Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 4: Tiểu tướng quân


Nghe vậy, trong mắt Thanh Hòa hiện lên ý cười nhẹ nhàng, từng bước đi như hoa sen nở, "Thật khéo, ta cũng muốn nhìn kỹ ngươi một chút."

"Thật sao? Vậy Thanh Hòa tỷ tỷ xem cẩn thận?"

Đã nửa tháng không gặp, dù trên người đang bị thương nhưng Trì Hành vẫn muốn cho nàng ấy thấy mặt tốt nhất của mình, nàng một tay chống cằm, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như sao sáng trong ngân hà.

Thời gian tại khoảnh khắc này như ngừng trôi.

Bên trong căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một cành hoa đào cắm nghiêng trong chiếc bình sứ trắng lặng lẽ nở rộ.

Áo xuân mỏng manh in họa tiết lá liễu che lấp thân hình gầy gò của thiếu niên lang, môi hồng răng trắng, tóc đen da trắng.

Nhất niệm chi gian [1], Thanh Hòa hơi quay người, tránh ánh nhìn ngây thơ của tiểu tướng quân.

[1]: Nghĩa là "một ý niệm".

A Trì tâm tư trong sáng, thuần khiết, nàng thích mà cũng không thích.

Liễu Cầm hầu hạ tiểu thư cởi áo khoác lông, vòng eo xinh đẹp hiện ra, Trì Hành tham lam nhìn: "Thanh Hòa tỷ tỷ, không xem nữa sao?"

"Không xem nữa."

Sau khi xác định nàng đã nhìn đủ rồi, Trì Hành thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ hơi suy sụp, bất đắc dĩ nằm trở lại giường.

Mùi thuốc quen thuộc xộc vào mũi.

Thanh Hòa không chút do dự ngồi ở mép giường, bàn tay trắng nõn vuốt ve má nàng ấy, nhẹ nhàng thì thầm: "A Trì, ngươi sao vậy?"

"Thanh Hòa tỷ tỷ, a cha đánh ta đau quá."

Nàng nói đau, khiến cho người nghe cũng phải đau lòng. Thân là tiểu bối, về tình về lý cũng không thể chỉ trích trưởng bối.

Nhìn Trì tiểu tướng quân đang héo úa, nàng mỉm cười: "Trong lòng ta, A Trì vĩnh viễn là người oai phong nhất."

Trong lòng Trì Hành tràn ngập mỹ sắc, mày ngài toát lên vẻ tươi sáng rạng rỡ, kiêu ngạo cực kỳ: "Thanh Hòa tỷ tỷ lại đang dỗ dành ta."

"Là sự thật, không phải dỗ ngươi."

Một câu "sự thật" của nàng, làm cho Trì Hành khí thế bừng bừng, nghiêng đầu hỏi: "Bánh hoa mai có ngon không?"

Thanh Hòa trả lời: "Ngon lắm."

"Sữa chua hấp đường thì sao?"

"Cũng ngon."

"Mứt táo [2]?"

[2]: Raw: 金丝蜜枣?, tui tìm hiểu thì chỉ ra món táo sấy khô có đường vân vàng, ai biết là món gì thì chỉ tui với nha.

Nàng cứ hỏi mãi không thôi, Thanh Hòa nhếch môi nói: "Đều ngon cả, cảm tạ A Trì đã chịu khó tìm đủ loại tiểu thực cho ta."

"Ăn ngon là một chuyện, thích lại là chuyện khác." Trì Hành thấy nàng còn gầy hơn trước, nghĩ rằng sau khi bị bệnh nàng đã phải chịu đựng rất nhiều, trong lòng cảm thấy thương tiếc, nhưng ánh mắt lại kiềm chế, "Thanh Hòa tỷ tỷ thích tiểu thực mà ta mua sao?"

"Thích."

"Vậy lần sau ta lại mua cho tỷ."

Hai người vừa nói vừa cười, vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn nói đến lời đồn trên phố. Tiểu tướng quân bỗng thay đổi sắc mặt, từ vui tươi rạng rỡ sang tức giận nói: "Lại để ta nghe thấy bọn họ nói nhảm, hừ!"

Lần này nàng ấy bị thương là do đứng ra bảo vệ mình và Thẩm gia, Thanh Hòa không khỏi hối hận vì chuyện mình đã làm trước đó.

Nàng tính kế Tạ Chiết Chi, cũng tính kế hôn sự của chính mình, cuối cùng lại làm bẩn thanh danh, liên lụy A Trì phải động thủ với người khác. Sớm biết như vậy, nàng nên suy nghĩ kỹ, chọn biện pháp nào nhẹ nhàng hơn.

