Tặng Em 180 Dặm

Chương 21


Da mặt của Mạnh Kiều chưa dày tới mức nói được câu hiện tại tôi chưa muốn hẹn hò, cô cảm thấy ánh mắt của Lục Hoành giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào tim.

Nhìn thấu mỗi lời nói dối của cô.

Nhưng may mắn là anh ta thích làm một người đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng không nói thẳng ra, chỉ nói có thể chờ cô đồng ý.

Kết hôn với người đàn ông nghĩ một đằng nói một nẻo, lòng dạ thâm sâu như vậy, Mạnh Kiều sợ là bản thân sẽ bị chơi chết.

Khi hai người quay về nhà hàng thì mới biết Dư Thiên Thiên và Mạnh Thiên đã đi trước.

Mạnh Kiều mở điện thoại lên liền nhìn thấy tin nhắn Dư Thiên Thiên gửi.

Dư Thiên Thiên: [Tớ và tiểu Thiên qua khu chợ đi dạo, cậu và Lục Hoành về trước đi nhé ~]

Mạnh Kiều khiếp sợ nhìn người phụ nữ này cứ như vậy mà đẩy cô vào miệng cọp, thầm mắng tiểu độc phụ một trăm lần, nhìn Lục Hoành đứng ở một bên, cuối cùng vẫn cẩn thận bày ra một gương mặt tươi cười.

Hai người cùng quay lại khách sạn, Mạnh Kiều nói một câu chúc ngủ ngon rồi quay về phòng.

Bốn người ở lại núi Bắc Hương năm ngày, trừ thời gian đi lễ Phật thì đều dựa vào những lời đề cử mà đi ăn uống khắp nơi.

Mỗi ngày Mạnh Kiều đều đếm ngược tới ngày quay về thành phố Quý còn Dư Thiên Thiên và Mạnh Thiên lại nghiêm túc coi đây là chuyến du lịch của hai người họ, chơi đến quên cả lối về.

Mãi đến ngày thứ năm, Dư Thiên Thiên rốt cuộc cũng nhìn thấy gương mặt Mạnh Kiều nở nụ cười.

Lần này Mạnh Kiều và Dư Thiên Thiên ngồi ở hàng sau, Mạnh Kiều gối đầu lên bả vai Dư Thiên Thiên, ngủ như không ngủ.

"Bé goá phụ, cậu và Lục Hoành ở cạnh nhau mấy ngày qua có gì tiến triển không?" Dư Thiên Thiên kề sát tai Mạnh Kiều dò hỏi.

Cô ấy biết chỉ bảo Mạnh Kiều rời xa Chu Minh Xuyên là vô ích, nhất định phải khiến cho Mạnh Kiều thật sự ở cạnh Lục Hoành một khoảng thời gian thì mới có thể thay đổi ý muốn trong lòng cô cho nên mấy ngày qua Dư Thiên Thiên liều mạng tạo ra không gian riêng tư hai người cho Mạnh Kiều và Lục Hoành.

Mạnh Kiều nhắm mắt lại, lạnh lùng cười, vươn tay véo hông Dư Thiên Thiên.

"A —— cô gái này thật là ác độc!" Dư Thiên Thiên hét bên tai cô.

"Dư Thiên Thiên!" Mạnh Kiều liếc mắt nhìn hai người ngồi trước đang trò chuyện hăng say, cô ghé vào bên tai Dư Thiên Thiên, hung dữ đe dọa: "Cậu mà còn gán ghép tớ và Lục Hoành nữa, tớ sẽ khiến cho cậu cả đời không tìm được đàn ông!"

"Trời ạ, cô gái này thật là ác độc quá rồi!" Dư Thiên Thiên khiếp sợ, "Lục Hoành này có chỗ nào không tốt? Trừ trước kia từng quen mấy cô bạn gái thì không có bất cứ khuyết điểm nào cả. Người ta đẹp trai, sự nghiệp thành công, thậm chí còn thích cậu, vả lại không phải ba cậu cũng thích Lục Hoành sao?"

Mạnh Kiều lại cười lạnh một tiếng, "Vậy sao không bảo Mạnh Quốc Huy gả cho anh ta đi, vậy là tốt rồi."

Dư Thiên Thiên: "..."

"Chị!" Mạnh Thiên nhìn thấy hai người ở phía sau thầm thì cả buổi, không biết đang nói cái gì bèn hỏi: "Buổi tối có hoạt động, chị muốn đi không?"

"Không đi." Mạnh Kiều không hề nghĩ ngợi mà từ chối.

"Không đi? Anh Lục Hoành cũng đi, rất thú vị!" Mạnh Thiên tiếp tục dụ dỗ cô.

