Tịch Thần đã từng nghe Kỳ Văn Thư nhắc tới tên của một số dong binh đoàn, trong đó có Dạ Nguyệt là để lại ấn tượng rất sâu trong lòng nàng, bởi vì Dạ Nguyệt là đoàn đội đầu tiên và cũng là duy nhất ở Hoang Vực Giới mà đội trưởng là một người thiếu nữ trẻ tuổi.
Thành lập chưa lâu, nhưng thiếu nữ kia đã dẫn dắt thành viên của mình giành được vô số chiến tích và công trạng, nhanh chóng vượt mặt những đoàn đội khác và bễ nghễ huy chương xanh nước biển. Nghe nói Dạ Nguyệt binh đoàn rất đoàn kết, hơn nữa mỗi thành viên đều có sở trường riêng và phối hợp cực kỳ ăn ý. Đội trưởng còn là một người công tư phân minh, yêu hận rõ ràng, tam quan chính trực. Cho nên Tịch Thần sớm tò mò và mong muốn gặp được tận mặt, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được bọn họ trong tình huống như thế này.
Xem ra, cổ nhân có câu nói rất đúng, người dù giỏi giang đến cỡ nào thì cũng có lúc phải sa cơ thất thế, chạm mặt ngọn núi cao hơn giữa lưng trời nên đành bùi ngùi rơi lệ.
Có lẽ là trong lúc bọn họ đang làm nhiệm vụ thì gặp phải sào huyệt của nhện bảy màu, không địch nổi lại với số lượng đông đảo của yêu nhện nên toàn bộ người trong đoàn đội đều bị bắt và trói bằng sợi tơ tằm, suýt chút nữa thì tuyệt mạng cả đoàn.
Tịch Thần ngồi dựa vào vách tường, chống cằm nhìn mười mấy thành viên của Dạ Nguyệt binh đoàn nằm dưới đất, ánh mắt dời qua từng người rồi dừng lại thật lâu ở một thiếu nữ mặc chiến phục đỏ sậm, mặc dù hôn mê nhưng người này vẫn luôn nắm chặt đoản đao đặt nghiêng ở trước bụng với tư thế phòng thủ, mi mắt thì nhíu chặt lại, để lộ ra cặp má gầy trơ xương và thần sắc tái nhợt. Hẳn là trước đó bị thương không nhẹ.
Tịch Thần thở dài một hơi, đoán chắc thời gian những người này có lẽ sắp tỉnh nên dặn dò cự thạch thú:
“Thạch thú! Đợi lát nữa bọn họ tỉnh lại thì ngươi đừng nói chuyện. Chúng ta chưa biết người trước mặt có tính cách như thế nào, đừng gây chú ý nhiều quá!”
Cự thạch thú lại bò lên vai của Tịch Thần mà nằm sấp, kiêu ngạo nói:
“Ngươi thật là lo bò trắng răng. Chúng ta trao đổi với nhau là bằng thú ngữ, đố bọn họ biết được bản thú nói cái gì. Ta sống mấy chục năm ở nơi này, gặp qua vô số người, nhưng không có ai giống như ngươi có thể hiểu được ngôn ngữ và trò chuyện tự nhiên với bản thú cả. Nên ngươi có thể yên tâm. Thật là, không biết nữ nhân ngươi từ đâu chui ra mà lắm kĩ năng quái dị đến thế!” cự thạch thú xuýt xoa cảm thán, ngẫm lại những chiêu trò quái gở mà Tịch Thần đã sử dụng khiến cho nó tò mò không thôi.