Trong lòng vừa hối hận, vừa không khỏi hâm mộ Trì Hành tự do, phóng khoáng, nắm chặt nắm tay ăn nói ngông cuồng.

Thanh Hòa xuất thân là con nhà tướng, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đọc thì đọc binh thư, học là học đạo bày mưu lập kế, đáng tiếc dù có học giỏi đến đâu cũng chỉ có thể sử dụng khi tranh đấu hậu viện.

Nàng khao khát một cuộc sống không bị kiềm chế, hướng đến một thế giới rộng lớn hơn. Và mọi điều nàng khao khát đều được Trì Hành an ủi, thỏa mãn.

"Nếu có lần sau, A Trì không cần ra mặt vì ta đâu."

"Như vậy sao được! Thanh Hòa tỷ tỷ cũng xem ta là người ngoài sao? Hay là sợ ta gặp rắc rối lại bị cha đánh?"

Thẩm cô nương nhướng mày: "Ta có xem ngươi là người ngoài hay không, trong lòng ngươi không rõ? Đã biết rõ, sao còn cố hỏi? A Trì, ta không muốn nhìn thấy ngươi lại bị thương vì ta nữa."

Trì Hành thẳng thắn chân thành nói: "Chút thương tích này có tính là gì? Ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì Uyển Uyển!"



Uyển Uyển là nhũ danh của Thanh Hòa.

Đó là nhũ danh mà ngay cả Tạ Chiết Chi, mẹ kế kiêm a di cũng không đủ tư cách để gọi.

Hiện tại Trì Hành đang lúc kích động buột miệng nói ra, trái lại thiếu nữ mặt mày nhu hòa, cũng không có tức giận sau khi bị mạo phạm.

Nàng hỏi lại: "Bất cứ chuyện gì sao?"

Nàng nghĩ, A Trì thật là đơn thuần, không biết rằng những lời quả quyết lớn mật như vậy không thể dễ dàng nói với nữ tử.

Mà hắn không chỉ nói, còn nói rất tự tin.

Nếu không phải vết thương vẫn chưa lành, sợ là đã muốn nhảy xuống giường, vỗ ngực thề son sắt với nàng.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng cọ đốt ngón tay trắng nõn vào chiếc cằm thon gọn của tiểu tướng quân, trong mắt hiện lên một tia sáng sâu thẳm: "A Trì, ta muốn ngươi đi chết, ngươi có bằng lòng không?"

Đi chết?

Trì Hành ngẩn người.

Ngón tay xoa cằm rõ ràng còn đó, nàng cũng không cảm thấy chán ghét, bình tĩnh lại nhìn về phía Thẩm tỷ tỷ hơn mình hai tuổi:

Đôi mắt trong veo như nước, lung linh gợn sóng. Khi nàng ấy mỉm cười nhìn nàng, cổ họng nàng như có một thanh đao nóng đâm vào cổ họng, nóng đến mức để lại dư vị dai dẳng, sôi sục không ngừng.

Nàng muốn xem, Thẩm Thanh Hòa thoải mái hào phóng cười cho nàng xem.

Nàng sinh ra ốm yếu, may mắn là cha mẹ đã để lại cho nàng một bộ túi da dễ nhìn, nàng biết A Trì thích.

A Trì háo sắc, cảm thấy thật là đẹp quá đi.

Mùi hương thanh tao hòa cùng dược hương nồng nàn theo năm tháng len lỏi quanh đầu mũi, trong lòng Trì Hành nảy ra một câu thực thô tục——

Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Thanh Hòa tỷ tỷ không phải là đóa mẫu đơn phú quý vô song, nhưng không thể nghi ngờ là đóa hồng đẹp nhất, tao nhã nhất, mềm mại nhất, làm lòng người ngứa ngáy, muốn liều mạng để bảo hộ nhất của Thịnh Kinh.

Trong lòng có tính toán, nàng nằm đó cười tinh nghịch: "Nếu là vì Uyển Uyển thì cũng ​​chưa chắc là không thể nha."

Trái tim thiếu nữ run lên, nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể dần dần nguội đi khi nhìn thấy đôi mắt trong veo như sao của thiếu niên.

Thiếu niên lang mặt mày hớn hở, rất có phong thái sẵn sàng chết vì sắc đẹp, tiêu sái mà kiêu ngạo nói: "Nhưng mà, ta cũng có yêu cầu."

"Yêu cầu? Nói ta nghe thử."

Trì Hành tiến lại gần nàng, tâm sự một bí mật nho nhỏ chỉ hai người biết: "Trước khi chết, tỷ phải hôn ta một chút."