Mạnh Kiều vốn chỉ muốn nói lời từ chối bình thường, hiện tại nghe Lục Hoành cũng đi, trực tiếp biến thành quả quyết từ chối.

"Không đi, có chết cũng không đi."

Mạnh Thiên kinh ngạc, "Được rồi." Sau đó quay đầu nói với Lục Hoành, "Em đã nói chị em không hứng thú với đua xe mà."

Đua xe?

"Chờ đã!" Mạnh Kiều bỗng nhiên ló đầu ra ghế trước, kéo bả vai Mạnh Thiên hỏi: "Em nói gì? Đua xe!?"

"Đúng rồi!" Mạnh Thiên nhìn thấy cô hứng thú thì lập tức nói, "Tối nay bọn họ hẹn nhau thi đấu, quan trọng nhất là anh Lục Hoành cũng từng đua xe ở Mỹ, cho nên tối nay cũng sẽ đích thân lái xe! Chị muốn đến không!"

Mạnh Thiên hưng phấn nhìn Mạnh Kiều, Mạnh Kiều không chút do dự gật đầu, "Đi."

"Vậy chị Thiên Thiên đến không?" Mạnh Thiên lại nhìn về phía Dư Thiên Thiên.

"No, chị từ chối." Dư Thiên Thiên không có hứng thú với loại chuyện này: "Chị thà về nhà nằm xem tivi còn hơn."

Quãng thời gian trên xe ngột ngạt nhàm chán của Mạnh Kiều bỗng nhiên thay đổi, cô giả vờ ngủ để tránh trò chuyện với những người khác nhưng đầu óc đang suy nghĩ xem tối hôm nay nên mặc cái gì.

Mặc dù Chu Minh Xuyên đã phủ nhận rằng anh chính là người đua xe giúp Mạnh Thiên nhưng rốt cuộc có phải hay không, Mạnh Kiều muốn tự đi xem.

Lúc bốn người quay lại Thành phố Quý thì trời đã sắp chập tối.

Lục Hoành hẹn với Mạnh Thiên mười hai giờ khuya sẽ đến đón cậu ấy và Mạnh Kiều sau đó lái xe về nhà.

"Anh Lục Hoành thật sự rất lợi hại, lúc ở Mỹ anh ấy cũng thường xuyên đi đua xe với bạn bè, nói không chừng lần này có thể đạt hạng nhất!" Mạnh Thiên vừa về nhà liền không ngừng lảm nhảm với Mạnh Kiều, khen ngợi Lục Hoành hết lời.



Nhưng Mạnh Kiều không có tâm tư hùa theo cậu ấy: "Tiểu Thiên, lúc đi thì gọi chị, chị về phòng trước."

Mạnh Thiên còn chưa nói một câu "Được" đã nghe thấy Mạnh Kiều vội vàng đóng cửa.

"Ầm!"

"Trước kia không nhìn ra chị ấy thích xem đua xe như vậy." Mạnh Thiên khó hiểu lẩm bẩm, "Chẳng lẽ vì anh Lục Hoành đi, cho nên kích động?"

Mạnh Thiên gãi đầu khó hiểu nhưng rất nhanh đã quên mất chuyện này, không ngừng bận rộn liên lạc với vài cô gái xinh đẹp để buối tối cùng nhau đi chơi và đua xe đêm.

-

Buổi tối lúc mười một giờ năm mươi, Mạnh Thiên hoàn toàn nhìn ra tâm tư của Mạnh Kiều.

Chị cậu quyết tâm muốn dụ dỗ anh Lục Hoành.

Nhưng Mạnh Thiên lại thấy buồn bực, rõ ràng mấy ngày qua ở núi Bắc Hương chị ấy luôn né tránh, ngay cả rắm cũng không đánh, sao tối hôm nay đi đua xe lại ăn diện thế chứ.

Váy hai dây đuôi cá màu bạc bó sát người, kích thước vừa vặn và được cắt xén hoàn mỹ vòng quanh eo thon và cặp mông tròn trịa của Mạnh Kiều, sau đó một đường hướng xuống theo bắp đùi, đuôi cá tản ra ở giữa bắp chân.

Hai sợi dây cực mảnh rơi xuống đầu vai, để lộ cặp xương quai xanh hấp dẫn.

Cách trang điểm thì càng không cần phải nói nhiều, mi đen và đôi môi đỏ mọng, vừa hấp dẫn vừa trong sáng, mọi thứ đều vừa phải.

"Chị" Mạnh Thiên nuốt nước bọt: "Chị như vậy thì hôm nay sao em dẫn gái ra ngoài gặp người ta được nữa?"

Mạnh Kiều nhẹ nhàng trợn mắt, không muốn đoái hoài tới cậu ấy.

