Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 24



Tiểu Tô Bảo được Tô Diễn nắm tay, nhìn thấy con Corgi đứng dậy thì a một tiếng, khoé miệng xuất hiện má lúm đồng tiền thấp thoáng.Bàn tay mềm mại khẽ ngọ nguậy trong lòng bàn tay Tô Diễn, đầu ngón tay cào cào vào lòng bàn tay anh.Nhột.Tô Diễn nhìn Tô An, mím chặt môi.Lúc trở về Trung Quốc tìm Tô An để ngỏ lời cầu hôn với cô, anh cũng nói về nhà với anh đi.Sau khi được người cô nhận nuôi, Tô An liền chuyển về sống ở nhà cô.

Tô lão gia tử cả đời sống quang minh lỗi lạc, lẽ ra phải là gia đình đông đúc thịnh vượng, nhưng cả đời ông cũng chỉ có hai người con, con gái lớn lấy chồng sớm, cậu con trai chỉ có một người con gái là Tô An.

Sau khi cha Tô An không may qua đời, công ty Dược phẩn đã bị dượng của cô nắm quyền kiểm soát, hoàn toàn sang tên đổi chủ, nếu không có anh, sớm muộn gì Tô An cũng sẽ bị vướng vào một cuộc hôn nhân đổi chác.Sau khi con Corgi đứng lên, tứ chí ngắn ngủn khẽ di chuyển vài bước, từng chút từng chút đi đến gần Tô An, nhưng cũng không dám đến quá gần, sự cảnh giác trong đôi mắt to tròn kia vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.Thậm chí cơ thể còn nghiêng hẳn ra ngoài, có xu hướng sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.Tô An nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu con Corgi, nói: “Yên tâm đi bảo bảo, tao sẽ không đánh mày đâu, ngoan nào.’’Tô Bảo tò mò nhìn xuống, vừa muốn bắt chước Tô An sờ sờ đầu nó lại vừa sợ bị cắn.“Chị Tô An? A đúng là chị rồi!’’ Lý Mộc Tử cầm máy ảnh đi tới, đi theo sau cô là Lương Thần.Tô An lịch sự chào hỏi.Lý Mộc Tử hơi nghiêng người về phía Tô An nói: “Chị Tô An, chị mau nhìn mấy bức ảnh em mới chụp đi, vừa rồi lúc ở trên cầu, nhìn dáng người rất giống chị và Tô Bảo nên nhất thời không kiềm chế được chụp mấy tấm.

Bảo Bảo và con Corgi này ở bên cạnh nhau thực sự rất đáng yêu.’’“Nếu các chị không thích, em có thể xoá hết anh, em cũng chỉ chụp theo thói quen mà thôi.’’“Không sao đâu.’’ Tô An xem qua một lượt, phát hiện hầu hết ảnh chụp trong máy đều là của Tô Bảo và con Corgi chân ngắn này.


Hình ảnh Tô Bảo nửa ngồi xổm người xuống, dáng vẻ như muốn sờ lại không dám sờ con Corgi quả thực vô cùng đáng yêu.“Em có thể gửi mấy bức ảnh này cho chị được không?’’“A, được, được chứ.’’Lương Thần nhìn Tô Diễn đang đứng bên cạnh, theo thói quen gật đầu một cái, xem như lời chào hỏi.

Tô Diễn cũng lịch sự đáp lại.Lúc này Lý Mộc Tử đứng bên cạnh cũng nhìn thấy Tô Diễn đang nắm tay Tô Bảo, trong lòng lại cảm thán không thôi.“Chẳng trách Tô Bảo dễ thương như thế, hoá ra là do gien di truyền tốt.’’ Lý Mộc Tử hạ giọng, khẽ hỏi: “Chị Tô An, chị và ông xã chị hẹn hò cũng dẫn theo đứa nhỏ đi sao?’’“Chủ đề của lễ hội pháo hoa đêm nay là sweet love đấy.’’ Trong giọng nói Lý Mộc Tử mang theo ý cười.“Lễ hội bắn pháo hoa?’’ Tô An nhìn về phía Tô Diễn.“Đúng thế, nhưng mà mang theo đứa nhỏ cũng rất lãng mạn đấy.’’ Lý Mộc Tử giơ chiếc máy ảnh trong tay lên, nói: “Không quấy rầy gia đình nữa, em và Lương Thần đến bờ sông trước đây, phải tìm góc độ trước.

