Tam Sơ

Chương 37


Khương Điệu cáu kỉnh không phải không có lý do.

Khi vào trung học, cô muốn học Điện ảnh Bắc Kinh, không phải có giấc mộng ngôi sao gì, đơn giản là thích hóa trang điện ảnh mà thôi, muốn trở thành người thiết kế hình tượng chuyên nghiệp trong cả nước. Lên cấp hai cô bắt đầu học nghề. Thành tích của cô không tệ, cho nên cha mẹ hy vọng cô có thể theo tiếp học văn hóa, trong mắt họ, mấy loại nghề này người khác nhìn vào sẽ thấy rất mất mặt, cho nên mới lén tìm chủ nhiệm lớp của Khương Điệu, muốn thầy khuyên Khương Điệu lại.

Đây là chuyện thứ nhất.

Đừng thấy ngày thường Khương Điệu ngoan ngoan ngoãn ngoãn, nhìn thì dẻo dai nhưng thực ra lại cực kì cứng rắn.

Chủ nhiệm lớp tìm cô làm công tác tâm lý không có kết quả, cha mẹ lại không có cách nào khác đành phải kệ cô.

Cô cũng không chịu thua kém, hai năm sau thuận lợi trúng tuyển vào khoa tạo hình của điện ảnh Bắc Kinh

Rất nhanh, chuyện thứ hai lại đến.

Khương Điệu có một vị trưởng bối có bạn làm trong điện ảnh Bắc Kinh, cũng là cán bộ. Cha mẹ cô liền lén liên lạc tìm người nọ, chuẩn bị hơn mười vạn đồng, mời khách ăn cơm, hy vọng có thể chuyển Khương Điệu sang hệ văn học. Nói gì mà học trang điểm thì dọa người quá, người bình thường cũng trang điểm được, dù cô vào được đại học Bắc Kinh nhưng ra trường rồi họ hỏi chẳng phải cũng là học trang điểm sao......

Một loạt các hành động này đều gạt Khương Điệu, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Ngày đầu đến báo danh, cha mẹ mới gọi cô lên nói việc này.

Khương Điệu khóc nháo một hồi, thề sống chết không học hệ văn học. Cô lấy thư thông báo trúng tuyển ra, nói là thư thông báo trúng tuyển viết gì thì cô sẽ đi học cái đó.

Ba Khương nổi giận, mắng: Tiền đổ ra hết rồi! Hóa ra là bát nước đổ đi sao!

Khương Điệu nói: Con sẽ trả lại cho ba.

Ba Khương nói: Con lấy gì mà trả, giờ con định học ngành đó sao?

Khương Điệu đáp: Đúng, con sẽ học ngành đó.

Năm đầu tiên làm việc, Khương Điệu tích lũy đủ số tiền trả lại. Trong nhà bày rất nhiều ảnh cô chụp cùng các ngôi sao lớn, dù ai tới làm khách, xem xong cũng đều tấm tắc ngợi khen

Cha mẹ cô giờ không biết nói gì hơn.

Nay, ba tháng lương của cô đã bằng 'phí cửa sau' mà cha mẹ năm đó bỏ ra, đây cũng là minh chứng rõ ràng nhất cho lựa chọn này.

Hôm nay, Phó Đình Xuyên làm ra chuyện này, đúng là sự kiện thứ ba trong đời cô

Nói là vì muốn tốt cho cô, nhưng không hề hỏi qua ý kiến của cô. Hơn nữa anh là bạn trai của cô, không phải càng nên nói cho cô một tiếng sao?

Anh như vậy, có khác gì bố mẹ cô năm đó chứ?

Nếu anh không phải tìm Viên Dạng tới khuyên cô, mà tự mình khuyên bảo, hỏi ý kiến của cô, cô cũng sẽ không giận đến như thế.

Mỗi người đều có một cấm địa, đây là cấm địa của Khương Điệu.

Anh càng chạm đến thì đừng trách cô phát nổ.

**

Nước mắt phụ nữ luôn là vũ khí giết người không thấy máu lợi hại nhất.

Thấy cô bé của mình bật khóc, tức tối trong lòng Phó Đình Xuyên cũng tan hết cả, chỉ còn lại đau lòng.

Anh không cần nghĩ ngợi vội vàng ôm Khương Điệu vào lòng.

