Tại Thược Hoa Điện, ngự y giữa đường bỏ chạy, nàng ngồi ở thiên điện chờ đợi lâu rồi mà mãi không thấy ai đến. Cũng may nàng có mang theo kim sang dược nên tự bôi thuốc và băng bó vết thương cho bản thân.
Móng vuốt của Phi Tuyết cào đúng mực, vết thương trông có vẻ ghê gớm nhưng thực ra chỉ chảy nhiều máu, không tổn thương đến gân cốt, chỉ cần dưỡng thương là sẽ khỏi.
Trong thâm cung, nàng không dám chạy lung tung, cũng không muốn quay lại tiệc mừng thọ sớm để bị người ta dò xét thêm mấy lần nữa.
Nghĩ đến việc ngồi đây chờ đến khi kết thúc tiệc mừng thọ rồi mới đi cũng là một biện pháp trốn tránh không tồi.
Ngày thứ hai sau khi đưa Phi Tuyết về nhà, ở thư phòng cha đã kể cho nàng nghe về sự tích "Cao Tổ hạ hổ", cũng từ đó nàng hiểu ra rằng mình đã khiến Bệ hạ nghi kỵ.
Hôm nay nhất định phải đổ máu mới có thể khiến vị Hoàng đế đa nghi, tự phụ kiêu ngạo này buông lỏng cảnh giác.
Đa nghi, tự phụ kiêu ngạo là lời đánh giá thẳng thắn của cha dành cho vị Thiên tử này.
Quyền lực dễ khiến lòng người thay đổi, ngày xưa cha, Thẩm đại tướng quân và Bệ hạ là những người bạn tốt cùng nhau rong ruổi sa trường, tuổi trẻ hồn nhiên, khi lớn lên thì lập trường khác nhau, thân phận địa vị khác nhau, tình cảm cũng thay đổi.
Nàng cảm thán quyền thế cũng không tốt đến vậy, nhưng không nên đổ lỗi cho hai chữ "quyền thế".
Quyền thế là vật vô tri, muốn trách thì hãy trách những kẻ không thể cưỡng lại sự cám dỗ của vật vô tri.
Hôm nay diễn trò cho Bệ hạ tạm tin rằng nàng không có "tài năng của Cao Tổ", mạng sống của Phi Tuyết được bảo toàn.
Mặt Trì Hành trắng bệch, tập trung cao độ, nhắm mắt vận chuyển chân khí thuần dương trong cơ thể.
Kỳ kinh bát mạch luân chuyển trong hai tiểu chu thiên, tiếng cười quyến rũ như nước mùa xuân chảy vào Thược Hoa Điện——
"Vết thương của ngươi thế nào rồi? Anh hùng cứu mỹ nhân, trái tim của cô nương Thẩm gia đã bị ngươi chinh phục hoàn toàn. Tiểu A Hành, diễm phúc của ngươi không cạn..."
Quý phi một mình bước vào thiên điện, cửa cung đỏ rực đột nhiên đóng lại, Trì Hành giật mình, nhìn thấy rõ là nàng, trong lòng hơi thả lỏng, nhỏ giọng cảm thán: "Là nương nương à."
"Nương nương cái gì?" Tiết Linh bất mãn: "Là vì ta đã già nua, tàn phai nhan sắc, hay là vì không đủ ý nhị, không phải ngươi vẫn luôn gọi ta là 'Quý phi tỷ tỷ' sao?"
Già nua, tàn phai nhan sắc?
Trì Hành liếc nàng một cái: Nếu một mỹ nhân như vậy mà già nua, tàn phai nhan sắc thì nữ nhân khắp thiên hạ có thể không cần sống nữa.
Tiếng "Quý phi tỷ tỷ" đã đến đầu môi, chưa kịp thốt ra bỗng nhớ đến câu nói hờn dỗi của Uyển Uyển "Ngươi có nhiều tỷ tỷ thật đấy", nàng cong môi, cười rạng rỡ: "Nương nương, người lại trêu chọc ta nữa rồi."
