Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 4: Nữ nhân xấu xa ơi là nữ nhân xấu xa


Quý Liên Tinh trở lại vị trí làm việc, trong đầu đều là câu nói của Giang Thự "Đêm nay tới văn phòng của tôi."

Tới văn phòng là có ý gì a, nàng phải cho thứ gì sao? Đưa tiền sao? Hay bởi vì chuyện ngày hôm qua? Là muốn tính sổ sao? Tối hôm qua tuy rằng không tiến hành đến bước cuối cùng, nàng cũng vừa mất phu nhân lại thiệt quân được không!!!

"Tiểu Quý, tư liệu gửi cho cô, đợi chút nữa xử lý xong gửi email cho tôi ha ~" đồng sự Lữ Phàm đánh gãy suy nghĩ nàng.

"Ừm ừm."

Mở máy tính ra lại là một đống tin nhắn và email, mỗi sáng thứ hai đều là như thế này.

Công việc của nàng chủ yếu là phân tích giá cổ phiếu ban đầu của các công ty khác, nội dung công việc rất phức tạp, ngoài IQ ra, nàng còn phải cẩn thận, nàng và đồng nghiệp cần tính toán nhiều loại số liệu mới có thể xác định được giá mở cửa.

Thông thường thứ hai là bận nhất, tất cả mọi người bận muốn bay lên. Quý Liên Tinh uống lên hai ngụm cà phê để nâng cao tinh thần, không có thời gian lại nghĩ chuyện Giang Thự, rất nhanh liền tiến vào trạng thái làm việc.

Nàng ở trong văn phòng có tiếng là người cuồng công việc, làm việc tương đối tận tâm, ngay cả tổ trưởng là ma cuồng tăng ca cũng không thể không phục.

Quý Liên Tinh hẳn là người trẻ tuổi có năng lực nhất mà hắn đã gặp trong những năm gần đây. Khi làm việc nàng rất nhiệt tình, hiệu suất nhanh, độ chính xác cao, là người cộng tác không tồi, là người thỏa phái thực lực, kết luận liền một câu: Cô gái này không chỉ đẹp, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt liền tới giờ ăn trưa, ba giờ làm việc với cường độ cao, Quý Liên Tinh rốt cuộc thở phào một hơi, cầm lấy cà phê nhấp một ngụm, mới phát hiện đã lạnh.

"Này, mọi người trưa nay đặt đồ ăn cơm hay đến nhà ăn?"

"Đặt đồ ăn đi, không muốn động." Lữ Phàm duỗi người, nhìn về phía Quý Liên Tinh, "Tiểu Quý, cô thì sao?"

Nàng thu dọn bàn một chút, "Tôi ăn ở nhà ăn."

Công ty có cung cấp nhà ăn cho nhân viên, món ăn còn rất phong phú, có thẻ nhân viên là có thể ăn miễn phí. Nhưng những cụ ông này không thích đi thang máy lâu đến nhà ăn, và thích dặt đồ ăn tới nơi làm việc của họ hơn.

Quý Liên Tinh cảm thấy không cần thiết, huống chi nàng hiện tại có hơi eo hẹp, vì vậy có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

"Anh Tiểu Lý hôm nay hình như lại tới tìm Giang tổng." Lữ Phàm xoay ghế, quay người lại nói với mấy đồng nghiệp khác.

Giang tổng, vừa nghe đến Giang tổng, Quý Liên Tinh vốn dĩ đã đứng dậy, lại ngồi xuống.

"Đúng vậy, hai người bọn họ cảm tình tốt lắm, anh Tiểu Lý tháng này đã tới bảy tám lần rồi thì phải?"

"Anh Tiểu Lý là ai a?" Quý Liên Tinh không nhịn được hỏi.

"Ơ? Cô chẳng phải đã đến nhà ăn ăn cơm rồi sao?" Kỳ quái, bình thường lúc này Quý Liên Tinh đã sớm không thấy bóng dáng. Sao hôm nay còn có tâm tình tham gia tiệc trà cùng bọn họ.

"Không quá đói." Quý Liên Tinh mặt không đổi sắc, "Cho nên anh Tiểu Lý là ai nga?"