Khương Điệu giãy dụa đánh đấm một lúc lâu, người kia vẫn không sứt mẻ, cánh tay mạnh mẽ lạ thường, giữ cô không thở nổi.

“Phó Đình Xuyên, anh buông ra! Buông em tay!” Cô la hét trong lòng anh, nước mắt không ngừng lại, làm cho chiếc áo màu xám của anh ướt một mảng lớn.

Đương nhiên Phó Đình Xuyên sẽ không buông tay.

Anh cúi đầu, tựa vào bên tai Khương Điệu:“Trước tiên em đừng tức giận, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện với nhau, anh mới buông ra.”

Cô gái trong lòng bất động, xem ra cô đồng ý với lời đề nghị này.

Phó Đình Xuyên buông cô ra.

Rốt cuộc cũng có không khí, Khương Điệu há miệng hít thở, mặt đỏ bừng lên, cô nhíu chặt mày, giống như muốn đánh vài đấm vào người kia mới thấy mình thoải mái.

Phó Đình Xuyên nâng tay, dùng ngón cái lau đi vết nước trên mặt cô, khẽ giải thích:“Anh xin lỗi, là anh lo lắng không chu toàn.”

Khương Điệu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt vẫn còn hồng hồng. Cô không nói gì, những vẻ mặt không còn dữ dội như lúc nãy.

Phó Đình Xuyên hỏi: “Còn ăn lẩu không?”

“Sao lại không ăn?” Khương Điệu nói xong thì quay lại chỗ rửa bát..

Phó Đình Xuyên thở ra một hơi, theo sát đi vào.

Đôi tình nhân cãi nhau cũng giống như mưa lớn, tới nhanh, đi cũng nhanh.

Khương Điệu và Phó Đình Xuyên lại trở về chỗ cũ rửa đồ ăn, thỉnh thoảng còn tán gẫu

Khương Điệu xử lý chỗ rau xà lách, bàn tay nhỏ bé linh hoạt gỡ ra, giống như bạch ngọc phỉ thúy.

Lại rửa xong một gốc, cô mới nhỏ giọng nói:“Chúng ta làm lại đi?”

“Cái gì,“ Phó Đình Xuyên nghe không hiểu:“Lại cãi nhau sao?”

Khương Điệu há miệng, hít một hơi rồi nhướng mày trừng anh:“Đi đi, em không có ý kiến.”

“Không được,“ Phó Đình Xuyên vội vàng phủ quyết, cúi người ngang tầm mắt của cô, vừa đùa vừa hỏi:“Làm lại cái gì?”

Già rồi còn vờ đáng yêu, Khương Điệu dời mắt:“Quay thời gian lại vài ngày trước, đến lúc anh chưa tự ý quyết định nói chuyện với thầy em ấy, hơn nữa anh cũng không được quyết định chuyện này, anh phải gặp em bàn bạc trước, tham khảo ý kiến của em“.

Cô hơi hơi mím môi:“Cho anh một cơ hội, em muốn nghe suy nghĩ của anh“.

“Làm lại chuyện này?” Phó Đình Xuyên hiểu.

Khương Điệu gật đầu thật mạnh một cái.

“Có thể.” Phó Đình Xuyên suy nghĩ một lát, rồi nói:“Thực ra lần trước lúc em tới Bắc Kinh anh đã định nói với em rồi, muốn em đến làm việc cạnh anh. Lần xem phim đó anh có nói nhưng em không kịp nghe. Anh nghĩ hay thôi vậy, cứ gắng nhịn một chút......” Nói đến đây, người kia hạ giọng: “Nhưng mà hóa ra anh lại không nhịn được.”

Nghe thấy những lời này, lòng Khương Điệu lại thấy quặn đau.

Tay cô ngừng lại, hỏi:“Cho nên phải đi tìm thầy em?”

“Đây là kế hoạch sau đó. Lúc hồ sơ kia bị công bố, mỗi ngày anh đều buồn bực trong phòng làm việc, không ai cho anh đi tìm em, thân bất do kỷ, đành phải ngoan ngoãn ở nhà. Anh không có cách nào tự mình nói với em, cho nên, mới đi tìm Viên Dạng, hy vọng anh ấy có thể giúp anh“.