"..."

Không nhìn thấy được cảm xúc dâng trào trong mắt nàng, đợi một lúc cũng không thấy nàng phản ứng gì, Trì Hành hoảng hốt, tưởng rằng mình đã nói sai gì đó xúc phạm mỹ nhân, bèn thu liễm vẻ đùa cợt: "Thanh Hòa tỷ tỷ, tỷ giận sao?"

"Không có."

"Vậy tỷ..."

"Ta đang suy nghĩ," Thẩm Thanh Hòa cụp mi, một lúc sau ngước mắt lên rồi mỉm cười, "Ta đang suy nghĩ liệu mình có nợ A Trì một cái hôn không."

"Tám năm trước, A Trì đã vì ta mà chết một lần."

Nàng cố kiềm lại ý muốn vén áo lên, trong lòng cảm thấy lo lắng: "Vết sẹo kia còn đó không?"

Trì Hành mất một lúc mới nhớ ra chuyện nàng vừa nói, thấy hai mắt Thanh Hòa tỷ tỷ đỏ bừng, vội vàng trấn an: "Ta...ta là nam nhi, trên người có sẹo tính là gì?"

"A Trì, nhớ lại chuyện đó trong lòng ta vẫn cảm thấy sợ hãi. Tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi còn nhỏ hơn ta hai tuổi, sao lại lao vào chắn cho ta?"

Chuyện đã qua tám năm, vết sẹo bên eo của Trì Hành vẫn còn tồn tại. Giống như ấn ký, tựa hồ cố ý để lại khiến người ta đau lòng, dù có dùng dược tốt đến cỡ nào cũng không xóa được.

Thẩm Thanh Hòa nhớ rõ hôm đó là mùng một tháng chạp, tuyết rơi rất dày.

Lần đầu được người mời khiến cho nàng khẩn trương lén ra khỏi cửa, vốn tưởng rằng chân thành đối đãi sẽ nhận lại được tình hữu nghị mà nàng hằng mong ước, nhưng kết quả người kia gọi nàng ra ngoài là vì muốn nhìn nàng bị bỏ rơi, tứ cố vô thân.

Nàng sinh ra thân thể yếu ớt, rõ ràng cũng là tướng môn chi nữ, năm nàng tám tuổi, Trì tam công tử cách vách mới sáu tuổi đã múa uyển chuyển trong tuyết cùng với một thanh đại đao nặng mười lăm cân, còn nàng vì bệnh tật chỉ có thể ở trong phòng ấm, ôm lò sưởi khóc hết nước mắt.

Hài tử tướng môn khinh thường nàng, tiểu thư nũng nịu của thư hương thế gia cũng không muốn chơi với nàng.

Trước năm tám tuổi, nàng không có lấy một bằng hữu để tâm sự.

Ngày hôm đó nàng trốn cha ra khỏi nhà, bị mọi người chế giễu thậm tệ, một mình đi bộ về nhà thì gặp Trì Hành đang chơi đùa hăng say với đám hồ bằng cẩu hữu.



Khi đó hai nhà Trì Thẩm đang tranh giành vị trí tướng môn đứng đầu, giằng co không dứt, xuyên qua bức tường nàng thường nghe thấy Trì đại tướng quân mắng cha mình.

Mối quan hệ giữa hai đại nhân không tốt, Trì Hành cũng không có ấn tượng tốt với nàng.

Lần đầu tiên gặp Trì Hành, Trì tiểu tướng quân trốn sau lưng Trì tướng quân, làm mặt quỷ với nàng.

Tính tình trẻ con, đáng yêu đến lạ.

Lần thứ hai gặp hắn, đúng lúc cha và Trì tướng quân đang đánh nhau một trận, cha bị Trì tướng quân đấm một quyền vào má trái, còn Trì tướng quân thì bị cha chưởng một cái vào ngực. Không phân thắng bại, lưỡng bại câu thương.

Cũng vào hôm đó Trì Hành trèo tường lẻn vào sân nhà nàng, để lại một con chim chết trên bàn nơi nàng đang vẽ tranh.

Thấy nàng không bị dọa sợ, Trì Hành tức giận đến mức trèo tường không cẩn thận bị ngã gãy chân.

Sau đó, nàng còn phải lo lắng cho hắn suốt ba tháng rưỡi.

Rốt cuộc, đây là người duy nhất chịu để ý đến nàng.

Tuy rằng nghịch ngợm nhưng lại trẻ con, đáng yêu, cũng không có ác ý, sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt giễu cợt, thậm chí là thương hại.