"Tiểu Quý cô thật đúng là không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ có công việc a. Anh Tiểu Lý a! Chồng của Giang tổng - Lý Hướng Ngạn a!"

"Ồ, Lý Hướng Ngạn a." Quý Liên Tinh chưa thấy qua người này, nhưng có nghe qua. Hình như cũng là cổ đông của công ty, thường xuyên nghe mọi người nhắc đến hắn, hoá ra người này chính là chồng của Giang Thự?

Vài vị đồng sự cũng không tìm hiểu sâu về điều đó, đề tài đều chỉ là tin tức lướt qua.

Quý Liên Tinh lại nhấp một ngụm cà phê đã lạnh của nàng, tâm tình có chút vi diệu.

Anh Tiểu Lý sẽ cảm thấy thế nào nếu biết vợ cặp với mấy em gái ở bên ngoài?

Không tự giác lại nghĩ tới Giang Thự, Giang Thự sáng nay cùng Giang Thự đêm qua quá khác nhau.

Nếu nhất định phải hình dung, Quý Liên Tinh cảm thấy Giang Thự buổi sáng là nước trầm tĩnh, Giang Thự buổi tối là biển dậy sóng, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác nhau.



Hoá ra một người thật sự có thể có hai bộ mặt. Nhưng kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, có ai không phải mang mặt nạ với cuộc sống đâu?

"Tiểu Quý, nếu cô không đi nhà ăn thì nhanh đặt đồ ăn đi? Bữa trưa không thể không ăn cơm a." Lữ Phàm quan tâm nàng.

Quý Liên Tinh cười trừ một cái, nói: "Đột nhiên lại đói bụng, tôi vẫn là đi xuống ăn đây."

Quý Liên Tinh thích một mình, thích độc lai độc vãng (đi đâu làm gì cũng chỉ một mình), lúc ăn cơm hầu hết đều là đi một mình. Nàng cảm thấy một mình so với một đám người tự tại hơn nhiều.

Nhà ăn có rất nhiều người, đại đa số nhân viên đều chọn ăn cơm ở đây. Rốt cuộc mọi người đều không phải phú hào, cơm trưa miễn phí thì sao, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Bữa trưa là món thịt kho tàu ưa thích của nàng, được cắt thành miếng nhỏ, loại được hầm cho đến khi mềm, quang trạch Q đạn, bỏ vào miệng liền tan ra.

Buổi sáng chỉ uống hai ngụm cà phê, nàng thật sự rất đói bụng. Gắp một miếng thịt kho tàu nhỏ đưa vào trong miệng là niềm hạnh phúc nhân đôi bởi mùi thơm của thịt và vị ngọt nhẹ của đường.

Ngay khi Quý Liên Tinh đang thưởng thức những món ăn ngon, vô tình nhìn thoáng qua một người phụ nữ.

Cô ngồi đối diện một đàn ông và đang ăn cơm trưa, cô đã thay một bộ quần áo khác là áo len cao cổ màu trắng, quần tây đen cơ bản, mái tóc xoăn màu hạt dẻ bồng bềnh được kẹp ra sau tai, để lộ đôi tai trắng nõn, rất hợp với trang phục. Toàn bộ thân thể không có quá ba màu, bắt đầu từ sự đơn giản và cổ điển, nhưng cô mặc nó lại có cảm giác thời trang và sang trọng.

"Chim hoàng yến ở của em đâu?" Lý Hướng Ngạn múc một muỗng cơm cà ri gà đưa vào trong miệng.

"Ở sau lưng anh, cái bàn sau lưng anh kìa giống như hamster nhỏ đang gặm nhấm đồ ăn." Giang Thự một tay chống cằm, tốc độ nói bình thường, biểu tình bình thường, từ xa nhìn lại chính là bình thường nói chuyện, chỉ là lúc nói đến hamster, trong mắt cô mang theo ý cười.

Vừa nghe đến người ở sau, Lý Hướng Ngạn muốn quay đầu nhìn, Giang Thự nắm lấy tay hắn siết chặt, ý bảo không nên rút dây động rừng.

