Tầm Thần Ký

Chương 178: Tạo giả thân phận (2)


Khắc Lạp Ni dùng một tay vuốt râu, tay còn lại đặt viên cờ xuống bàn, sau đó nhìn Tịch Thần và nói:

“Trong tay tiểu hữu có một vật dẫn thần kỳ giúp luyện chế ra pháp khí thay đổi hơi thở của linh hồn. Mấy ngày hôm trước ngươi sửa sang lại nạp giới, lão phu vô tình nhìn thấy, cho nên mới đề nghị với tiểu hữu chuyện này.”

Tịch Thần nghe vậy thì hơi bất ngờ, sau khi suy đi ngẫm lại thì biểu tình của nàng hơi giãn ra. Chỉ trong phút chốc, lòng bàn tay của nàng đã nắm lấy một viên hạt châu màu tím đen. Nàng đưa nó cho lão giả đối diện xem, ngữ điệu có nửa phần chắc chắn hỏi:

“Tiền bối xem thử, là nó sao?”

Khắc Lạp Ni vuốt ve viên hạt châu màu tím đen đầy huyền bí trong tay, gật gù giải thích:

“Đúng vậy! Chính là nó! Nếu nói về lai lịch của Thực Mộng Thú thì rất dài, nó có từ thời khai sơn lập địa, sau khi Nữ Oa nắn đất tạo người. Thực Mộng… Thực Mộng… cho nên nó được hình thành từ bảy loại thất tình lục dục của con người. Các loại cảm xúc tiêu cực, chấp niệm thâm sâu, si mê oán hận hỗn tạp với nhau tạo thành hình hài của Thực Mộng Thú.

Năng lượng hỗn tạp ngày càng nhiều, Thực Mộng Thú chợt sinh ra linh trí. Nhưng cái dục vọng sơ khai, cái ham muốn bất diệt, sự đói khát cùng cực khiến bản năng săn mồi của nó càng thêm mạnh mẽ. Nó chỉ ăn thất tình lục dục, cắn nuốt tâm ma trong linh hồn của con người, cho đến khi người đó cạn kiệt đến chết. Nhưng nó vẫn không biết no và không dừng lại, nó sẽ liên tục tìm kiếm các con mồi khác nhau.

Năng lực của nó quá mạnh, vì không nổ tan xác mà chết, nó sẽ phân liệt ra thành hàng ngàn hàng vạn cơ thể mới, có mặt ở khắp mọi nơi. Các cơ thể mới kia cũng vâng theo bản năng từ chủ thể, vĩnh viễn đều không thể dừng lại việc săn mồi và ăn uống.

Thực Mộng Thú chỉ chết hẳn và không phân liệt khi ở nơi thanh tịnh như Phật giới, bởi vì nơi ấy không có dục vọng, không có chấp niệm, và không có sở cầu.

Tiểu hữu khá may mắn, có lẽ là khi ấy tâm trí của ngươi không có tạp niệm, linh đài thanh minh, cho nên nó không thể xâm lấn và cắn nuốt được linh hồn của ngươi. Hơn nữa Thiên Lôi là năng lượng chính khí vô tình, góp phần nào mới có thể diệt trừ được cơ thể vẩn đục của Thực Mộng Thú.

Nhưng trên thực tế, năng lượng còn sót lại trong nội đan của nó, khủng bố và điên cuồng hơn sự tưởng tượng của tiểu hữu.”

Tịch Thần nắm chặt lòng bàn tay, âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng thở dài ra tiếng:



“Thật may mắn, phía trước ta từng có ý định luyện chế thứ này, nhưng chợt nhớ đến sự tà dị của nó nên ta kịp thời dừng lại. Khắc tiền bối, theo ý của ngài nếu dùng thứ này làm vật dẫn tạo thành pháp khí biến hình, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!?”

Khắc Lạp Ni mỉm cười, tràn đầy tự tin mà nói:

“Tiểu hữu yên tâm đi, lão phu đã đề ý kiến thì tự nhiên phải có phương pháp giải quyết rồi. Tiểu hữu có còn nhớ rõ lần gặp gỡ năm năm về trước, Chấp Pháp Đội từng muốn luyện hoá ngươi và đồng bạn của ngươi không?”

Tịch Thần gật đầu đáp:

“Nhớ rõ chứ, ta nhớ trong tay mỗi thành viên của Chấp Pháp Đội đều có một sợi xích dài và một cái lư hương ba chân. Ta từng nhìn thấy một vị thành viên chiến đấu và thu hồi ác linh vào trong lư hương, chỉ một lát sau thả ra thì lực lượng linh hồn của ác linh đã yếu đi nhiều, nhưng dường như sự hung ác của nó đã bị tẩy đi sạch sẽ.”

Khắc Lạp Ni gật đầu tỏ vẻ khẳng định:

“Không sai, Xích Khoá Hồn và Lư Tịnh Nghiệp là hai vật phẩm quan trọng nhất giúp Vĩnh Sinh Tế Đàn tồn tại cho đến hiện tại. Xích Khoá Hồn dùng để đối kháng và bắt trói ác linh bên trong Hồn Vực. Còn Lư Tịnh Nghiệp có tác dụng thanh tẩy, tinh lọc thất tình lục dục bên trong linh hồn. Nó khác Diệt Hồn Đỉnh ở chỗ, Diệt Hồn Đỉnh khoá chặt linh hồn người bị trấn áp, ngày qua ngày luân phiên dùng hình phạt tra tấn, khiến lực lượng linh hồn người đó dần dần mài mòn yếu đi, cho đến khi vĩnh viễn biến mất trong thiên địa. Còn Lư Tịnh Nghiệp chỉ có tác dụng tróc đi những phần ký ức dư thừa và những cảm xúc u ám tiêu cực trong linh hồn. Lực lượng linh hồn có thể sẽ đi theo phần ký ức bị tróc nhưng chỉ tổn thất trong một lần đó, không có tính kéo dài.”