Chị Tô An, Tiểu Tô Bảo, Tô tiên sinh, hẹn gặp lại.”Chờ Lý Mộc Tử đi xa, Tô An mới hỏi: “Đêm nay có lễ hội pháo hoa?’’“Đi thôi.’’ Câu trả lời của Tô Diễn gần như là ngầm thừa nhận.Tô An nhìn Tô Bảo đang được Tô Diễn dắt đi, lại nhìn xuống con Corgi đứng bên chân mình, hỏi: “Ngộ nhỡ con Corgi này sợ tiếng pháo hoa thì phải làm sao bây giờ?’’Tô Diễn: “……..”Tô Diễn khẽ cúi người xuống, búng tay vào tai con Corgi đi theo sau Tô An một cái rồi nói: “Không đâu.’’Tô An: “……”“Con chó này lang thang đến tận đây chắc chắn sẽ không sợ, bên bờ sông hoài thường xuyên tổ chức mấy lễ hội pháo hoa như thế này, nếu nó sợ, thì vẫn còn ở đây sao?’’Bước xuống bậc thang được lát bằng những hòn đá vụn vỡ, bên dưới chính là con sông Hoài rộng lớn.

Những ngọn đèn rực rỡ sắc màu phản chiếu xuống mặt nước sông Hoài, sóng nước lóng lánh.Nơi có tầm nhìn ra mặt sông tốt nhất đã được dọn sạch, chỉ còn một số con tàu chở khách bằng gỗ neo đậu trên bờ.Trên lan can quán trà tao nhã đằng xa đông nghịt người.“Chẳng phải bây giờ đang triển khai dự án bầu trời xanh sao? Với tiêu chí đề cao việc bảo vệ môi trường bền vững cho nên mỗi quý chỉ tổ chức lễ hội bắn pháo hoa một lần, lần trước mới thực hiện, sao hôm nay lại làm một lần nữa?’’ Tô An tìm được một địa điểm thích hợp rồi dừng lại.“Chính phủ hợp tác với công ty pháo hoa.’’ Tô Diễn giải thích: “Vị trí địa lý của sông Hoài rất tốt, nếu muốn khai thác tài nguyên xa xôi này để thúc đẩy việc phát triển kinh tế, thì cảnh quan con người là một biến pháp tốt nhất.’’“Trong lịch sử thơ từ ca phú đã miêu tả không ít.


Các công ty liên quan nếu muốn phát triển bền vững thì chỉ có thể tăng cường nỗ lực nghiên cứu phát minh và tung ra thị trường loại pháo hoa thân thiện với môi trường, bảo vệ môi trường xanh và pháo hoa phải kết hợp song song với nhau.’’Tô An: “……..”Nghe Tô Diễn nói chuyện, chủ đề vẫn không thể tách rời nhu cầu thị trường và sự phát triển của thời đại hiện nay.Trong lúc hai người đang nói chuyện, ánh đèn bên bờ sông Hoài dần dần tối sầm lại, những tràng pháo hoa màu bạc đột nhiên xuất hiện ở bờ sông bên kia, giống như một thác nước của những vì sao, chiếu sáng cả bầu trời đêm.Một tia sáng chợt loé lên, xung quanh bỗng chốc tối sầm lại chỉ trong nháy mắt, một ngọn lửa màu lam nhạt bốc lên, giống như tia chớp hội tụ lại, tạo thành từng hình trái tim này đến trái tim khác, lấp đầy cả con sông Hoài, uốn lượn đến tận phương xa.Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, một tràng pháo hoa hình con phượng hoàng khổng lồ bay lên từ mặt đất rồi băng qua con sông Hoài, ngay cả hình ảnh được phản chiếu dưới nước cũng đẹp đến rung động lòng người.Tô An lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, Tô Diễn đứng ở phía sau Tô An không xa.

Tô Bảo đang mệt mỏi ngồi trên bãi cỏ ở sườn dốc phía dốc, và một con Corgi chân ngắn ngồi xổm bên cạnh nhóc con.Thế gian hoả thụ ngân hoa, bất dạ thiên.*(*Chỉ ánh đèn, pháo hoa rực rỡ như ban ngày.)[Trong cuốn ký hoạ của Tô An: “Tô Diễn đến thành phố N để tham dự Hội nghị ngân hàng Quốc tế diễn ra ở Trung quốc, chủ đề của hội nghị là “Cạnh tranh và hợp tác.’’ Tô Diễn nói rằng kể từ khi được mở cửa cho đến nay giới ngành ngân hàng Trung Quốc đã trải qua những thay đổi vô cùng to lớn.

Có rất nhiều nguyên nhân, trong đó chủ yếu là do áp lực cạnh tranh và áp lực kinh tế.

