Tân Nương Của Thần Linh

Chương 34: Ngẩng đầu ba thước có thần linh


Chuyển ngữ: Wanhoo

"Ngài làm gì vậy?"

Phất Thần hỏi: "Em không lạnh sao?"

Thanh Hòa lắc đầu: "Em không ạ."

Phất Thần: "Ừ."

Sau đó linh lực che chắn vẫn ở đó.

Có một kiểu lạnh là Phất Thần cảm thấy bạn lạnh.

Thanh Hòa chớp mắt mấy cái không từ chối ý tốt của thần linh.

Nóng thì nóng vậy, hiếm khi thần linh thẳng thắn quan tâm người khác, không thể làm phật lòng hắn.

Thần linh dịch chuyển vững chãi, đưa cô đến cổng vào bí cảnh Cốc Thánh.

Cổng vào bí cảnh mở sau mười hai canh giờ. Các đội tề tịu từ sớm, chen lấn chật kín ngoài cổng để giành giật tiên cơ.

Trong đám đông ăn mặc kín mít quần áo dày cộm, Thanh Hòa mặc váy xuân mỏng tang hút mắt mọi người.

Phải biết rằng gió lạnh ở Bắc Hoang hàm chứa linh lực hung hăng, dù có là tu sĩ Trúc Cơ cũng khó duy trì lớp bảo vệ linh lực cả ngày.

Tiểu cô nương trông không có gì nổi trội này lại đạt cảnh giới đáng sợ vậy ư?

May sao mọi người xôn xao tạo cho cô phạm vi nhỏ đặc biệt nhỏ, không bị chen ngợp tầm mắt. Nếu không e là cô không thể nhìn thấy...

Thiếu niên gầy gò người chồng chất vết thương bị ép lăn trên tuyết. Da có nhiều vết nứt, thịt thối dính vào quần áo cũ rích nhìn rất đáng thương.

Đánh cậu ta là thiếu niên mặt mũi hồng hào, béo tròn mặc áo gấm.

À không, trường hợp này không phải đánh mà phải gọi là ngược đãi.

Thiếu niên cười khẩy: "Triệu Bất Tuyệt là nông nô của Tiết Thị ta, sao dám mạo phạm ta, hử? Chán sống đúng không? Nhớ đến cha mẹ ngươi chết sớm thua cả con chó đúng không?"

Tiết Thị là đại gia tộc ở Bắc Hoang bởi vậy thiếu niên áo gấm nói chuyện trịch thượng khiến nhiều người chứng kiến chau mày, song không ai bênh vực lẽ phải.

Triệu Bất Tuyệt cũng biết hiện thực tàn khốc nghiến răng chịu đựng đòn roi, chỉ bảo vệ chỗ hiểm.

Còn Thanh Hòa không bị thu hút bởi lý do nào khác ngoài tên của thiếu niên.



Triệu Bất Tuyệt.

Nam chính của Nhất Tiên Khó Cầu tên như thế.

Trong nguyên tác cậu ta xuất thân ti tiện vậy nên hình thành tính kiệm lời, giỏi nhẫn nhịn. Cả đời sống dựa vào câu "Ông trời không tuyệt đường sống của con người" thẳng đường săn giết vô số kẻ thù mạnh, cuối cùng tìm đến Thiên Đạo.

Được tác giả buff cốt truyện giết Tà Thần khi đó đã sa đoạ, giết Phất Thần không còn muốn sống.

Triệu Bất Tuyệt bây giờ đang cởi trần, tiện cho cô nhìn thấy chứng cứ xác thực.

...Cái bớt màu xanh đậm được miêu tả bằng chữ trong truyện gốc là "dữ tợn như thú dữ ghê rợn".

Là thật.

Giây phút này cô không biết mình nên có tâm trạng gì.

Thanh Hòa thở dài khe khẽ.

Kể từ khi đến thế giới xa lạ, cô vẫn sống những ngày lười biếng vui vẻ, chưa từng nghĩ về những điều khác. Cho đến tận lúc này khi cốt truyện chạnh lòng xuất hiện trước mặt...

