Chuyển ngữ: Wanhoo
Thiên Lôi nhanh nhẹn chạy đến lòng bàn tay cô, nhao nhao muốn giúp đỡ cô.
Sấm sét mang trong mình Thiên Lý đánh vỡ lá chắn cuối cùng trong lòng Mộ Dung tiểu đệ.
Gã quỳ phịch xuống, khóc lóc sám hối định túm váy Thanh Hòa xin tha.
"Con sai rồi, con sai rồi. Tại phụ thân, đại ca xúi giục con. Con chỉ là tay sai thôi xin tiên tử tha mạng! Con sẵn sàng vì Phất... Á á á á."
Thanh Hòa định đá văng cậu ta, tiện đây cho cậu ta ăn sét tỉnh người.
Phất Thần không cần tín đồ xấu xa, hèn hạ thế này.
Biến xa ra!
Nhưng Mộ Dung tiểu đệ chưa nói hoàn chỉnh tên Phất Thần đã kêu thảm thiết. Và rồi đôi mắt trợn trừng, cứng đờ người ngã ra đất, ngừng thở.
Có lời nguyền lan rộng khắp người cậu ta giống như dấu mai rùa cháy sém.
"Huyền Vũ Di Chú!" Mấy người nhận ra cái chết của gã thốt lên trong hãi hùng, tuyệt vọng.
Đó là lời nguyền ràng buộc con người khắp thiên hạ cả vạn năm nay mà tiên nhân gieo rắc thông qua thần thú Huyền Vũ.
Chỉ khi từ bỏ bát mạch kỳ kinh chính đạo theo đuổi tà tu, nếu không sẽ bị ràng buộc lời nguyền suốt đời, không được nhắc tên của vị ấy.
Nếu cùng đường cầu xin vị kia... Cái kết sẽ giống như Thanh Hòa bị tế sống hoặc Mộ Dung tiểu đệ trước mặt.
Ba nghìn tiên nhân sống ở cung điện bạch ngọc trên cao, nghe nói cao quý vô ngần, rủ lòng thương xót chúng sinh trấn thủ thiên hạ.
Nhưng chỉ có cấm kỵ lịch sử này phạm là chết ngay tức khắc.
Ngay sau đó cả Mộ Dung gia chủ và hai kẻ mang tội khác đều la hét thảm thiết chết bất đắc kỳ tử.
Huyền Vũ Di Chú lan rộng.
Điểm ngoan độc tàn khốc của lời nguyền nằm ở, nó sẽ xử tử ngay lập tức sự sống trong vòng bán kính mười dặm để đề phòng lộ thông tin.
Ba người vô tội còn lại hoảng hốt ra mặt. Mắt thấy vết cháy sém sắp lan đến chỗ mình, trong khi Thanh Hòa kinh nghiệm hạn hẹp chưa kịp ứng cứu...
Tuyết rơi lả tả bao trùm họ.
Thần linh bị lịch sử che đậy không được nhắc tên đáp lại sự tuyệt vọng của ba người.
Ba tu sĩ có nam có nữ, có tán tu cũng có con cháu thế gia đều đang trợn trừng mắt hoang mang, khiếp đảm.
Đây là lần đầu tiên họ tiếc xúc với thần linh vô danh sống trong sách cổ.
Thời đại của họ sống trong sự thống trị của tiên nhân, tu hành bát mạch kỳ kinh. Được nghe kể về Tà Thần sa đoạ từ rất xa xưa, ba nghìn tiên nhân hợp lực chống lại mới giữ được ánh sáng cho thiên hạ, dẹp yên lũ lụt, trừng trị yêu thú gieo hoạ, cho người đời an cư lạc nghiệp.
Họ cũng quen với chút ít linh lực sắc bén trong bát mạch kỳ kinh.
Mà giây phút này sức mạnh của thần linh dễ dàng khống chế lời nguyền "Huyền Vũ Di Chú" ràng buộc người đời mấy chục nghìn năm qua.
Ba nghìn tiên nhân cũng chỉ là người theo đuổi Thiên Đạo, đâu có là cái gì?
Vậy nên dù Thanh Hòa thiếu sót kinh nghiệm chiến đấu không kịp ngăn cản lời nguyền. Nhưng thần linh đã cho cô quyền làm theo trái tim, đương nhiên có tự tin che chở hết thảy.
...Phất Thần chưa từng nói sáo rỗng.
Nữ tu duy nhất lẩm bẩm một mình: "Trên đời lại có linh lực dịu dàng chân chính thế này?"
Cô ta cứ tưởng linh lực đều lạnh giá, sắc bén.
Nhưng bông tuyết đậu trên người cô ta lúc này không hề mang linh lực, chỉ dịu dàng lại cũng có đoan chính, phù hợp với chân ý mà tu hành theo đuổi hơn... Đây có thật là linh lực của Tà Thần???
