Khi Triệu Anh tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau, vừa mở mắt cô đã cảm thấy nơi này có phần quen thuộc..
Là biệt thự của Vương Ảnh Quân..
Triệu Anh ngồi bật dậy luống cuống không biết tại sao bản thân lại ở đây, cô đưa tay đánh mạnh vào đầu mình cho tỉnh táo, hôm qua vì bị hành đến kiệt sức cô đã ngủ quá say đến nổi bị người ta đưa đi mà cũng không hề hay biết
- Em dậy rồi sao?
Vương Ảnh Quân từ nhà vệ sinh bước ra cất lời với cô
- Nếu đã dậy rồi mau vào đánh răng rồi ra ăn sáng, anh đã đích thân chuẩn bị cho em đấy
Ăn xong rồi anh sẽ đưa em đến một nơi.
- Tôi không muốn đi đâu cả, tôi cần phải về nhà.
Triệu Anh lạnh nhạt đáp lời anh rồi đứng lên tiến ra phía cửa muốn rời đi, Vương Ảnh Quân lập tức chạy đến ôm lấy cô từ phía sau
Anh nhỏ giọng thì thầm
- Em lại muốn bỏ trốn sao?
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì khiến em muốn rời xa anh, nhưng cho anh một cơ hội..
Nếu hôm nay đi cùng anh rồi em vẫn muốn rời xa anh thì anh sẽ tôn trọng quyết định của em, có được không?
Lời nói của Vương Ảnh Quân thốt ra vừa trầm ấm lại nhẹ nhàng khiến cho tâm trí của Triệu Anh lập tức bị chi phối, lần này anh không hề dùng quyền lực bắt ép cô cũng không hề uy hiếp cô mà là cầu xin cơ hội từ cô..
Đầu óc Triệu Anh trở nên mông lung, khó nghĩ nhưng rồi cô cảm thấy thêm một ngày cũng không sao, như thế anh có thể hoàn toàn buông tha cho cô, mọi thứ sẽ được kết thúc êm đẹp dể dàng hơn vậy nên cô đã đồng ý..
Khoảng một tiếng sau chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail do Vương Ảnh Quân lái chở Triệu Anh đã dừng bánh trước một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố S
Cánh cổng lớn mở ra, một vài người giúp việc chạy đến mở cửa xe và lễ phép chào đón họ
- Thiếu gia cậu về rồi, lão gia rất nhớ cậu
Tiếng một người giúp việc nói với Vương Ảnh Quân, anh gật nhẹ đầu xem như đã nghe qua. Triệu Anh thì hiếu kỳ, lão gia sao? Chẳng lẽ đây là nhà chính của gia đình anh..
- Em đợi ở đây một lát nhé
- Được.
Vương Ảnh Quân quay sang nói với Triệu Anh rồi sải bước chân dài đi vào trong
Trong căn phòng khách lộng lẫy và sang trọng được trang trí theo phong cách cổ điển có một ông cụ với vẻ mặt nhu hòa đang ngồi đọc báo ở sofa
- Ông ngoại, con về rồi.
Vừa nghe tiếng Vương Ảnh Quân vang lên ông Vương liền quay đầu nhìn lại, xác thực chính là cháu mình ông liền mừng rỡ cất tiếng gọi anh
- Ảnh Quân về rồi sao con?
Vào đây, mau vào đây với ông nào
Ông vốn rất thương anh, nhiều ngày anh không về nhà chính nên khi gặp anh ông Vương rất vui
Vương Ảnh Quân nhanh chóng tiến lại bên cạnh ông, hai người nói chuyện một chốc rồi Vương Ảnh Quân nói với ông về lý do anh trở về hôm nay càng khiến ông Vương thêm vui vẽ..
Cùng lúc này ở bên ngoài biệt thự một vài người giúp việc lâu năm trong nhà đã đến bắt chuyện, thăm hỏi với Triệu Anh, cũng nhờ điều này cô vô tình được biết thêm nhiều điều về Vương Ảnh Quân, biết rằng cuộc sống của anh ngày nhỏ cũng rất thiệt thòi về tình cảm, biết rằng mẹ anh mất sớm và ba anh cũng không ở bên, biết rằng anh là con người mạnh mẽ ngoan cường nhường nào khi anh phải chịu nhiều tổn thương từ khi chỉ là một đứa trẻ..
Đột nhiên Triệu Anh cảm thấy trái tim mình quặng thắt xót xa, cô không nghĩ rằng người như anh lại từng phải chịu nhiều đau khổ đến thế
- Thưa cô, thiếu gia mời cô vào trong ạ!
Triệu Anh đang mãi nghiền ngẫm thì một người giúp việc khác đến gọi cô, cô vội chấn chỉnh lại cảm xúc rồi đi vào, không biết rằng điều gì đang chờ đợi mình ở bên trong..