Hơn nữa cùng với việc cải thiện các chính sách, nền kinh tế Trung Quốc cũng đã trải qua những thay đổi triệt để, Hội nghị kia diễn ra trong một thời gian dài, sau đó chủ tịch Ngân hàng Châu á đã nói gì đó, tôi không nhớ rõ, tôi cũng không quan tâm lắm về vấn đề này, tôi chỉ biết lễ hội pháo hoa ở thành phố N rất đẹp, chắc chắn Tô Diễn sẽ được mời đến xem.


Hy vọng có thể có cơ hội cùng anh đi xem lễ hội pháo hoa một lần, cho dù là ở thành phố hay quốc gia nào đi chăng nữa.]Trên tập ký hoạ kia, Tô An đã vẽ đủ loại hình dạng pháo hoa trên trang giấy, đặc phía dưới còn vẽ hai dáng người mơ hồ.

Một người với thân hình cao lớn, mặc một bộ tây trang lịch sự, còn người kia thấp hơn, mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân.Tô Diễn nhìn Tô An đang đắm chìm trong những tràng pháo hoa, rũ mắt.An An, ở thành phố N Trung Quốc năm nay, anh sẽ cùng em đi xem lễ hội pháo hoa.Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, dòng người đông đúc lần lượt ra về.

Tô An bế Tô Bảo, đi theo bên cạnh là con Corgi vừa mới nhặt được.Tốp năm tốp ba nhóm người xung quanh đều đang thảo luận về màn bắn pháo hoa vừa rồi.Tô An nhìn chú chó Corgi bẩn thỉu kia, đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Tô Diễn mắc chứng nghiện sạch sẽ, mà cô lại không lái xe đến đây, vậy phải mang con Corgi này về nhà như thế nào đây, chẳng lẽ phải gọi một chiếc taxi chỉ vì một con Corgi ?Có lẽ ngày mai cô sẽ có mặt trên bản tin xã hội của thành phố.“Tô Diễn?’’“Ừ.’’“Bây giờ anh còn mắc chứng nghiện sạch sẽ nữa không?’’“………” Tô Diễn nhìn Tô An, nói: “Với mọi người.’’Tô An: “…….”Ý là không bao gồm con Corgi này.“Vậy em và Tô Bảo sẽ đi taxi, mang theo con Corgi này về nhà, anh về trước?’’ Tô An nhìn về phía Tô Diễn nói, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.Tô Diễn nhìn Tô An trong chốc lát, Tô An ôm Tô Bảo đối mặt với ánh mắt của Tô Diễn.“Đối với chó, chỉ với con Corgi này thôi.’’Đến nơi Tô Diễn dừng xe, Tô An mở cửa sau ra, bế Tô Bảo lên trước.“Mày tự leo lên được không?’’ Tô An quay đầu lại nhìn con Corgi chân ngắn.Tô Diễn hạ cửa kính xe xuống, cởi cà vạt, một tay nắm tay lái liếc mắt nhìn một cái, trong miệng ngậm một viên kẹo thông họng.Corgi dường như nghe hiểu được những gì Tô An nói, bốn chân ngắn ngủn leo lên xe, sau khi lên xe lập tức tự giác nằm vào trong góc.Chiếc xe nhanh chóng trở về Thấm Viên.Corgi đi theo Tô An vào thang máy, Tô Diễn bấm thang máy nói: “Ngày mai phải đưa nó đi đến cửa hàng thú cưng tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó đến bệnh viện thú ý kiểm tra và tiêm vắc xin phòng bệnh.’’“Vâng, đêm nay tắm rửa sơ qua một chút trước đã.’’“Trên tầng có đồ dùng tắm rửa cho chó, vừa rồi anh đã bảo trợ lý đi mua.’’“Tắm tắm!’’ Tô Bảo ôm chặt lấy cổ Tô Diễn, hỏi: “An An tắm cho chó, vậy còn Tô Bảo thì sao?’’Tô An nâng gót chân lên, mũi giày cao gót gõ xuống mặt đất phát ra âm thanh thanh thuý, cô chắp tay sau lưng nhíu mày nhìn Tô Bảo được Tô Diễn ôm trong ngực, nói: “Con tự nghịch nước đi.’’“Tự nghịch nước.’’Tô An gật đầu.Mở cửa, Tô Diễn ôm Tô Bảo đi vào nhà tắm bên trong phòng ngủ tắm rửa trước.