Kể từ đó, nàng đã bắt đầu để ý đến Trì tiểu tướng quân nhà bên.

Lần thứ ba gặp mặt, đúng lúc nàng bị các cô nương văn thần gia làm cho thương tâm, đang đi trên đường thì bị Trì Hành chặn lại, hỏi nàng có muốn chơi cùng không.

Nàng đã đồng ý.

Cái gật đầu này khiến cho A Trì phải nằm trên giường suốt mùa đông.

Mũi tên từ trên trời giáng xuống, rất nhiều người không kịp phản ứng, vào thời khắc mấu chốt, Trì Hành không chút do dự bước tới trước mặt nàng, mũi tên sắc bén xuyên qua người, biến tuyết trắng thành đỏ.

A Trì đã vì nàng mà chết một lần.

Hôm nay nàng phá lệ muốn hỏi cho rõ, "Tại sao lại cứu ta? Tại sao chứ?"

Rõ ràng lúc đó hai người cũng không có bao nhiêu tình nghĩa.

Trì Hành uể oải nằm đó, mèo con lật người, kiêu ngạo giẫm lên lưng chủ nhân, Thẩm Thanh Hòa không chịu nổi mèo con bắt nạt chủ, bèn đưa tay bắt nó xuống.

Thanh âm tiểu tướng quân rầu rĩ, không hiểu sao lại ngượng ngùng: Muốn nàng nói ra sự thật, cũng quá thẹn thùng rồi.

Thẩm Thanh Hòa chăm chú nhìn nàng, sợ quấy nhiễu đến suy nghĩ của nàng, nhẹ giọng nói: "A Trì, trả lời ta đi."

"Là cha, cha đã dặn ta không nên ném chim chết lên bức tranh tỷ thích, cũng không nên dọa tỷ."

Trì Hành đỏ mặt, dứt khoát đập nồi dìm thuyền nói: "Ta trèo tường vào trong tiểu viện tìm tỷ, lén nhìn thấy thư của Lan cô nương mời tỷ đi ra ngoài. Vốn ta định đi tìm tỷ, nhưng hôm đó lại có nhiều thứ thú vị quá nên ta quên mất.

Lúc nhìn thấy tỷ trên phố, ta cũng không dám đến nhận, dù sao trông tỷ khi đó rất chán nản. Ta chặn đường tỷ cũng bởi vì muốn xin lỗi tỷ, về phần che chở cho tỷ, lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ta không hối hận về lựa chọn của mình. Nếu lại xảy ra lần nữa, ta vẫn sẽ nhào qua."

Vành tai nàng đỏ bừng, thì thầm: "Thanh Hòa tỷ tỷ, thân thể của ta tốt hơn tỷ."

Bị một mũi tên xuyên qua, cuối cùng nhờ thân thể rèn luyện từ năm ba tuổi mà may mắn sống sót.

Nếu là Thẩm Thanh Hòa, một mũi tên xuyên qua người, nhất định sẽ chết.

Người còn nhỏ tuổi mà đã có tấm lòng hào hiệp, tuy háo sắc nhưng cũng chưa bao giờ khinh nhục người khác.

Đây là Trì Hành.

Là Trì Hành, người đã khiến cho Thẩm Thanh Hòa rung động.

Tiểu tướng quân không quen với khung cảnh ủy mị như vậy, bèn chỉ vào trán mình để làm náo động bầu không khí: "Thanh Hòa tỷ tỷ, tỷ có muốn hôn một chút để báo đáp ơn cứu mạng không?"

Đứng đắn không bao lâu đã bắt đầu trêu chọc người khác, ánh mắt Thanh Hòa bất lực: "Nợ ngươi trước vậy."

"Ồ." Trì Hành ngoan ngoãn đáp lại.

Trên mặt "hắn" cũng không thất vọng là bao, ngược lại Thẩm cô nương mới là người hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội gần gũi hắn.

Nàng lắc đầu, cười mình định lực không đủ.

A Trì vẫn còn là hài tử, dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ đợi hắn lớn lên.

Tạ Chiết Chi ưng ý Lan gia, nóng lòng muốn gả nàng đi để một tay che trời ở hậu viện. Lòng nàng dao động, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống đỉnh đầu tiểu tướng quân, "A Trì, ngươi nguyện ý vì ta làm bất cứ chuyện gì sao?"

Trì Hành buồn ngủ gật đầu, mở miệng ngáp một cái.

Thẩm Thanh Hòa không còn lo lắng nữa: "A Trì, chúng ta trốn đi [3] đi."

[3]: Bản gốc là "tư bôn", thường chỉ người con gái bỏ nhà đi theo trai.