Khắc Lạp Ni ngừng một chút, đặt một viên cờ lên bàn, rồi mới thở dài nói tiếp:

“Trong nội đan của Thực Mộng Thú còn tồn tại một năng lượng cực kỳ khủng bố. Cho nên lão phu có ý định đem nó đặt trong Lư Tịnh Nghiệp để tinh lọc một đoạn thời gian. Chờ đến khi thất tình lục dục trong nội đan đã được rửa sạch rồi, lão phu sẽ hỗ trợ đem những phần ký ức bị tróc ra của Thực Mộng Thú hoặc của vô số thành viên Chấp Pháp Đội đã từng tồn tại trước đó đặt trở lại nội đan.

Kế tiếp, việc tiểu hữu cần làm là đem nội đan luyện chế thành kiểu dáng mặt nạ hoặc một chiếc gương gì đó. Dù sao chỉ cần thuận tiện cho tiểu hữu muốn thay đổi thân phận là được. Và bước cuối cùng cũng là quan trọng nhất, ngươi phải tự thiết thân trải nghiệm, tự làm những giấc mộng như những gì mà phần ký ức đó hiện ra. Chỉ có như vậy, phần ký ức đó mới mang theo cảm xúc, suy nghĩ của ngươi. Bởi vậy nó mới càng chân thật và lừa gạt được tầm mắt của Thiên Đạo ở thế giới bên ngoài và những người có đạo hạnh khác. Tiểu hữu thấy thế nào?”

Tịch Thần vì bản lĩnh và sự lớn mật của Khắc Lạp Ni mà hơi rùng mình một chút. Nhưng sau đó, biểu tình của nàng lại thay thế bằng sự khâm phục:

“Khắc tiền bối! Ngài thật sự đã giúp ta giải quyết được một nan đề nữa rồi. Vậy nội đan Thực Mộng Thú ta tạm thời đặt ở chỗ của ngài. Làm phiền rồi!”

Khắc Lạp Ni lại vuốt râu, cười nói:



“Thực ra mà nói thì ta cũng có tư tâm, mặc dù Vĩnh Sinh Tế Đàn hiện tại đã kiên cố như lúc ban đầu, nhưng lực lượng thì có ai lại ngại nhiều đâu. Lực lượng linh hồn của Thực Mộng Thú quả là một miếng bánh béo bỡ, ta chỉ sợ tiểu hữu trách ta quá tham lam mà thôi.”

Tịch Thần đương nhiên biết Khắc Lạp Ni sẽ không làm việc không công, hắn có tư tâm, muốn mưu cầu lợi ích cho mình. Nhưng hắn thông minh đem mục đích của mình đặt lên bàn cân sòng phẳng, mọi thứ tuy rằng thản nhiên và trần trụi, nhưng sẽ không làm người khác khó chịu.

Thất tình lục dục trong nội đan của Thực Mộng Thú, nàng đương nhiên vẫn có thể sử dụng Tịnh Đế Liên để hấp thu hoặc tinh lọc, nhưng Khắc Lạp Ni đã mở lời như thế, hơn nữa nàng còn không biết cách tróc ký ức ra khỏi linh hồn, thì sao nàng không lợi dụng việc này bán một ân tình cho Khắc Lạp Ni?

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Tịch Thần cười và thản nhiên đáp lại:

“Khắc tiền bối giúp đỡ ta nhiều như thế, hơn nữa chúng ta là đồng bạn hợp tác. Vĩnh Sinh Tế Đàn vĩnh viễn tồn tại thì ta cũng có chỗ rút lui an toàn nếu gặp phải hiểm nguy! Không phải sao?

Khắc tiền bối đối với ta mà nói thì, ngài vừa là trưởng bối dạy dỗ ta học hỏi thêm nhiều kiến thức mới, vừa là bằng hữu để ta có thể thoải mái chia sẻ tâm tư tình cảm, vừa là ân nhân cứu mạng khiến ta kính trọng và biết ơn. Cho nên, nếu ngài có nguyện vọng gì muốn thực hiện thì cứ bằng phẳng nói cho ta biết, ta sẽ tận khả năng, sức lực của mình để hoàn thành nó.”

Khắc Lạp Ni nghe xong đoạn lời nói này của Tịch Thần thì biểu tình hơi hơi động dung, có một mạt xúc cảm chột dạ và xấu hổ chợt loé qua đáy mắt, nhưng sau đó thì hắn chợt nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt nghiêm trang, lại nhìn xuống bàn cờ đã đi đến hồi kết, bất chợt cười một cách thoải mái, nói:

“Tiểu hữu đại khí! Lão phu hổ thẹn không bằng!”

Không biết là hắn cảm thán khi chính mình đi thua Tịch Thần một nước cờ, hay là hổ thẹn khi tư tâm của hắn đã bị nhìn thấu!

Tịch Thần chỉ cười mà không nói gì, thấy thời gian không còn sớm nữa, nàng mới đưa ra ý định rời khỏi Vĩnh Sinh Thành, trở về căn phòng nhỏ kia…

Khắc Lạp Ni nhìn theo bóng dáng mà thiếu nữ rời đi, chợt cười tự giễu:

“Thật là hậu sinh khả úy!!! Ta quả nhiên đã già rồi…”