Lý Hướng Ngạn nhún vai, "Được được được, không nhìn thì không nhìn. Vãi, nhà ăn cho nhân viên mùi vị không tồi a, mùi vị địa đạo này a, so với những thứ gọi là cơm ngon trên tầng của em thực ăn ngon hơn nhiều."

Giang Thự thu tay về, không trả lời hắn, múc một muỗng canh đưa vào trong miệng, mùi vị cũng được, nhưng hơi măn, cô thích ăn thanh đạm.

"Cho nên, em dẫn anh tới đây chính là vì nhìn cô ấy?"

Giang Thự lắc đầu, "Không phải." Tiếp theo lại gật đầu, "Cứ coi là như vậy đi."

"Vậy rốt cuộc là phải hay không phải a?" Lý Hướng Ngạn nghĩ thầm tim nữ nhân này như mò kim đáy bể, cũng may hắn thích đàn ông, không cần phải vớt cây kim này.

"Em muốn xác định cô ấy có phải người đêm qua hay không." Giang Thự lại nhìn Quý Liên Tinh, phát hiện Quý Liên Tinh cũng nhìn cô, vì thế câu môi cười với nàng, kết quả phát hiện Quý Liên Tinh sợ tới mức vội cắm đầu ăn cơm.

Không sai, ánh mắt né tránh này, 100% là nàng.

"Đây không phải là chắc chắn sao, không có gì để xác định cả."

"Anh quản nhiều quá rồi đấy." Giang Thự uống lên hai muỗng canh, buông cái muỗng xuống, chờ Lý Hướng Ngạn ăn cơm xong.

Lý Hướng Ngạn rất nhanh đã ăn sạch sẽ cơm cà ri gà, rõ ràng hắn còn chưa đã thèm, một bên ăn một bên nói: "Dạ dày chim nhỏ này của em, mỗi lần chỉ ăn có xíu như vậy a, khó trách gầy tong teo."

Đối mặt với Lý Hướng Ngạn dùng từ không chuẩn này, Giang Thự phản kích chuẩn xác: "Em có đường cong, có cơ bắp, không phải gầy tong teo mà là dáng người đẹp." Khi cô nói chuyện cũng không quên quan sát chim hoàng yến nhỏ của cô, tầm mắt lướt qua bả vai Lý Hướng Ngạn, dừng ở trên người Quý Liên Tinh, thấy nàng nhanh chóng cơm nước xong, cầm lấy khay đồ ăn chuẩn bị chuồn đi.

"Lý Hướng Ngạn, trông em rất dọa người sao?" Giang Thự chỉ vào mặt chính mình.

"Ách......" Lý Hướng Ngạn nuốt miếng gà trong miệng xuống, tuy rằng hắn và Giang Thự thân đến không thể thân hơn, theo lý mà nói lại thịnh thế mỹ nhân cũng nên nhìn chán, nhưng phải trái với lương tâm nói ra diện mạo Giang Thự dọa người, vẫn là có chút khó.

"Không xấu a, trừ anh ra, những chàng trai khác hẳn là đều rất thích em nhỉ?"

"Vậy con gái thì sao?"

"Con gái hẳn là cũng, cũng rất, con mẹ nó anh lại không phải con gái! Làm sao anh biết được??" Lý Hướng Ngạn ngạnh một chút, lấy ra khăn giấy lau miệng, cảm giác hôm nay Giang Thự có chút không đúng lắm, "Đầu óc em phát sốt a? Bao nhiêu nam nữ theo đuổi em em còn không rõ sao? Gác lại vấn đề em hỏi anh tại đây, định ra dẻ à."



"Em không dọa người, vậy sao cô ấy mỗi lần nhìn thấy em đều bỏ chạy?"

Lý Hướng Ngạn chốc lát đã hiểu, "Cô ấy" trong miệng của Giang Thự, chính là chỉ hamster vừa mới giống như chim hoàng yến kia.

"Ha ha, khả năng cô ấy là con giun đũa trong bụng em, biết con người em càng không chiếm được liền càng phải có được, lạt mềm buộc chặt với em đấy ~"

Giang Thự liếc Lý Hướng Ngạn, "Giun đũa? Anh rất giống."