Tịch Thần nghiêng đầu nhìn nó, bật cười:
“Từ giọng điệu của ngươi, ta thấy rõ một sự khinh thường lớn lao dành cho con người nhỉ? Vậy là ngươi không biết rồi, con người chúng ta có rất nhiều tiềm năng chưa được khai quật hết đấy. Khuyên ngươi, đừng bao giờ khinh thường đối thủ của mình, bởi vì ngươi vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng được sức bật tận cùng của bọn họ là bao nhiêu đâu. Cẩn thận vẫn là trên hết, biết đâu ngoài ta ra, vẫn còn người khác nghe hiểu được thú ngữ thì sao? Ở thế giới mà ta từng sống, yêu thú có thể mở miệng nói chuyện và kiêu ngạo như ngươi thuộc hàng hiếm và rất được con người săn đón, biến chúng nó trở thành khế ước thú và kề vai sát cánh chiến đấu với họ. Nhưng ta không biết người ở nơi này thì sao nên cảnh báo cho ngươi trước vậy!”
Cự thạch thú bĩu môi phản bác:
“Chắc là ngươi nói chuyện đùa rồi, chứ trong kí ức của bản thú thì chỉ có con người nô dịch yêu thú bọn ta, đánh đập tàn bạo, đưa ra làm lá chắn trong khi nguy hiểm và nhiều chuyện sai trái hơn thế, làm gì có cái chuyện con người và yêu thú kề vai sát cánh? Xùy!”
Tịch Thần bỗng nhiên cảm thấy cự thạch thú còn khá ngây thơ và nhỏ bé, có lẽ tri thức của nó đều hạn hẹp ở trong khung của Địa Hoang Chiến Trường này, nên không biết bên ngoài là như thế nào, nàng cười bao dung hỏi:
“Vậy ngươi có biết cái gì gọi là khế ước bình đẳng?”
Cự thạch thú lắc đầu nguầy nguậy, mờ mịt:
“Không biết, trong kí ức của bản thú thì chỉ có khế ước linh hồn và khế ước chủ tớ, không có cái gọi là bình đẳng...”
Tịch Thần chống cằm, nghiêng đầu nhìn nó, thay nó trả lời những phần còn lại:
“Khế ước linh hồn, tương ứng với đời đời kiếp kiếp đi theo và trung thành, nếu chủ nhân ngươi chết đi thì ngươi cũng sẽ tan biến, ngược lại nếu chủ nhân ngươi đạt được vô thượng vinh quang thì ngươi cũng sẽ được hưởng lây, điều đặc biệt của loại khế ước này là cả hai đều không thể phản bội lại người kia, nếu một trong hai có ý nghĩ phản bội thì người còn lại có quyền chấm dứt sinh mạng của đối phương.
Khế ước chủ tớ, đại diện cho sự bất công giữa người và yêu thú, giao toàn quyền nắm giữ vào tay con người, sống chết của yêu thú đều nằm trong sự kiểm soát của chủ nhân. Nếu yêu thú chẳng may bị thương nặng, thì sự tổn thương đó không hề chuyển dời lên người chủ nhân, mà chủ nhân có quyền đơn phương chấm dứt khế ước với yêu thú. Ngoài ra, yêu thú không được có ý nghĩ phản bội.
Và loại thứ ba, là khế ước bình đẳng, loại khế ước này rất tự do, không hề câu thúc lẫn nhau, chỉ cần một bên muốn kết thúc, thì bên còn lại cũng phải thuận theo, từ đó đường ai nấy đi, không ai có quyền gây hại gì cho đối phương, ngược lại thành tựu của mỗi người đều phải tự mình bắt lấy, không san sẻ cho nhau được.
Thạch thú, mặc dù ngươi sống mấy chục năm, nhưng so với tuổi đời dài lâu của một yêu thú thì ngươi chỉ như trẻ sơ sinh mới ra đời. Lịch duyệt hạn hẹp, tri thức quẩn quanh, những điều ngươi chưa biết còn nhiều lắm. Phải đi ra khỏi vùng an toàn, thì mới đạp đến những chân trời mới lạ!”
Cự thạch thú trợn tròn mắt vì những triết lý hay ho của Tịch Thần, nhưng nó vẫn kiêu ngạo hất đầu phản đối:
“Nói tới nói lui, thì mục đích của ngươi cũng chỉ là dụ dỗ bản thú đi theo ngươi thôi chứ gì!?”