Vương Ảnh Quân nhìn thấy cô liền tiến đến cửa lớn đưa cô vào, Triệu Anh lễ phép chào ông Vương
- Cháu chào ông ạ, cháu tên là Triệu Anh.
Ông Vương cười hiền mời cô ngồi xuống, ông quan sát sơ qua rất hài lòng về cô cháu dâu mà Ảnh Quân của ông tìm được, bề ngoài xinh đẹp thanh thuần, giọng nói ngọt ngào lễ phép rất đáng yêu
Vừa rồi khi Vương Ảnh Quân thưa với ông là mang người yêu về giới thiệu ông Vương dù rất vui nhưng cũng rất lo không biết cô gái kia sẽ thế nào, giờ thì ông yên tâm rồi, nhìn cô ông cảm thấy cô là cô gái tốt, ông tin vào linh cảm của bản thân
Vì cũng vừa được nghe chuyện về Vương Ảnh Quân nên Triệu Anh rất đồng cảm và thương ông Vương đã bao năm vất vả bảo bọc anh như thế
- Cháu dâu của ta thật đáng yêu, con rất có mắt nhìn đấy Ảnh Quân
Tiếng nói ôn hòa của ông Vương vang lên nhưng lại khiến Triệu Anh khẽ giật mình
Ông vừa bảo cô là gì của ông cơ chứ? Triệu Anh đưa mắt nhìn Vương Ảnh Quân
Anh hiểu được sự hiếu kỳ của cô nên mỉm cười rồi giải đáp cho cô
- Hôm nay anh đưa em về đây ra mắt ông ngoại, ông là người thân duy nhất của anh
Anh muốn em biết được sự quan trọng của em đối với anh, hy vọng em đồng ý chính thức ở bên cạnh anh nhé!
Nghe xong câu nói đầu óc Triệu Anh liền choáng váng, cô không biết mình có nghe lầm không rằng người đàn ông tâm cơ kia đang tỏ tình với cô, còn là trước mặt trưởng bối với thái độ rất nghiêm túc
Trái tim Triệu Anh lập tức nhảy loạn lên, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng còn trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả..
Thì ra anh không xem cô là món đồ tiêu khiển, cô cũng không đơn phương trao đi tình cảm mà anh cũng yêu cô, cảm xúc hạnh phúc đến đột ngột khiến Triệu Anh chưa kịp tiếp nhận nên rất bối rối
Quan sát thấy biểu hiện của cô Vương Ảnh Quân biết rằng dù miệng không đáp nhưng cô rất thuận ý chấp nhận, anh cũng như trút được gánh nặng trìu mến nhìn cô, ánh mắt chan chứa tình yêu..
Quả đúng không sai khi người ta nói vẻ đẹp của người thiếu nữ nằm trong ánh mắt kẻ si tình, nhìn ánh mắt say mê và ấm áp của anh đủ để hiểu tình yêu anh dành cho cô gái này đã lớn lao nhường nào..
Ông Vương cũng xúc động không kém hai người họ, cuối cùng đứa cháu mà ông luôn lo lắng cũng tìm được tình yêu, có động lực để sống vui vẽ trở lại, ông đã có thể cảm thấy an lòng.
Cuộc nói chuyện giữa ba người dù có chút ngượng ngùng nhưng cũng rất suôn sẻ, đầm ấm như một gia đình hạnh phúc thực thụ
Không ai chú ý rằng lúc này bên ngoài cánh cửa có một cô gái đã đứng từ rất lâu âm thầm lắng nghe câu chuyện..
Giọt nước mắt rơi xuống, Lộ Tuyết đau lòng quay lưng rời đi, từng bước chân nặng trĩu..
Cô đã thua thật rồi, thua hoàn toàn, dù cô nổ lực bao năm giành lấy tình cảm của anh, dù cô liều cả mạng để khiến anh chú ý cũng không đổi lại được trái tim anh, không có được ánh mắt tràn ngập tình yêu thương của anh khi hướng về mình như Triệu Anh
Vậy là những cố gắng của cô bao năm đều vô nghĩa, có lẽ cô đã sai, sai từ khi bắt đầu thứ tình cảm vô vọng này..
Sai từ khi cứ muốn cưỡng cầu thứ không phải là của mình, sai từ khi cứ chạy theo một tình yêu được định sẵn không dành cho cô
Lộ Tuyết cứ thất thần đi trên đường, không biết đã qua bao lâu cuối cùng khi đã có thể nghĩ thông cô trở về nhà gặp ba mẹ mình, cô đưa ra quyết định sẽ quay lại Pháp du học thêm một thời gian, chính thức buông bỏ tình cảm sẽ mãi không có hồi đáp này..