Tên Minh Tinh Bá Đạo Độc Chiếm Trái Tim Tôi

Chương 3: Cảm Giác Quen Thuộc


"Đây chẳng phải tên đáng ghét trong nhà vệ sinh lúc nảy sao? Gương mặt này... Vương Ảnh Quân? Đúng rồi mình từng thấy hắn trên những bài báo. Danh bất hư truyền mà, mặt lạnh như băng chẳng để ai vào mắt, lúc nảy còn đáng ghét thế. Hứ, quả nhiên hắn đúng là tên lạnh lùng, khó ưa"

Triệu Anh vẻ mặt chán ghét nhìn đi nơi khác thầm mắng, nhưng cô nào biết rằng trong lúc ấy ánh mắt ai đó vừa quét qua người cô, gương mặt anh đăm chiêu đầy vẻ hiếu kỳ "Tại sao trông cô ta lại quen thuộc như vậy? Giọng nói dường như cũng đã nghe qua. Nhưng hôm nay là lần đầu gặp cô ta.."

Vương Ảnh Quân phớt lờ đi cảm giác kỳ lạ đó, vẫn gương mặt lạnh lùng im lặng ngồi đấy

Tư Luân trông thấy Triệu Anh lơ là, liền nhắc nhở cô lắng nghe

Trong căn phòng vip sang trọng, hàng chục người rơm rã nói cười thảo luận về bộ phim mới

Biên kịch:

- Về phần bối cảnh quay của phim chủ yếu là cảnh biển. Tổ biên kịch chúng tôi và phía nhà sản xuất đã thống nhất bối cảnh chính quay phim sẽ là đảo Hải Vân

Đạo diễn Lâm Chí Tinh:

- Ngoài ra, bên đầu tư của chúng ta là tập đoàn Thành Hoằng muốn bộ phim kịp phát sóng ngay dịp sinh nhật của tập đoàn. Vì vậy chúng ta cần phải nhanh chóng bấm máy để đẩy nhanh tiến độ hoàn thành phim

Sau buổi gặp hôm nay mọi người về nghĩ ngơi và chuẩn bị sẵn sàng để làm việc nhé, ngay ngày mai tất cả chúng ta sẽ di chuyển bằng máy bay riêng của Thành Hoằng để đến đảo Hải Vân, giờ có mặt tôi sẽ thông báo sau.

Mọi người gật gật, vài người trả lời ông

- Vâng

- Vâng ạ

 

Trợ lý đạo diễn thông báo thêm

- Về phần thông tin chuyến bay sẽ được bảo mật để tránh việc fan của các diễn viên bao vây làm mất thời gian

Tất cả đều đồng tình

Đạo diễn Lâm quay sang nhìn Triệu Anh và Vương Ảnh Quân



- Còn hai diễn viên chính của chúng ta thì sao nào? Có vấn đề gì không?

Triệu Anh gương mặt thoáng chút lo lắng, nhưng khi nghe đạo diễn Lâm hỏi chỉ lắc đầu mỉm cười

- Dạ em không có vấn đề gì ạ

Vương Ảnh Quân gương mặt vẫn lạnh lùng đáp

-  Không.

Một chữ của Vương Ảnh Quân chẳng nặng chẳng nhẹ, một vài người không nhịn được tò mò đưa mắt nhìn anh. Người này cũng thật là, nói gì thì nói đạo diễn Lâm cũng là người có tiếng trong nghề, lại là người phụ trách bộ phim này vậy mà Vương Ảnh Quân lại ăn nói chẳng chút kính nể

Trợ lý của anh ta Mặc Phong vội lên tiếng đỡ lời

- À vâng, vâng. Phía chúng tôi cũng không có vấn đề gì ạ

- Thế là tốt rồi, nếu tất cả chúng ta đều không vấn đề gì kết thúc buổi gặp ở đây nhé

Chúc phim của chúng ta thắng lợi, mã đáo thành công!

Đạo diễn Lâm vui vẽ nói

Mọi người cùng nhau cụng ly đồng thanh

- Mã đáo thành công!

Duy có một người chỉ im lặng...