Rốt cuộc nàng vẫn không thốt ra xưng hô đã gọi từ lâu kia, Tiết Linh tặc lưỡi, ánh mắt ái muội: "Đính hôn rồi quả nhiên khác hẳn, nhớ trước đây Tam công tử còn nằm trên người bổn cung để uống sữa, bổn cung van xin mãi mà không chịu buông, giờ thì lại muốn phân biệt ngươi ta."
Nàng hừ hừ hai tiếng, ném cho người nọ một cái nhìn đầy ẩn ý.
Trì Hành bị lời nói của nàng làm cho giật mình nhảy dựng lên: "Nói bậy! Ta uống hồi nào—"
Nàng nhìn về phía Quý phi, nhìn hai ngọn đồi tròn trịa đầy đặn, nuốt nước bọt, quay mặt đi: "Sao người lại vu khống ta, nếu tỷ tỷ nghe được, ta sẽ thảm lắm."
"Thế nào?" Tiết Linh vặn vẹo vòng eo thon gọn đến trước mặt nàng, chất giọng dụ hoặc: "Quỷ nhỏ háo sắc, đã đính hôn được một thời gian rồi, ngươi còn chưa nếm thử Thanh Hòa tỷ tỷ của ngươi sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Trì tiểu tướng quân đỏ như rỉ máu, tức giận nói: "Nếu người còn dám nói bậy, ta sẽ——"
"Đánh chết ta?"
"Cũng không đến mức...cùng lắm, cùng lắm chỉ đánh tàn phế một nửa?"
Nàng mỉm cười, ngày xuân trở nên ấm áp, Tiết Linh sững sờ một lúc, sau đó giơ ngón tay lên, không khách khí mà chọc vào trán nàng: "Đi tìm Thanh Hòa tỷ tỷ của ngươi đi!"
Trì Hành cũng không muốn ở lại đây nói mấy lời gây hiểu lầm với nàng: "Vậy ta đi à?"
"Quay lại!"
Tiểu tướng quân che cánh tay bị thương của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Rốt cuộc nương nương muốn thế nào?"
Tiết Linh ở thâm cung buồn chán đến muốn đánh người, vất vả lắm mới chờ được đến khi nàng tiến cung, đương nhiên không thể để người dễ dàng chạy trốn, tên cẩu Triệu Tiềm kia còn đang chờ nàng trả lời đây – thiếu niên lang tinh lực tràn đầy, làm chuyện đó sao có thể không kéo dài được lâu?
"Ngồi xuống."
Quý phi thân phận tôn quý, lại là tỷ tỷ đã nuôi nấng nàng mấy tháng khi nàng còn bé, Trì Hành căng thẳng ngồi xuống chiếc ghế gỗ đàn hương.
Tiết Linh nhìn nàng thiếu ý chí mà tức giận, cúi người xuống tháo gỡ dải băng trắng quấn quanh cánh tay nàng: "Sao lại tự hành hạ bản thân thế này? Cánh tay này mà dưỡng thương không tốt, sau này ngươi sẽ hối hận đấy."
Trì Hành để mặc cho nàng thành thạo xử lý vết thương, xấu hổ nhìn nửa ngực của nàng lộ ra khi cúi người xuống.
Quý phi tỷ tỷ là người tốt, nàng biết điều đó.
Người ngoài chỉ biết trong cung có một vị yêu phi mị hoặc, quyến rũ, mỗi khi nhìn thấy nam nhân liền câu dẫn, cố tình Bệ hạ lại sủng tín nàng.
Tấu chương buộc tội của các triều thần chồng chất thành núi, nhưng địa vị của Quý phi ở hậu cung vẫn cứ sừng sững không ngã.
Mấy năm nay cha ở triều đình vô cùng thuận lợi, một nửa là nhờ vào công lao của Quý phi tỷ tỷ.
Chuyện này ngay cả đại ca, nhị ca cũng không biết.
Tiết Linh Tiết quý phi, là gián điệp đã được cha đưa vào hậu cung từ rất sớm, là một cây đinh ghim vững chắc và đáng tin cậy nhất ở bên cạnh Bệ hạ.
Tiết Linh vào cung năm mười bốn tuổi, năm đó chính mình vừa tròn hai tuổi.