Lý Hướng Ngạn không cho là đúng, tiếp tục nói: "Hiện tại đã là thời đại nào rồi, người không lo ăn không lo mặc, vì tiền mà làm loại chuyện này, có mấy người là sạch sẽ thanh thuần? Đương nhiên là ham hư vinh a, mê tiền a, bộ phận nhỏ các cô gái trẻ tuổi a, có chút dục vọng vật chất thỏa mãn không được, sau đó tới làm loại chuyện này, anh nghĩ em hẳn là rõ ràng hơn anh nhỉ?"

Giang Thự vẫn là không nói gì, một lần nữa cầm lấy cái muỗng khuấy vài cái, giống như ở suy nghĩ cái gì.

"Cho nên a, chim hoàng yến đó, trông xinh đẹp, vậy chỉ nhìn thôi là được rồi. Nếu thật sự thích cũng không phải không thể dùng tiền dưỡng, em không mất công không cần thiết như vậy."

Giang Thự lắc đầu, Lý Hướng Ngạn đang khoa trương hóa chuyện này lên, "Anh nghĩ nhiều rồi, em lại không thích cô ấy. Hơn nữa, nói đúng ra, cô ấy còn không phải chim hoàng yến của em, bởi vì cô ấy không muốn tiền của em."

Lý Hướng Ngạn gật đầu, hiểu ý.

Hắn rất hiểu Giang Thự, đây là một cô gái hoàn toàn không có cảm tình. Muốn tiền của cô thì có thể, muốn cô yêu đó chính là nằm mơ.

"Em có phải là loại tâm lý ngắn hạn không đạt được thứ mình muốn hay không? Cô ấy không muốn làm chim hoàng yến của em, em càng muốn cô ấy làm?"

Giang Thự câu môi cười, gật đầu.

"Chậc, nữ nhân xấu xa ơi là nữ nhân xấu xa~" Lý Hướng Ngạn tấm tắc hai tiếng, một bên chậc lưỡi một bên lắc đầu.

Giang Thự buông cái muỗng, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Em là nữ nhân xấu xa, vậy anh là gì?"

Lý Hướng Ngạn lập tức cứng họng.

Hai người đi ra khỏi nhà ăn, dừng lại ở lối vào thang máy. Lý Hướng Ngạn muốn về nhà, Giang Thự còn muốn tiếp tục làm việc, hai người một người đi xuống một người hướng lên, không cùng đường.

Trước khi chia tay, Giang Thự đưa số điện thoại Quý Liên Tinh đẩy cho Lý Hướng Ngạn.

"Giúp em gọi cho số điện thoại này, xem thử gọi có được không?"

Điện thoại quay số, nhanh chóng kêu bíp, rồi lại bíp. Đầu bên kia nhấc máy, một giọng nữ truyền đến: "Alo?"

Lý Hướng Ngạn đem điện thoại dán đến tai Giang Thự.

"Alo, xin chào?" Quý Liên Tinh lại lặp lại lần nữa.

Giang Thự đem điện thoại đẩy trở về.

Lý Hướng Ngạn ngắt điện thoại, vẻ mặt ngốc, "Ai vậy, thần thần bí bí. Sao em không gọi lại bảo anh gọi, chẳng lẽ em bị block rồi?"

Cửa thang máy mở ra, Giang Thự đi vào trong, cô một mình đứng trong thang máy, một luồng khí lạnh như băng lập tức bao trùm toàn bộ không gian, thả vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm Lý Hướng Ngạn.

Lý Hướng Ngạn đứng ở cửa lạnh sống lưng, hắn đã nói sai gì sao? Đúng vậy, chưa nói sai cái gì a, vậy ánh mắt oán hận của Giang Thự kia là thế nào?

"Em có chuyện gì vậy a? Người đó là ai a? Này, em nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì a, em thật dọa người a."

Trong chốt lát cửa thang máy khép lại, Giang Thự chỉ nói hai chữ:

"Tạm biệt."