phải không? Anh ra ngoài nhớ mang khẩu trang.”
Nhìn lại thêm một lượt, có phải quá nghiêm túc không nhỉ?
Khương Điệu lại chọn thêm một vẻ mặt phù hợp...... hình như thẳng nam cũng thích dùng loại icon này.
“Hôm nay thời tiết ở Bắc Kinh rất tệ phải không? Anh ra ngoài nhớ mang khẩu trang [.._..]”
...... Ngu quá, đáng yêu gì mà đáng yêu chứ, hoàn toàn không phải phong cách của cô...... Vì sao dùng tài khoản phụ Weibo bình luận thoải mái cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì, giờ nhắn một tin cho Phó Đình Xuyên thôi mà mãi không nhắn được.
Tách tách tách tách, Khương Điệu vội vàng xóa mặt người kia đi, rồi nhấn gửi.
“Được.”
— Gần như một giây sau, một chữ được trả lời, nhưng không hề khiến cho người ta có cảm giác qua loa lấy lệ
Ngược lại...... còn rất nghe lời, rất bao dung.
Trong tiệm bách hóa nhất định là bật lò sửa, nếu không sao mặt cô lại nóng thế này chứ.
Khương Điệu cho điện thoại di động vào túi, tiếp tục tìm kiếm.
Tâm tình tốt cho nên bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, giống như bước lên mây mà đi vậy.
Đọc lướt qua một lúc, nhìn bảng chỉ dẫn, Khương Điệu nhanh chóng tìm được quầy tiếp tân, một cô gái mặc đồng phục váy ngắn màu đen ra chào hỏi, hỏi xem cô đang cần gì.
Khương Điệu nói:“Xin chào, Viên Dạng tiên sinh nói hôm nay ở chỗ các cô cần chuyên viên trang điểm, thầy có việc bận nên nói tôi đi thay, tôi là trợ lý của thầy“.
Cô nói xong thì đưa danh thiếp ra.
Cô tiếp viên nhận lấy nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi hoang mang nói: “Hoạt động này... thứ tư mới tổ chức“.
Cô quay đầu nhìn một nhân viên khác:“Hoạt động của thầy Viên có phải đầu tuần không?”
“Đúng vậy.” Cô gái ngồi xổm tìm son kia cũng không quay đầu lại.
Khương Điệu:“......”
Cô lo lắng hỏi lại:“Thật thế sao?”
Cô tiếp viên trả lại danh thiếp cho cô, có vẻ nghi ngờ nhìn cô gái mặc áo khoác màu xám nhạt này:“Đúng vậy.”
Khương Điệu đỡ trán, thầy muốn lừa cô à, sao lại lẩm cẩm thế!
Cô hít một hơi thật mạnh, thật lâu sau đó mới thở ra, khóa túi lại rồi chạy lấy người.
Vừa chạy ra được hai bước, bên tai đột nhiên liên tiếp vang lên từng tiếng thét chói tai, a a a a a a!!
Một nhóm nữ sinh ào ào lao qua bên người Khương Điệu, giống như một thân một mình đứng giữa sa mạc, xung quanh là đống ngựa hoang vừa la vừa chạy, đinh tai nhức óc.
Không biết còn tưởng gặp phải quỷ rồi.
Khương Điệu dậm chân, mơ hồ nghe thấy nhân tiên tiếp tân bên cạnh nhắc tới một cái tên.
Cô thính tai, cũng vì quá để ý, tất cả các tên gọi trên thế giới này chỉ là lướt qua, duy chỉ có thứ liên quan đến người ấy mới càng thêm đậm nét.
Phó Đình Xuyên.
Nhịp tim của Khương Điệu càng đập nhanh hơn, cô giữ chặt tay cô nhân viên kia, hỏi: “Hôm nay ở bách hóa có hoạt động gì à? Hoạt động gì vậy?”
“Ngoài cửa có treo bảng lớn thế mà cô không thấy à? Hôm nay Phó Đình Xuyên đến chỗ chúng tôi đấy! Buông ra nhanh!” Giọng nói của cô gái này có phần gắt gỏng, có lẽ sợ mình đi chậm mất.
Khương Điệu thẹn thùng đỏ mặt, vội buông tay.
Cô không thấy biển quảng cáo, bởi vì từ lúc ở gara đến quảng trường này cô đều nghiên cứu tin tức khí hậu ở thủ đô.
Từ sau khi xác lập quan hệ với Phó Đình Xuyên, cô cũng chuyển thành tộc người chuyên cúi đầu rồi.
Đi đường đụng vào người khác cũng không sợ bị đối phương mắng mỏ, còn có thể cười hì hì và nói ngọt. Tình yêu khiến cho con người ta trở nên thần kinh như thế.