Nam chính nắm giữ thiên mệnh trong nguyên tác xuất hiện.

Hình như cảm xúc lên xuống theo chân nam chính xuyên suốt quyển truyện trùm chăn đọc cả đêm ùa về trước mắt.

Tình hình Triệu Bất Tuyệt hiện giờ không được tốt cho lắm.

Bởi vì thiếu niên họ Tiết đang mài dao soèn soẹt chuẩn bị khoét cái bớt ngứa mắt kia.

Thiếu niên nhẫn nại đã lâu, thấy Tiết Nghĩa vẫn không chịu tha mới cất giọng khàn khàn: "Tiết Nghĩa thiếu gia... Xem như tiểu nhân sơ ý mạo phạm người, xin người tha cho tôi."

"Sơ ý?"

"Hờ."

"Bổn thiếu gia càng muốn xử triệt để giống chó nhà ngươi."

Tiết Nghĩa ngày càng hung hăng, cười hèn hạ ngắm nghía con dao.

Rõ ràng xử triệt để kia không phải chỉ có mỗi muốn lấy cái mạng.

Mới nói mà con dao đã cắm thẳng vào tay trái Triệu Bất Tuyệt. Xoay mạnh cổ tay hòng khoét cả xương.

Triệu Bất Tuyệt đau đớn đồ đầy mồ hôi kêu rên không ngừng. Tiết Nghĩa lại càng hưng phấn sau khi thấy máu, động tác thêm phần quá đáng, sỉ nhục chế giễu bằng lời nói.

Mắng liệt tổ liệt, con cháu đời đời nhà Triệu Bất Tuyệt chỉ làm con ở cho nhà quyền quý.



Triệu Bất Tuyệt giữ im lặng, cuối cùng có người không nhìn nổi mới lựa lời khuyên nhủ.

"Tiết thiếu gia, ngẩng đầu ba thước có thần linh. Đâu đó cũng đủ rồi, thằng nô này không đáng để cậu nóng giận thế."

Cốc Thánh Động Thiên là vận may lớn, người đó không muốn ngày đầu tiên đã xảy ra án mạng nhiễm cái xui.

"Thần linh? Thần linh ở đâu?" Tiết Nghĩa nhìn ngang ngó dọc, không hề sợ hãi: "Nếu là nói Cốc Thánh Động Thiên... Thế thì ngươi gọi Thiên Đạo ra trừng phạt ta đi."

Tiết Nghĩa là con vợ cả của đại đương gia thứ bảy dòng họ Tiết Thị. Đang tuổi niên thiếu không được cha mẹ để tâm. Nuôi dạy ra tính ngang ngược, coi trời bằng vung từ nhỏ.

Mà thái độ của cậu ta cũng gần như là thái độ của cả Tiết Thị, thậm chí còn là thái độ chung đối với Phất Thần của toàn bộ từ giàu đến nghèo ở Bắc Hoang Bộ Châu.

Khinh thường.

Miệt thị.

Ngó lơ.

Thanh Hòa không muốn nhịn nữa.

...Quan sát nam chính cũng đủ rồi, trước mắt phải băm kẻ đần kia!

Cô cất giọng lạnh lùng: "Tiết Nghĩa."

"Ai?"

Tiết Nghĩa lia mắt khó chịu xung quanh: "Đứa nào mắt mù gọi tiểu gia ta?"

Chẳng biết thiếu nữ áo váy màu vàng nhạt đứng đậy lạnh lùng nhìn cậu ta từ khi nào.

"Khẩu nghiệp nhiều sẽ bị quả báo."

Tiết Nghĩa cười khẩy: "Bắc Hoang là vùng đất vô thần, miễn doạ ta bằng những thứ đó. Đắc tội Tiết Thị ta coi chừng chịu không nổi."

"Vậy à." Thanh Hòa cảm thán.

Cô chìa tay thản nhiên gọi một tia sét.

"Ngẩng đầu ba thước có thần linh."

"Nếu Tiết Thị không tin."

"Vậy thì bắt đầu từ ngươi."