Tịch Thần mỉm cười, không phủ nhận mà còn gật đầu:
“Ta cũng có ý đó đấy! Qua những ngày nay ở chung, ta chợt phát hiện ngươi khá đáng yêu và ngây thơ, nếu bị những lão cáo già lừa đi thì thật là đáng tiếc! Chẳng bằng đi du lịch với ta, có gì thì ăn nấy, ta sẽ không ép buộc ngươi kí kết khế ước, và ngươi có thể xem ta như bằng hữu tri giao.” Muốn hàng phục được con vật kiêu ngạo này, thì chỉ có dùng kế sách lâu dài, nước nóng nấu ếch, ngâm từ từ...
“Bằng hữu!?” Cự thạch thú lẩm bẩm, ánh mắt có chút mờ mịt mà nhìn sườn mặt hao gầy của thiếu nữ, không biết có nên tin tưởng hay không, nhưng trong lòng đã khẽ lung lay.
Đáng thương cự thạch thú ngây thơ chưa trải đời, không biết giang hồ hiểm ác, sau khi nghe xong lời ngon tiếng ngọt của Tịch thần thì cảm động đến rối tinh rối mù, thầm nghĩ rằng nó đã gặp được hồng nhan tri kỷ cả đời, mà nào hay biết rằng nó sắp sập vào cái bẫy yêu thương do ma pháp sư ranh ma giăng sẵn và chờ chực nó nhảy xuống.
Giữa lúc cự thạch thú muốn mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên vang lên một tiếng ho khan thánh thót xuất phát từ người nằm dưới đất, động thái này khiến cho cự thạch thú giật bắn mình ngậm miệng, nhớ lời dặn của Tịch Thần mà im re, nằm sấp lên vai nàng đưa phần gai nhọn chĩa lên, nếu không chú ý kĩ thì ai cũng sẽ cho rằng đó là một kiện vật phẩm trang trí bình thường.
Doãn Nguyệt bàng hoàng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức tựa như là bị xe bò cán qua người, phải mất một lúc sau nàng mới định thần lại được, cảm giác đoản đao còn cầm chặt trên tay khiến nàng hơi an tâm chút ít, nhưng sực nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng trước đó khiến tim nàng không khỏi nhảy thình thịch lên, bật người ngồi dậy ngay tức khắc mà quên luôn cả sự mỏi mệt của thân thể. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh mình, phát hiện thành viên trong đoàn đầy đủ cả và nằm ngay ngắn bên cạnh mình, run rẩy đưa tay đến dưới mũi của bọn họ, cho đến khi cảm nhận hơi thở mỏng manh của sự sống thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo âm giọng mừng rỡ, nàng khẽ gọi tên từng người:
“Tiêu Nhạc, Cố Thành, Mẫn Lan, Mẫn Điệp, Tam Bàn... các ngươi mau tỉnh dậy!”
Những người còn lại cũng lục tục chuyển tỉnh, đợi khi thấy được những người đồng đội sống sót sau tai nạn thì mừng rỡ khôn nguôi, ôm chầm lấy nhau mà khóc lóc om sòm.
“Hu hu... đoàn trưởng! Ta còn tưởng không còn gặp lại người được nữa chứ? Đoàn trưởng ơi, Thành Thành sợ hãi quá à!?” Thiếu niên tên gọi Cố Thành có gương mặt no tròn búng ra sữa, da dẻ trắng trẻo như em bé, lúc này đang ôm chầm lấy Doãn Nguyệt, ỉ ôi làm nũng.
“Không sao là tốt rồi! Ngươi mau buông ra nào, thanh niên trai tráng còn suốt ngày làm nũng, chẳng ra cái thể thống gì cả!” Doãn Nguyệt bất đắc dĩ chau lại đôi chân mày, sắc mặt hơi nhăn lại rồi trách cứ, còn có một nguyên do nữa, sự phấn khích của hắn vô tình đụng trúng vết thương của nàng rồi.