Không cần nghĩ ngợi, Khương Điệu cũng gia nhập vào hàng ngũ.
Cô nắm chặt cái túi nhỏ màu đen, tâm tình kích động đến mức không giữ nổi.
Lúc đi đến quảng trường, xung quanh đã phủ kín đầy người, chật như nêm cối, con gái con trai đủ cả, tất cả đều đưa máy ảnh lên cao, hình fan và Phó Đình Xuyên cũng vô cùng bắt mắt.
Khương Điệu đứng bên ngoài một lúc, mỗi người đều giữ chỗ vô cùng chắc canh, chật ních, cẩn thận.
[Người trước ngã xuống, người sau tiến lên], trong đại sảnh, số người càng đến càng đông. Khương Điệu thấy bất lực, trước mặt cô là một người đàn ông vóc lớn, nhón chân cũng không nhìn lên sân khấu được.
Cho nên cô đành phải nhìn Phó Đình Xuyên trên màn hình, tây trang giày da toát lên vẻ anh tuấn tinh anh.
Khương Điệu xoa chóp mũi, bỗng nhiên lại rất muốn cười, nhưng lại không biết mình đang cười cái gì.
Cô nghĩ, cô có thể xâu chuỗi các sự kiện từ trước đến sau, khi bị thầy 'lừa' đến Ngân Thái. Rồi có người rõ ràng đang ở Hàng Châu, lại còn nhắn tin đồng ý như đang ở Đế Đô, định lừa cô à?
Được rồi, giờ này khắc này, khi anh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, là có ý muốn cô nhìn ngắm từ phía xa sao?
Anh ấy, đúng là rất thích diễn trò, giống như rất nhiều nhân vật anh đã từng diễn qua, dù trên mặt thì không có biểu hiện gì, lại có thể khiến cô có những bất ngờ hạnh phúc, rung động lòng người.
Hàng trăm fan phía dưới trăm miệng một lời hô lớn:“Anh Xuyên — Anh Xuyên — Anh Xuyên em yêu anh–”
Dẫn chương trình liên tiếp đưa tay muốn mọi người yên tĩnh nhưng lại không hề hữu dụng.
Cuối cùng, Phó Đình Xuyên đành phải nhận microphone, nghiêm túc nói im lặng.
Trong khoảnh khắc đó, các nữ sinh lại bỗng yên lặng như cừu.
Một vùng yên tĩnh.
Khương Điệu ngước mắt, trên màn ảnh điện thoại di động của người ta, người đàn ông mặc tây trang bỗng nhiên đi qua, nói với dẫn chương trình vài câu. Anh ta đi đến giữa sân khấu, chỉ huy nhân viên công tác bưng một bục cao tới trước mặt Phó Đình Xuyên.
Phó Đình Xuyên lững thững đi lên phía trước, bên cạnh là microphone, anh anhg anhg cổ giọng rồi giải thích ngắn gọi:“Khụ, tôi muốn đứng cao một chút, tránh mọi người phía sau không nhìn thấy“.
Người chủ trì vỗ tay, các nhóm cô gái khắp hội trường lại bắt đầu hú hét.
Hơn nữa xếp sau lưng họ, màng tai Khương Điệu cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Khương Điệu ngẩng mặt lên, quả là không dễ dàng, rốt cuộc cô cũng có thể thuận lợi nhìn thấy người kia.
Anh đứng ở đó...... Cô có thể thấy anh, mà ở độ cao của anh cũng có thể thấy cô. Ít lâu sau, cô thấy Phó Đình Xuyên nhìn về hướng bên này.
Vì anh nhìn em, cho nên cũng biết em đã ở đó nhìn anh.
Trong lồng ngực Khương Điệu như có một con nai con, chạy nhanh đến mức ong cả đầu. Ồn ào náo loạn, rồi lại trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi thứ xung quanh, mảnh hoa, bóng người đều trở thành những mảng màu đen trắng, chỉ có người kia là sắc màu rực rỡ, chiếm trọn tầm nhìn của cô, rạng ngời lấp lánh.
Tâm tình của Phó Đình Xuyên cũng cực kì sung sướng, nhìn rất lâu không dời mắt.
Thật thần kỳ, cô gái của anh, cũng có ở đâu.
Giữa đám đông ồn ào, cô đứng xa như thế, ăn mặc như thế, không chớp mắt. Nhưng anh lại nhanh chóng tìm được cô, cũng chỉ thấy mình cô.
“Em khẽ mỉm cười, dù anh có nói gì đi nữa. Nhưng anh biết, vì điều đó, anh đã chờ đợi từ lâu lắm rồi.”