Lúc Lục Hoành đến đón, ánh mắt anh ta không rời khỏi người Mạnh Kiều, hiển nhiên không ngờ Mạnh Kiều sẽ chú tâm ăn diện như vậy, lúc mở cửa ghế phụ để cô ngồi vào, tay trái còn nhẹ nhàng đỡ thắt lưng cô.

Vừa nhỏ vừa mềm.

Một đường đi Mạnh Kiều kìm nén lúng túng mà đáp lời Lục Hoành, tâm tư đều đã bay đến núi Đoạt Mệnh.

Hai mắt cô sáng lấp lánh, xuyên qua cửa sổ nhìn đường núi đen nhánh, nhớ đến lần đầu tiên tới đây, lúc đó nếu cô chờ thêm một lát, nói không chừng có thể nhìn thấy Chu Minh Xuyên.

Lục Hoành lái một chiếc Aston Martin màu đen, anh ta cố ý lái đến để đua xe.

Vốn chỉ định tùy tiện vui đùa với bạn bè của Mạnh Thiên để tình cảm càng sâu hơn, nhưng bây giờ có Mạnh Kiều, ý chí chiến đấu của Lục Hoành đều bị kích thích.

Nhìn đường cong của người phụ nữ như ẩn như hiện qua khóe mắt, môi Lục Hoành không tự chủ nhếch lên.

Xe chạy thật nhanh một đường đến dưới chân núi, lúc Mạnh Kiều xuống xe đã có mấy chiếc xe đang dừng.

"Có lạnh không?" Lục Hoành xuống xe thì cởi áo khoác trên người ra.

"Không lạnh." Mạnh Kiều xua tay từ chối, ánh mắt vội vàng nhìn sang đám người tìm kiếm ai đó nhưng trừ Mạnh Thiên thì không có gương mặt nào quen thuộc.

Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện, cô nên hỏi Mạnh Thiên hôm nay Kiều Xuyên kia có đến hay không mới phải!

Cô vốn cho rằng bản thân không hỏi Chu Minh Xuyên để tránh anh nghi ngờ thì đã đủ thông minh, ai biết đầu óc hưng phấn quá độ, thế mà quên rằng chí ít cũng nên hỏi Mạnh Thiên!

Mạnh Kiều cẩn thận nhìn đám người bên cạnh, lòng hoàn toàn nguội lạnh.

Ngay cả bóng dáng của Chu Minh Xuyên cũng không thấy!

"Mạnh Thiên!" Mạnh Kiều bỗng nhiên gọi Mạnh Thiên đang chào hỏi người ta, vội vội vàng vàng kéo cậu ấy sang một bên.

"Sao thế chị?" Mạnh Thiên vẫy tay lên tiếng chào hỏi bạn bè rồi đi theo Mạnh Kiều sang một bên.

"Chị có một chuyện muốn hỏi em." Mạnh Kiều lại không nhịn được nhìn đám người, vẫn không có Chu Minh Xuyên: "Hôm nay Kiều Xuyên kia có đến lái xe thay em không?"

Mạnh Thiên nhíu mày một cái, "Không, hôm nay không phải anh Lục Hoành lái xe thay em sao?"

Mạnh Kiều ngẩn ra ngay tại chỗ, lòng cô giống như bị sét đánh ra một cái hố to, bị cháy khét khiến cô không thể động đậy.

"Sao thế chị? Chị tìm anh Xuyên có việc à?" Mạnh Thiên nhìn thấy biểu cảm của cô cứng đờ, vươn tay véo mặt cô: "Chị sao thế?"

"Không, không sao." Mạnh Kiều cà lăm nói đôi câu, sau đó lảo đảo lui ra sau.

"Chị không sao chứ, chị?" Mạnh Thiên không yên lòng.

"Chị không sao." Mạnh Kiều nói.

Gió núi lạnh lẽo cuốn theo mùi đất đánh vào bả vai trần của Mạnh Kiều khiến cô run run.



Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện cô ngu ngốc tới mức nào.

Đầu óc hưng phấn liền quên hết mọi thứ, nghe thấy đua xe thì cho rằng Kiều Xuyên sẽ đến.

Ai biết hôm nay người ta căn bản không đến.

Nhưng dù Kiều Xuyên đến rồi thì thế nào, bản thân Mạnh Kiều cũng không xác định anh ấy có thực sự là Chu Minh Xuyên hay không.

Bản thân còn vui vẻ ăn mặc như vậy, hiển nhiên là một đứa ngốc.

"Chị, nếu không thì chị vào đình trú mưa ngồi chờ trước đi, một lát nữa sẽ bắt đầu." Mạnh Thiên nhìn thấy Lục Hoành đã lái xe đến vạch xuất phát.

"Chị muốn đi nhà vệ sinh." Lần này Mạnh Kiều hoàn toàn mất hứng.