Có người khiếp đảm hơn cô ta: "Hóa ra mười hai chính kinh sử dụng được?"
"Mười hai chính kinh của tôi đã thông thủ túc tam dương kinh, nhờ đó cũng thông một nửa thủ thiếu dương... Tôi biết tại sao công pháp gia truyền nhà tôi lại phế một nửa rồi. Chính là vì không sử dụng mười hai chính kinh. Chuyến này về nhất định tôi sẽ đột phá rất nhiều!"
Không ai giữ được bí mật trong Gương Trời, nhưng lúc này không ai kiêng dè chút ngại ngùng đó.
Họ đều bị tiên nhân cố gắng giấu đi xao động của linh lực kinh mạch.
Siêu thoát giá lạnh, phù hợp với đại đạo xa vời, theo đuổi ý nghĩa của tu chân ngã.
Con kiến bé nhỏ bị bức màn dối trá che khuất đôi mắt có duyên nhìn thấy màu sắc của bầu trời. Bởi vậy tức khắc ý thức được... đây mới là đạo chân chính.
Đây là đại đạo mà biết bao con người theo đuổi khổ cực.
Chân tiên chẳng qua chỉ là mức cao nhất người phàm trần tu luyện đến. Là cảnh giới giả dối cố gắng che giấu, bắt chước Thiên Đạo. Nhìn từ ngoài thì vinh quang, nhưng chỉ khi thật sự tiếp xúc với đạo chân chính mới rung động mạnh trước sự mỹ lệ trang nghiêm, rộng lớn đó.
Đó là điều con người hướng về.
Đó chính là đạo mà chúng ta theo đuổi.
"Thảo nào các tiên nhân dùng hết sức che giấu tên của Thiên Đạo."
Bởi vì người phàm trần không thể nào ghét Thiên Đạo.
Cùng lắm là sùng bái, ước mơ, tìm về, nhưng không một ai trong thiên hạ ghét được Thiên Đạo.
Bỗng nhiên một tu sĩ quỳ xuống: "Nếu tiên tử không ngại, tiểu tử đồng ý hầu hạ tiên tử, chỉ xin được nối gót Thiên Đạo đại nhân."
Câu ngỏ sẵn lòng theo hầu đi ra từ tấm lòng thuần khiết.
Gã vừa nói, hai người còn lại cũng phản ứng kịp thời nhanh chân quỳ lạy. Nhờ vào ảo ảnh đặc biệt bộc bạch tấm lòng thành, mong đả động được vị hành giả của dưới toà thần linh.
Thấy mọi người có lòng, Thanh Hòa không khỏi nhếch môi cười tự hào, mừng vui, nhẹ nhõm.
Cô biết mà, Phất Thần đại nhân hoàn hảo nhất!
Ai lại không thích hắn chứ?
Ngưỡng mộ thanh cao, đạo đức cao quý. Tuy không với tới nhưng trái tim hướng về.
Trái tim hướng về.
Cô nhấm nuốt câu này trong lòng chỉ thấy thơm miệng.
Đại dương luôn nhìn về bầu trời xanh.
Mỗi ngày cô dè bỉu Phất Thần... Nhưng để mà thú thật với trái tim, có khi nào cô không hướng về đám mây trắng lững lờ trôi trời bầu trời trong xanh kia?
Nhưng những người này chưa đủ tư cách theo hầu thần linh như cô.
Thanh Hòa muốn từ chối thẳng thắn, lời ra đến môi lại bị ép dừng.
Không được.
Đây là tấm lòng thành của người muốn tín ngưỡng Phất Thần.
Cô không được tắc trách, lỗ mãng từ chối hộ thần linh. KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc tr????yệ???? tại # TR???? ????TR????????E????﹒???????? #
Tuy cô không biết ngày xưa thế nào, nhưng từ đại chiến các bồ tát các hành giả dưới toà sen Phật Tổ, cô cảm thấy Phất Thần nên có được tương đương.
Ngay cả thế gian này, Thiên Đạo thượng cổ cũng không được ba nghìn tiên nhân cúi đầu thuận theo?
Cô muốn lấy lại vinh quang ngày xưa cho Phất Thần.
Huống hồ, nếu có nhiều người theo đuổi, sùng bái Phất Thần thành kính, chắc là lòng hắn cũng cải thiện hơn nhiều nhỉ?
Nghĩ đến đây, một chút không sẵn lòng trong cô khi nãy biến mất.
Không sao, dù có người mới thì cô vẫn là tiền bối già, là người đứng đầu hành giả.
Cô phải có cái nhìn toàn cục.
Thanh Hòa lại mỉm cười giao quyền lựa chọn cho thần linh.
- Ngài thấy sao ạ?
Thần linh trả lời cô rất nhanh, không phải kết nạp những tín đồ kia mà là...
