Chuyển ngữ: Wanhoo
Tầm mắt thần linh đặt ở nơi hai người chạm nhau.
Bàn tay cô gái mềm mại, ấm áp, chạm nhẹ lòng bàn tay hắn.
Một chút ấm áp bị phóng đại vô số lần trong Địa Cung giá lạnh.
Thần linh biết cô gái muốn duy trì liên hệ giữa hắn với trần gian.
...Chỉ phí công.
Không biết xuất phát từ ý nghĩ nào mà hắn không hất tay cô gái, cũng không phạt cô vượt quá giới hạn bất kính thần linh.
Thần linh đáp lại: "...Ừ."
Sau lời hồi đáp, bầu không khí hòa hoãn dần, hơi thở nguy hiểm bao phủ Phất Thần biến mất.
Thanh Hòa cũng xem như yên tâm.
Cô lén tự khen mình.
Giỏi quá, lại triệt tiêu nguy cơ Phất Thần trở thành kẻ xấu một lần nữa!
Cô thản nhiên sờ tay thần linh để kiểm tra tình trạng xương rồi mới nheo mắt cười thả ra, không sờ soạng bản thể của Phất Thần nữa.
"Em thấy bản thể của ngài khá hơn nhiều lắm đó."
Bản thể của Phất Thần là bộ xương khô, sau hiến tế mặc dù không ấm lên nhưng trơn mịn, không còn tử khí lạnh lẽo.
Nói xong cô thu tay về.
Cô đang... kiểm tra tình trạng của hắn?
Thần linh nhấc tay lên xem, không cho thêm ý kiến.
"Tại sao ngài không quan tâm ngài bằng em?" Thanh Hòa lắc đầu, lẩm bẩm: "Tay vẫn rất lạnh, xem ra vẫn mặc ít quá, phải nghĩ cách mới được."
Phất Thần hỏi: "Ngươi không lạnh?"
Người khác được hỏi sẽ chau mày nhạy cảm bởi vì câu này hơi bị xỉa xói người ta.
Thần linh hỏi xong cũng nhận ra giọng điệu của mình không ổn.
Nhưng kể cả truyện truyền thuyết cũng không dám viết hắn sẽ sửa lại lời nói hoặc xin lỗi...
Thế nên hắn nhìn Thanh Hòa xem cô trả lời thế nào.
Thanh Hòa không hề nghe ra ý xỉa xói.
Chỉ là một câu hỏi rất bình thường mà?
Cô bóc luôn vỏ ngoài gai góc đi thẳng vào bản chất câu hỏi của thần linh: "Em bình thường."
Cô cười cười: "Ngài biết quan tâm người khác này!"
Thần linh nhướng khẽ cặp mày: "Hử?"
Sau đó chủ đề này... bị bỏ qua.
Thanh Hòa không để ý thấy cái ngây người trong chớp mắt của thần linh, cô hào hứng nói về chủ đề mình quan tâm.
"Em định làm hai cái túi giữ nhiệt, một cái cho ngài một cái cho em."
Cô chia sẻ kế hoạch của mình với Phất Thần, miêu tả tỉ mỉ mong rằng thần linh tưởng tượng được lễ vật: "Đổ nước nóng vào túi da hoặc lọ lưu ly là thành túi giữ nhiệt."
"Vấn đề là Địa Cung lạnh quá đổ nước nóng một lát là lạnh, ngài có kế sách gì không?"
Đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cô gái, đúng lúc nhận lại nụ cười.
Có lẽ đó là nụ cười rạng rỡ.
Thần linh không nhìn thấy nên không biết Thanh Hòa trông thế nào, cũng không nhìn thấy miệng cười thật sự của cô.
Hắn chỉ cảm giác được nó rạng rỡ.
...
Hắn trả lời: "Có thể giam lửa trong lọ lưu ly."
Thanh Hòa nhún vai: "Em linh mạch tắc nghẽn không biết phép thuật."
"Em có muốn khơi thông linh mạch trở thành người tu chân không?"
"Em cũng tu hành được sao?"
Cô đọc rất nhiều tiểu thuyết tu chân, nhân vật nào trong truyện cũng có thiên phú dị bẩm, xuất chúng hơn người.
Cô biết sức mình đến đâu, vậy nên Thanh Hòa tự hỏi tự trả lời: "Em không chịu được khổ, chắc là không được đâu."
Phất Thần nhìn cô.
"Với ngài thì khác nhé. Nếu thật sự bị ép phải làm thì em vẫn cố mà chịu đựng." Thanh Hòa gãi má: "Tu luyện thì không được, em không có nghị lực và dũng cảm."