Tô An tìm được đồ mà trợ lý Tô Diễn đã mua về, lục tìm trong túi một chút đồ ăn cho chó, chuẩn bị cho con Corgi này ăn một chút gì đó.Con Corgi kia chỉ luôn thu mình vào trong một góc, ngay cả lúc ăn thức ăn cho chó mà Tô An đưa cho cũng rất cẩn thận, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng dò xét hoàn cảnh xung quanh.Tô An nửa ngồi xổm xuống, nghiêng đầu đánh giá con Corgi này.


Lúc cô vừa đến nhà cô cũng như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng luôn thật cẩn thận, thường thu mình vào trong một góc nhỏ.“Ăn đi.’’ Tô An duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu con Corgi.Chờ con Corgi ăn xong, Tô An bế nó vào một phòng tắm không ai dùng đến khác, tìm được một chiếc lược rồi chải lông mượt mà cho con Corgi.Trong một phòng tắm khác, Tô Diễn dựa vào vách tượng nhìn Tô Bảo ngốc đang vui nghịch nước.

Có lẽ Tô Bảo chưa thể nhận ra được có thể sau này con Corgi kia sẽ ngang vai ngang vế với cậu nhóc.“Tô Bảo?’’“Ba!’’ Tô Bảo bóp bóp chú vịt cao su đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, dùng con vịt hút nước ở trong bồn tắm.“ Con ăn gì lớn lên? Hử?’’Mà lại ngốc như thế.“Ăn cơm lớn lên, uống sữa lớn lên.”“……..” Cúi người xuống, cầm lấy bông tắm tròn ở bên cạnh, Tô Diễn lấy sữa tắm dành cho trẻ em tắm cho Tô Bảo.

Tắm xong, Tô Diễn thay quần áo xong cho con trai rồi mang theo chiếc ghế nhỏ của nhóc đi đến phòng tắm bên cạnh.“An An.’’ Tô Bảo đỡ đùi Tô Diễn ngồi yên ổn trên ghế nhỏ, nhìn Tô An đang chải lông cho con Corgi.

Con Corgi vô cùng ngoan ngoãn, yên tĩnh ngồi xổm bên cạnh chân Tô An để mặc Tô An lăn qua lăn lại.Hai chân Tô Diễn dựa vào sau lưng Tô Bảo làm đệm cho nhóc, Tô Bảo được Tô Diễn đút cho ăn một cái bánh pudding.“Thêm nữa sao?’’“Thêm.’’ Tô Diễn gật đầu.Tô Bỏ giữ tay Tô Diễn, một miếng rồi lại một miếng gặm bánh pudding, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Tô An và con Corgi kia.Chải lông cho con Cordi xong, Tô An lấy hai cục bông nhét kín lỗ tai nó lại.“A?’’ Tô Bảo cắn pudding hỏi: “Nó cũng phải che lỗ tai lại sao?’’“Ừ, giống như khi con còn nhỏ vậy, lúc tắm rửa cần phải che lỗ tai lại, nếu không nước sẽ chảy vào và lỗ tai sẽ bị nhiễm trùng.’’ Chỉnh nhiệt độ nước xong, Tô An cầm vòi hoa sen tắm cho con Corgi.Có lẽ con Corgi này lang thang chưa lâu lắm, bộ lông trên người vẫn còn chắc khoẻ nhưng đã lấm lem không ít bùn đất.“Mày là Cư Cư sao?’’ Tô Bảo nói một câu mà Tô An vẫn thường hay nói.Corgi nhìn Tô Bảo, đôi mắt sáng ngời có thần.Tô Bảo đứng trên ghế đầu một lúc lâu, sau đó run rẩy muốn ngồi xổm xuống, kết quả lại đứng không vững, trong quá trình ngồi xổm xuống suýt chút nữa đã ngã khỏi chiếc ghế nhỏ, cũng may được Tô Diễn nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.“Nó không phải là Cư Cư, con mới là Cư Cư.’’ Tô Diễn nói.Tô Bảo ngửa đầu nhìn Tô Diễn, biểu cảm trên mặt Tô Diễn vẫn luôn lạnh nhạt như thế, ngay cả khi nói câu nói vừa rồi cũng không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.“Tô Bảo, đặt một cái tên đi.’’ Tô An mỉm cười nói: “Con muốn đặt tên gì cũng được.’’“Diễn Diễn!’’ Tô Bảo nói hai chữ, cũng không biết là đang đặt tên cho con chó Corgi kia hay là đang kêu Tô Diễn.Tô An: “……”Tô Diễn: “……”Nhà tư bản Tô Diễn gật đầu, bình tĩnh nói: “Ngày mai sẽ bớt một cái pudding.’’.