"Vậy em bảo Mỹ Kỳ đi với chị." Mạnh Thiên kéo cô gái anh ấy dẫn đến sang đây, "Hai người bọn chị đi nhanh về nhanh."

"Ừm." Mạnh Kiều nâng tầm mắt miễn cưỡng cười với cô gái bên cạnh, đứng dậy đi theo cô ấy vào nhà vệ sinh.

"Mạnh Thiên, mau lên đi, còn thiếu một mình cậu thôi đấy!" Sau lưng lại truyền tới một tiếng kêu.

Mạnh Kiều không để ý, cúi đầu đi về phía trước.

-

Lúc hai người đi từ trong nhà vệ sinh ra ngoài thì trận đua xe đãbắt đầu, đám người vây quanh máy theo dõi trong đình trú mưa, dõi theo cuộc thi trên núi.

Mạnh Kiều hoàn toàn không có tâm tư, chọn một vị trí xó xỉnh, nghe Mỹ Kỳ ở bên cạnh không ngừng lảm nhảm nói chuyện với cô.

Xem chừng tuổi tác của cô gái tên Mỹ Kỳ này còn nhỏ nhưng trang điểm lại rất đậm, cô ta một bên đầy hâm mộ nhìn gương mặt xinh xắn của Mạnh Kiều, một bên mắng kỹ thuật trang điểm của bản thân chẳng ra sao cả.

Mạnh Kiều mới bắt đầu còn nghiêm túc đáp lại, sau đó thật sự mệt mỏi, không nói nổi nữa.

Cũng không phải cô gái này không làm cho người ta thích, mà là trong lòng Mạnh Kiều có mười ngàn điều hối tiếc, tự hỏi tại sao bản thân ngu xuẩn như vậy chứ.

Thời gian trôi rất nhanh, thoáng cái đã tới một giờ rưỡi, xe trên núi đã vào giai đoạn chạy nước rút xuống núi.

Cánh tay Mạnh Kiều lạnh tê, nhóm người bên cạnh vẫn đang hăng say, nhịp tim tăng tốc.

"Đậu xanh, lần này anh Lý sắp hạng nhất rồi!"

Không biết là ai la lên giữa không gian yên tĩnh.

Người tên anh Lý lập tức đắc ý cười ha hả: "Chiếc Porsche của tôi tốn tiền khủng để cải trang, chắc chắc là lợi hại!"

"Mạnh Thiên, người lần này cậu dẫn tới được quá chứ, đuổi sát xe của anh Lý cậu đấy!"

"Chớ quấy rầy, chớ quấy rầy!" Anh Lý vừa nhìn thấy xe của anh ta sắp bị đuổi kịp, lập tức nhíu chặt mày, dán sát màn hình quan sát thế cục.

Ánh mắt Mạnh Kiều sâu kín rơi trên màn hình, núi rừng đen vắng, con đường núi mảnh dài quanh co lóe lên ánh sáng trắng.

Hai chiếc xe đua đang trước sau dây dưa với nhau.

Nhưng chiếc xe trước mặt không mảy may hốt hoảng, một đường nước chảy mây trôi xuyên qua tất cả khúc cua và con dốc, sau đó rất nhanh bỏ rơichiếc Aston Martin của Lục Hoành sau lưng.

Máy bay không người càng bay càng cao, thu hết tất cả xe cộ vào mắt.

Trong đầu Mạnh Kiều lại hiện ra từ ngữ kia —— con báo.

Chiếc Porsche màu xám tro bay nhanh trong núi căn bản không phải thi đua xe với bất cứ ai, anh ta chỉ đang hưởng thụ lãnh địa thuộc về bản thân.

Đêm tối và đường núi là sân chơi của anh ta.

Thắng và thua, trước giờ không phải nỗi băn khoăn của anh ta.

"Lý Vũ Thành, hạng nhất!" Người đẹp đứng trong ô vuông trắng đen kích động vẫy cờ, chiếc Porsche màu xám tro thong thả vụt qua điểm cuối.

Trong lòng Mạnh Kiều tự giễu cợt cười một tiếng, rốt cuộc cũng có thể về nhà, kết thúc một ngày ngu xuẩn của cô.

Cô ngồi thẳng người, từ từ vươn vai lưng, sau đó miễn cưỡng nâng mí mắt lên, nhìn thấy người đang rời khỏi chiếc Porsche.

Một đôi chân thon dài bước từ thân xe thấp lùn ra trước, sau đó là một đôi tay có đốt ngón tay rõ ràng mở cửa xe, sau đó nữa là gương mặt lạnh lùng xa cách.

Chỉ có điều Mạnh Kiều không thể quen thuộc hơn nữa vẻ lạnh nhạt trong mắt người đàn ông kia.

Này con mẹ nó không phải Chu Minh Xuyên sao?