"Tại sao tu luyện cần nghị lực và dũng cảm?" Thần linh nói với giọng bình tĩnh: "Em là thân quyến của ta."
Tu hành gian khổ vì đại đạo vô tình.
Thời thượng cổ từng có người phàm trần đi một bước dập đầu một bước, leo lên Hằng Chu Sơn hòa máu thịt vào thần linh mong được đại đạo chiếu cố, mọc cánh thành tiên.
Hoàng đế trần gian xây dựng chùa triền cung phụng hắn rất hùng vĩ, trang nghiêm vì muốn nhận được quả ngọt.
Tuy nhiên những thứ đó chưa từng khiến thần linh mảy may xúc động.
Những con người ấy vẫn phải chịu đựng đủ lôi kiếp.
Nhưng nếu đại đạo hữu tình với cô...
Phất Thần nói: "Em chỉ cần trả lời muốn hoặc không muốn."
Đây là món quà mà hắn gửi lại cho thân quyến cung phụng thành kính, bởi Thanh Hòa đã vượt qua hai lần thử nghiệm.
Chỉ vậy thôi.
Không có hàm ý khác.
Thanh Hòa không quan tâm trong lòng Phất Thần mâu thuẫn thế nào, cô lại đi thẳng vào bản chất, nghĩ về dụng ý của hắn, chắc hẳn đây là bước đầu chấp nhận cô.
Cô ăn nói hùng hồn: "Em muốn!"
Không hề ậm ờ, không hề thiếu tự tin, không hề lo lắng.
Tựa như thân quyến hợp lệ như cô nên được nhận huân chương và phần thưởng.
Cô nhìn thấy một thoáng xuất thần của thần linh. Hình như hắn đang dõi mắt nhìn cô.
Hì hì.
Thanh Hòa cười ngại ngùng, cô nói bù: "Không ngờ được thật."
Thần linh nhếch nhẹ môi như cười khẽ.
Nụ cười đó lướt qua nhanh rồi biến mất làm người ta nghi ngờ chẳng hay đó chỉ là ảo giác.
*
Ở một nơi khác, trong mật thất dưới lòng đất của gia tộc Liễu Thị.
Trăm ngọn đèn hồn chập chờn chiếu ánh sáng lập lòe trong mật thất. Có bóng đen hắt lên bức tường, trưởng họ của Liễu Thị, Liễu Vô Dục đi xuống.
Có khoảng sáu mươi tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trở lên tập trung trong mật thất.
Các tà tu nhìn ông trưởng họ với vẻ lo lắng, nghĩ thôi cũng biết ông trưởng họ triệu tập mọi người họp ở đây có liên quan đến chuyện huyết tế hôm qua và thiên lôi hôm nay.
Liễu Vô Dục bình tĩnh đưa mắt nhìn các con cháu.
"Chắc hẳn các vị cũng nhìn thấy thiên lôi hồi chiều. Lão phu kiểm tra đèn hồn, quả thật đèn hồn của nhóm Tam lang đã tắt ngấm, hết đường chuyển kiếp."
Sau câu nói ấy, mật thất yên lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Một lúc sau có người thì thầm: "Sao... sao có chuyện đó được? Tại sao chúng ta lại bị Thiên Lôi trừng phạt?"
"Đúng vậy, sau khi các hành giả tuẫn táng chết, chỉ còn mỗi gia tộc chúng ta vẫn luôn cúng tế ngài suốt mấy nghìn năm qua? Tại sao ngài lại vong ân bội nghĩa!"
"Ngươi lý luận đạo đức làm người với ngài?"
Họ không dám nói thẳng tục danh Phất Thần, thậm chí cũng phải ép mình che giấu suy nghĩ về cái tên đó, vừa tránh không bị trời đọc, vừa tránh bị Thiên Đạo phát hiện.
Thi thể mười hai người trong tộc hôm qua nổ thành vụn vẫn đang đặt trong quan tài ở linh đường!
"Theo lão phu biết vấn đề nằm ở đồ cúng kia." Ông ta cất giọng bình tĩnh: "Chúng ta hiến tế một yêu nữ."
"Đồ cúng... là cô gái đưa đến từ Đông Lục Bộ Châu?"
"Đúng, ngài ghét chúng ta kể từ khi hiến tế cô gái."
"Hôm qua lão phu lên đồng, phát hiện yêu nữ kia mưu toan dùng máu thịt con người bổ sung hài cốt ngài, sống lại ngài."
"Ngài đã bị ô nhiễm."