“Đoàn trưởng lại ghét bỏ Thành Thành rồi, ngoài người ra thì ta có làm nũng với ai nữa đâu cơ chứ! Người ta sợ thật mà...” Cố Thành uốn éo thân hình, liên tục đá lông nheo và liếc mắt đưa tình với Doãn Nguyệt, cánh tay ôm chầm lấy eo của thiếu nữ mãi vẫn không chịu buông ra.
Giữa lúc Doãn Nguyệt chuẩn bị lên cơn táo bạo muốn đánh người thì may mắn thay, một thiếu niên khác có dáng vẻ điển trai khôi ngô đã tóm lấy cổ áo Cố Thành rồi lôi ra xềnh xệch như xách một con gà con, giọng điệu châm biếm khinh bỉ:
“Thành viên của cả đoàn đều bị ngươi ghê tởm đến nỗi da gà da vịt đều hiện lên rồi kìa. Ngươi còn không biết xấu hổ! Đi ra đây thoa thuốc cho ông nào, không thấy Đoàn trưởng cũng đang bị thương à?”
Ánh mắt dâng lên áy náy, Cố Thành đính chính sắc mặt rồi xin lỗi:
“Xin lỗi đoàn trưởng, Thành Thành không biết người bị thương!”
Doãn Nguyệt phất tay tỏ vẻ không có việc gì, ý bảo Tiêu Nhạc kéo con hàng này đi ra chỗ khác tránh làm phiền đến nàng.
Tiêu Nhạc lôi Cố Thành sang một bên, mạnh mẽ nhét chai thuốc vào trong tay hắn, còn mình thì xoay lưng lại, vạch áo lên để lộ vết cào xước dài hơn một ngón tay ở ngang xương sống, âm thanh khẽ trầm xuống:
“Thoa thuốc cho ta!”
Cố Thành thấy vết thương của hắn thì khẽ hít một ngụm khí lạnh, nhưng vì trong lòng còn tức giận chuyện hắn lôi mình như con gà thì khẽ hừ lạnh:
“Ngươi có tay có chân thì tự đi mà thoa, ta đâu phải người hầu kẻ ở mà phải nghe theo sai khiến của ngươi. Hừ!”
Tiêu Nhạc nghe vậy thì nhướng đầu lông mày, liếc nhìn thiếu niên đằng sau một cái rồi châm biếm:
“Cũng tại ngươi không chịu tu luyện cho đàng hoàng, kĩ năng vụng về, kinh nghiệm thực chiến yếu kém, nếu không phải ta đỡ một chiêu công kích cho ngươi thì đầu của ngươi đã sớm lìa khỏi cổ, đi đời nhà ma từ lâu rồi. Làm gì còn hơi sức đứng đây cò kè mặc cả với ông. Ông không biết, vết thương này là đỡ thay ngươi, nên ngươi phải chăm sóc ta, đến khi nào nó lành lặn như cũ mới thôi. Xem như trả ơn đi!”
Cố Thành trừng mắt, chỉ tay vào mặt Tiêu Nhạc rồi rống:
“Ai mượn ngươi! Ta đâu có cần ngươi đỡ thay. Bây giờ lại bắt ta phải chăm sóc ngươi. Ngươi vô sỉ con mẹ nó vừa vừa thôi chứ. Quá đáng thật mà!”
Tiêu Nhạc chỉ nhún vai, nhẹ nhàng đáp trả:
“Ai! Xem như ta xui đi, cứu phải một con bạch nhãn lang không có tình cảm. Thôi được rồi! Ngươi không thoa cũng được, để ta đi nói cho đoàn trưởng, bảo nàng thêm bài tập cho ngươi, chứ cái tình hình này thì ngươi một khi gặp phải yêu thú là quỳ ngay tức khắc!”