“Lúc đầu Viên Dạng cũng không đồng ý, anh cảm thấy rấy lạ, hai người nói chuyện điện thoại rất lâu, đảm bảo mọi chuyện đều tốt với em, công việc không vất cả, chuyện tình cảm cũng không làm em buồn, anh ấy mới đồng ý. Anh nói anh ấy khuyên nhủ em, đừng nói là anh, anh ấy cũng đáp ứng rồi,“

“Không ngờ là anh ấy lại bán đứng anh nhanh như vậy.”

Phì...... Khương Điệu quay mặt, cười thành tiêgns.

Lúc quay lại nhìn Phó Đình Xuyên, cô trở về trạng thái nghiêm túc:“Ích kỷ thay em quyết định, còn khuyến khích thầy cùng đồng lõa, thầy em vốn không thích nói dối, bị em phát hiện, anh còn cảm thấy uất ức phải không?”

“Uất ức gì chứ, anh có chuẩn bị tâm lý rồi. Từ Triệt cũng từng nói biện pháp này không tốt, chắc chắn em sẽ giận“. Phó Đình Xuyên thuận tay đặt lên vai Khương Điệu, nâng quai hàm cô lên:“Nhưng không ngờ là lại giận đến thế.”

Dứt lời, tay trở về đầu vai cô.

“Giờ mới biết sao?” Khương Điệu muốn hất tay anh ra, không ngờ người này lại phản ứng cực nhanh, mấy ngón tay giữ chặt không chịu bỏ

“Ừ, biết rồi.” Phó Đình Xuyên trả lời cực kì quy củ, cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Khương Điệu liếc mắt nhìn anh một cái, cúi đầu tiếp tục nhặt rau:“Vừa rồi em giận cũng có phần sai, nếu làm anh sợ cho em xin lỗi“.

Cô bỏ cây cải cuối cùng vào rổ:“Nhưng em vẫn hy vọng, nếu anh quyết định điều gì, hơn nữa nếu nó có liên quan đến công việc và cuộc sống của em, thì hay nói với em trước. Không nên tự mình quyết định, dù là tốt cho em nhưng cảm giác bị người khác nắm trong tay cực kì khó chịu. Em không phản đối việc đến làm việc cạnh anh, em học trang điểm đúng là có liên quan đến anh, nhưng anh chỉ là vấn đề trung gian thôi, biết không?”

Cô nói rất rõ ràng, nhẹ nhàng nói hết quan điểm của mình:“Cho tới bây giờ em vẫn luôn cảm thấy, trong một mối quan hệ, không nên có ai ưu thế hơn ai, không cần ai đó nắm vai trò hoàn toàn chủ đạo, cũng không nên ai nói gì thì nghe nấy. Nam nữ phải cùng tôn trọng lẫn nhau, cùng bàn luận mới là mấu chốt. Có câu nói như thế nào nhỉ, năm mươi phần trăm là hai người, còn sự trao đổi mới tạo ra 100 phần trăm tình cảm. Có những người vì tình yêu cuồng nhiệt làm thần trí mơ hồ, đợi đến sau này cùng sống với nhau mới thấy hối hận, quá ỷ lại sẽ không thể lâu dài......”

Phó Đình Xuyên đột nhiên cướp lời cô:“Em vừa nói gì thế?”

“......” Khương Điệu đang hứng khởi thì bị anh cắt đứt, vừa nói gì cũng quên luôn.

Cô giận dữ bật cười, muốn gõ anh một cái:“Rốt cuộc anh có nghe không thế?'

“Nghe, muốn anh lặp lại không, khả năng ghi nhớ của anh cũng không tệ lắm.” Phó Đình Xuyên giữ lấy nắm đấm của cô, nhẹ nhàng bâng quơ một câu, khá là khiêu khích.

“Không cần, anh nghe là được rồi.”

Khương Điệu vừa định quay đầu, lại bị Phó Đình Xuyên kéo tới, đối diện anh.

“Anh làm gì thế?” Người này đúng là kỳ lạ, cứ liên tục khiêu chiến sức kiên nhẫn của cô, có phải muốn cãi nhau lần nữa không thế.

Vẻ mặt Phó Đình Xuyên trịnh trọng:“Em nói lại câu cuối cùng đi, anh không nghe rõ.”