Ra đến xe Tư Luân, Diệp Hân Viên ngồi cạnh Triệu Anh ở ghế sau, lo lắng không nhịn được liền lên tiếng

- Làm sao đây, phải di chuyển đến đảo Hải Vân bằng máy bay đấy, chị Tiểu Anh có chứng sợ máy bay không phải sao?

Lúc nảy em không được lên tiếng, sao hai người không nói điều này với họ?

Tư Luân thở dài



- Chứng bệnh sợ máy bay của Tiểu Anh cũng kỳ lạ, nói ra có khi mọi người không tin lại nghĩ con bé làm trò, yêu sách..

Chúng ta không có chỗ dựa, thế nên phải cố gắng có được thiện cảm của mọi người sẽ có thêm nhiều cơ hội tốt, không nên làm họ khó xử.

- Chị không muốn gây phiền phức cho người khác, chịu đựng một chút tới nơi là được rồi hoặc chị cũng có thể ngủ mà, ngủ một giấc là đến rồi. Không sao đâu!

Triệu Anh mỉm cười cất lời an ủi Diệp Hân Viên đang lo lắng cho mình

Cô gái này dù có bướng bĩnh nhưng cũng thật hiểu chuyện. Luôn có lòng tự tôn không muốn bản thân làm ảnh hưởng đến người khác..

Cùng lúc này trong thang máy nhà hàng, Mặc Phong đang phải phát hỏa vì Vương Ảnh Quân

- Tổ tông của tôi ơi, cậu không thể có thái độ tốt hơn với người trong đoàn phim được à? Giả vờ một chút cũng được để còn dể làm việc cùng nhau

Thân phận thì không chịu công bố, làm ơn bỏ cái tính tổng tài của cậu ở tập đoàn đi. Khi nào ở Thành Hoằng cậu giở chứng gì cũng được. Nhưng bây giờ cậu chỉ là một diễn viên mà thôi, chẳng ai biết vị trí thực sự của cậu

Tôi phải chạy theo đỡ lời cho cậu đến khi nào hả? Có nghĩ cho danh tiếng bản thân không? Nhỡ đâu có người đồn ra ngoài cậu có thái độ không tốt với tiền bối thì sao? Cậu thấy bản thân chưa đủ nhiều tai tiếng à?

Vương Ảnh Quân không nóng không lạnh đáp gọn một câu

- Dù sao cũng có, thêm hay bớt cũng thế.

Mặc Phong tức phát điên với anh ta, anh đã “cạn ngôn” chỉ đành bất lực nhượng bộ tên bạn thân cũng là ông chủ vô cảm này. Anh biết có nói thêm điều gì cũng là phí công mà thôi, tên đầu gỗ này sẽ chẳng bao giờ chịu giả tạo cảm xúc của mình, cũng sẽ chẳng bao giờ chịu nghe ai..

Mặc Phong thở hắt ra, dù sau hắn cũng như thế nhiều năm anh đã quen rồi, đành chuyển sang chủ đề khác để thay đổi bầu không khí. Như nghĩ ra điều gì Mặc Phong cười đắc ý, giọng điệu châm chọc

- À này, cô diễn viên chính sẽ đóng cùng cậu đấy, xinh đẹp thật nhỉ?

Thân hình nhìn qua cũng quyến rũ vô cùng. Lúc nảy tôi trông thấy cậu nhìn lén cô ta khá lâu, sao nào? Trái tim tiểu nam nhân đã bị tan chảy rồi à?

Vương Ảnh Quân chỉ im lặng không đáp, vờ như chẳng bận tâm, Mặc Phong bị "bơ đẹp” cũng chẳng màn chọc hắn nữa

Nhưng anh đâu biết rằng vừa rồi khi nghe anh nói nét mặt của ai đó đã có sự thay đổi, không giống Vương Ảnh Quân khó lòng dao động, luôn giữ gương mặt bình tĩnh, lãnh đạm thường ngày.

Có phải thật sự như Mặc Phong nói chỉ vì bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của cô nên anh mới vô thức ngắm nhìn hay vì điều gì khác vô hình đã thúc đẩy ánh mắt anh...