- Ta đã có hành giả. Họ tâm hướng về chính đạo, thiền, trau dồi chân ngã là được.
Hử?
Thanh Hòa ngạc nhiên suýt bật thành tiếng.
Đúng là Phất Thần bây giờ có hành giả nhưng cô chỉ là người mới. Cô tự biết mình còn rất nhiều thiếu sót, sao không kết nạp thêm người?
Nhưng nếu Phất Thần đã quyết định như vậy thì tuyệt đối sẽ không làm trái ý thần linh.
Kể cả ba người kia có cầu xin thế nào, thần linh sẽ không đáp lại bất cứ câu gì ngoại trừ cho lời khuyên.
Khi ở riêng Thanh Hòa có thế nào với thần linh cũng được, nhưng trước mặt người ngoài cô luôn gìn giữ uy nghiêm của Phất Thần.
Thần linh đưa ra quyết định, những người này không còn được năn nỉ.
Khi ba người khẩn cầu nhìn cô, cô điềm tĩnh cười dịu dàng, khuyên: "Các ngươi duyên phận đã hết, dừng lại ở đây đi."
Sau đó điều khiển sức mạnh của bí cảnh thổi làn gió êm đưa ba người ra ngoài.
Còn về việc sau khi ba người này rời khỏi bí cảnh sẽ hồn vía lên mây do gặp kỳ ngộ như thế nào, kể chuyện mình trải qua trong này thế nào, thậm chí truyền bá tín ngưỡng Thiên Đạo thế nào. Những chuyện đó Thanh Hòa không biết.
Nhưng dù vậy, cô vẫn vui với hy vọng xa vời đó.
Nó đang là hạt giống nhưng rồi có sẽ ngày đâm chồi nảy lộc.
Thêm một người trong thế gian này thắp hương thờ cúng Phất Thần là thêm một phần xoa dịu thần linh.
Trong nguyên tác, không có ai trong thiên hạ yêu thương thần linh.
Thần linh không có sự lựa chọn nào khác ngoài liên tục bị vấy bẩn, soa đoạ trong tội nghiệt giếc chóc, và cũng mất hoàn toàn lý trí.
Mặc dù giờ có cô nhưng chỉ có một mình cô. Tạm coi như cái neo giữ lại lý trí của thần linh, vẫn khó tránh khỏi chưa đủ vững tin.
Trong mắt cô gái.
Thần linh đại nhân dịu dàng, thanh tịnh lại có hơi lạnh lùng xứng đáng nhận được mọi điều tốt đẹp trên đời.
Hắn xứng đáng được thế gian đối xử dịu dàng.
Hiện giờ không còn người ngoài trong bí cảnh, cuối cùng Thanh Hòa đã được nói chuyện. Hỏi thắc mắc vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Cô hỏi: "Tại sao ngài không chấp nhận họ ạ?"
Cô thấy như vậy rất tốt mà.
"Ừ." Phất Thần ừ khe khẽ, không mấy hứng thú.
Phản ứng này là sao.
Hình như chỉ mỗi cô vui mừng, tự hào.
Cô biết Thiên Đạo trong thời thượng cổ được tất cả mọi người quy y, được chúng sinh cúi đầu.
Nhưng bây giờ thì khác, ruộng bể nương dâu, vận đổi sao dời rồi.
Mãi mới có người giác ngộ sự dịu dàng cao thượng của thần linh, không phải rất...
Cô không nghĩ tiếp được.
Cô nhóc bặm môi.
Bởi vì chính cô nhận ra ba người này chẳng bằng một giọt nước so với quá khứ của Phất Thần.
Những gì hắn nhận được ngày hôm nay không hề xứng đáng với những gì hắn nên có!
Thế nên khi nãy cô vui dở hơi gì vậy...
Thanh Hòa thật sự cảm thấy khó chịu.
"Em xin lỗi..."
Hình như còn xa lắm cô mới đạt tiêu chuẩn một hành giả dưới toà thực thụ.
Cô cảm nhận được cái nhìn chăm chú dịu dàng, hờ hững của thần linh.
"Không sao."
Ra-đa thần linh của cô gái nhạy bén phát giác còn có vế sau trong câu này.
Nhưng thần linh không nói tiếp.
Hắn chỉ ôn tồn: "Lần này em làm rất tốt."
"Ra giữa hồ đi."
"Dưới cái bóng mây ở giữa mặt hồ có món quà ta tặng em căn cứ theo những gì hôm nay em thể hiện."
Món quà?
Thanh Hòa đang gục mặt không mấy vui, nghe vậy lập tức sáng rực hai mắt.
Quà từ tay Phất Thần ắt hẳn là quà xịn!
Vậy căn cứ theo những gì hôm nay cô thể hiện, PhấtThần đại nhân... sẽ tặng gì cho cô nhỉ?