“Em không nhớ.” Khương Điệu trả lời, vốn ngẫu hứng nói ra, sao mà cô có thể nhớ chính xác mình nói gì được.

“Anh giúp em, anh nhớ rõ vài chữ.”

“Chữ gì?”

“Em nói, sau này cùng sống.”

“......”

Phó Đình Xuyên mỉm cười:“Có phải không?”

Anh cũng biết tìm “trọng điểm” nhỉ, Khương Điệu không hiểu nổi người này phấn khởi cái gì:“Đúng, em nói thế“.

Sau đó,

Cô còn chưa phản ứng kịp đã bị Phó Đình Xuyên kéo vào lòng, ôm chặt.

Khuyên can mãi, nhõng nhẽo cứng rắn đủ cả, cằm cũng bị anh siết tê rần, mà vẫn không chịu buông tay.

Đúng là người đàn ông kì lạ.

**

Sau một lúc lâu Từ Triệt mới trở lại khu nhà, trước khi ấn chuông cửa, anh dán tai vào cửa nghe ngóng một hồi.

Trong phòng yên lặng, hình như không có động tĩnh gì lớn, chắc là...... Đã giải hòa xong rồi nhỉ

Ngón tay lơ lửng giữa không trung, chần chờ một lúc rồi mới ấn chuông.

Bàn chân đã sắp đông thành đá luôn rồi. Hu hu.

Phó Đình Xuyên ra mở cửa cho anh, tên này nhíu mi, làm như ghét bỏ:“Về trễ thế, không biết nồi lẩu là thứ quan trọng nhất à“.

Từ Triệt không tin nổi, nhìn hắn ta đầy kinh bị: Mẹ nó, còn không phải cho cậu thời gian giải cứu tình yêu chắc!

“Từ Triệt, bên ngoài lạnh lắm ạ“. Tiếng Khương Điệu từ trong nhà vang ra: “Em bật lò sưởi rồi, mau tới sưởi ấm đi“.

Chỉ có em gái là biết thương người, Từ Triệt vội vàng cọ cọ hai cái trên thảm chùi chân rồi xách gói to bước nhanh vào nhà.

Từ Triệt mở gói lớn ra:“Tôi mua mấy vị, em xem cái nào được.”

Khương Điệu hỏi anh:“Anh có thể ăn cay không?”

Từ Triệt vỗ ngực một cái:“Đương nhiên...... không vấn để.”

Phó Đình Xuyên cũng đi vào phòng bếp:“Để nước nhạt thôi.”

Khương Điệu nhìn anh đi qua:“Anh không ăn được à?”

Từ Triệt cười lạnh:“Ha ha...... già rồi mà, khẩu vị không tốt.”

Phó Đình Xuyên:“......”

Khương Điệu tìm một gói gia vị:“Vậy cho mùi canh gà nấm nhé?”

Từ Triệt vội vàng ngăn lại:“Ôi chao ôi chao ôi chao, em đừng cho! Em Khương à, chẳng lẽ không phải thiểu số nên phục tùng đa số sao?”

Khương Điệu hoang mang:“Em nói em muốn ăn cay khi nào?”

Đôi mắt hoa đào dài hẹp có ý cười, Phó Đình Xuyên cực kì thỏa mãn.

Từ Triệt không còn lời nào để nói, nghẹn hơn nửa ngày mới cảm thán được một câu: “........................??? Trời ạ...... Vợ chồng đồng tâm bắt nạt người ta.”

Khương Điệu đẩy lọ tương ớt tới trước mặt anh:“Lão Can Mụ* cho anh này, ăn luôn cả bình cũng được.”

*Một nhãn hiệu ớt

Từ Triệt đỡ trán:“Để anh suy nghĩ đã......”

Đuôi lông mày Phó Đình Xuyên khẽ nhúc nhích:“Cho anh mượn thôi, nói nhiều thì trừ tiền thưởng cuối năm.”

“Mẹ nó! Được! Lão Can Mụ cũng được, đưa đây!” Từ Triệt ôm lấy bình tường, oán giận:“Không ăn hết không phải là ta!”

Trong phòng ăn nóng hừng hực, ngoài trời là đêm tối rét căm căm, cảm giác như một buổi cơm viên mãn mà ấm áp.