Cố Thành thở hổn hển nắm chặt chai thuốc, dường như muốn bóp nát nó cho bõ tức, nhưng cuối cùng chỉ ỉu xìu nghiến răng nghiến lợi:
“Tiêu Nhạc! Ngươi giỏi lắm! Ông đây nhớ kĩ mối thù lần này!” Mẹ nó tên Tiêu Nhạc âm hiểm này, cứ luôn lấy đoàn trưởng ra uy hiếp hắn là sao?
Chết tiệt là lần nào hắn cũng phải thỏa hiệp. Bởi vì bài tập của đoàn trưởng đáng sợ lắm, nếu thêm phần nữa thì hắn chắc chắn sẽ mệt chết.
Tiêu Nhạc thối tha!
Cố Thành vừa thoa thuốc mà vừa chửi thầm trong lòng, đâu hay biết tâm tình của người nào đó đang rất hưởng thụ và vui sướng.
Nam giới ở riêng một bên, nữ giới lại tụ tập ở một bên khác, thay phiên thoa thuốc cho nhau, bởi lẽ trải qua trận chiến sinh tử vừa rồi ai cũng bị thương tích không nhẹ.
Nữ giới bên này, chỉ có Doãn Nguyệt và hai chị em song sinh với dung mạo tương tự nhau là Mẫn Lan, Mẫn Điệp. Sau khi chữa trị lẫn nhau xong thì Mẫn Lan mới cất tiếng nghi hoặc hỏi:
“Đoàn trưởng, chúng ta làm sao mà thoát ra được khỏi kén của những con nhện kia vậy?”
Bởi vì là quay lưng vào trong, hơn nữa từ lúc tỉnh lại thì Doãn Nguyệt sốt sắng lo cho đoàn đội nên chưa kịp quan sát hoàn cảnh chung quanh, lúc này nghe Mẫn Lan nhắc tới, Doãn Nguyệt mới chợt bừng tỉnh rồi dáo dác ngó xung quanh, tình cờ bắt gặp một ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ từ phía góc vách tường đối diện.
Doãn Nguyệt không khỏi sửng sốt, cùng Mẫn Lan, Mẫn Điệp nhìn nhau, và đồng thời thấy sự kinh ngạc từ mắt của đối phương.
Nơi này vậy mà ngoại trừ bọn họ, còn có một người xa lạ?
Mẫn Điệp suy nghĩ một hồi, không quá tin tưởng hỏi:
“Có khi nào... là nàng cứu chúng ta?”
Doãn Nguyệt chưa kịp trả lời, thì Mẫn Lan đã vọt miệng, lắc đầu phủ nhận:
“Không thể nào đâu, nhìn nàng kia có vẻ như còn nhỏ tuổi hơn đoàn trưởng mà. Hơn nữa chúng ta đông người như vậy mà còn đấu không lại đám nhện tinh quái kia thì một mình nàng làm sao có khả năng!”
Mẫn Điệp nghe vậy thì cũng gật gù hùa theo:
“Lời của Lan tỷ không phải không có lý. Có thể là trùng hợp hoặc do ăn may cũng không chừng.”
Doãn Nguyệt lại không nghĩ thế, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng nàng không hiểu sao có cảm giác người đối diện không đơn giản. Không quan hệ khí chất trầm lắng hay cách ăn mặc quái dị, nhưng một người đơn thương độc mã tiến vào Địa Hoang Chiến Trường này, không có bản lĩnh bàng thân thì sao được chứ!?
Khẽ liếc nhìn đám nam giới còn đang cọ xát ở bên kia, Doãn Nguyệt bèn nói với hai chị em song sinh đứng bên cạnh mình:
“Muốn biết toàn bộ sự tình chân tướng thì chúng ta nên đi qua chào hỏi!”
Mẫn Lan, Mẫn Điệp không có ý kiến, gật đầu đi theo.