Vào thời điểm đó, hầu như những đứa con chưa đầy ba tuổi của các trọng thần đều được nuôi dưỡng trong cung, được các hậu phi nuôi dưỡng dưới gối để tạo dựng mối duyên con nối dõi cho Bệ hạ.
Uyển Uyển từ khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, vì vậy không được vào cung. Nếu không thì hai người đã có thể quen biết nhau sớm hơn.
Nàng gặp Tiết Linh khi mới hai tuổi, được Tiết Linh nuôi dưỡng bên người, là người ở lại hậu cung lâu nhất trong số những đứa trẻ ấy.
Lúc đó, người chăm sóc sinh hoạt cho nàng là ma ma được trong nhà gửi đến – là người thân tín bên cạnh a nương.
Mỗi lần Triệu Tiềm muốn dò thám thân phận của nàng, nàng đều sẽ khóc, nếu không khóc được thì ma ma đang ôm nàng sẽ véo vào mông nhỏ của nàng, bị véo đau nàng khóc đến trời rung đất chuyển, khóc đến Bệ hạ đau đầu, dần dà không tới đây nữa.
Mười ba năm trước, mối quan hệ giữa Triệu Tiềm và cha vẫn còn tốt đẹp, vậy mà vẫn giấu kín thân phận nữ nhi này.
Nếu chuyện "uống sữa" mà Quý phi tỷ tỷ nói là sự thật thì khả năng cao là nó đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Nàng còn nhỏ tuổi, mấy chuyện nhỏ nhặt đã sớm không nhớ rõ nữa.
Giờ nghĩ lại chỉ thấy mặt mình đỏ bừng.
Nàng kính trọng Tiết Linh.
Suy nghĩ bị cắt ngang, nàng tò mò hỏi: "Cái khăn trắng này dùng để làm gì vậy?"
Chiếc khăn trắng dính một vệt máu nhỏ, được cẩn thận đặt vào hộp gấm.
Tiết Linh mắng nàng: "Là để bảo vệ mạng sống của ngươi."
"Ồ." Trì Hành không hỏi nữa.
Cánh tay bị thương được băng bó cẩn thận, Tiết quý phi mị hoặc mà nâng cằm Tiểu tướng quân: "Ôi chao, sao càng ngày lại càng quyến rũ thế này, không muốn thử với tỷ tỷ sao? "
"Thử cái gì?" Trì tiểu tướng quân nói xong hất tay nàng ra: "Lưu manh!"
Tiết Linh vui mừng khôn xiết: "Thật sự đã trưởng thành hơn chút rồi, nghe hiểu à?"
Thấy nàng vừa xấu hổ vừa tức giận muốn rời đi, Quý phi nương nương kiềm chế mị thái của mình: "Được rồi, không phá ngươi nữa, Triệu Tiềm nghi ngờ ngươi, biểu hiện hôm nay của ngươi cũng tạm được, một nửa còn lại ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Nàng lấy ra một phong thư: "Giao cho cha ngươi, đọc xong thì đốt."
"Ta biết rồi." Trì Hành cũng nghiêm túc nhìn nàng, chậm rãi nói: "Vất vả Linh tỷ tỷ rồi."
"Cái này mà tính là vất vả gì, hơn nữa nếu ta muốn rời đi, Triệu Tiềm cũng không giữ lại được. Ta tự nguyện ở lại đây, người ta chờ đợi trước sau vẫn không tới. Nàng là người lợi hại nhất thiên hạ..."
Nàng mỉm cười yêu kiều quyến rũ, tựa như yêu tinh mà bám vào vai Trì Hành, thở dốc hai tiếng, phát ra một tiếng rên rỉ kéo dài, vang vọng trong Thược Hoa Điện...
Thị nữ đang canh gác bên ngoài Thược Hoa Điện cảm thấy tai mình mềm đi, trong nháy mắt ngân châm đâm vào cổ liền ngã xuống.
Thiếu nữ mặc chiếc váy lụa mỏng màu phù dung hờ hững bước vào tòa thiên điện vắng vẻ ít ai lui tới.
***
Âm thanh bên tai càng lúc càng lớn, Trì Hành lúng túng đến không biết phải làm sao: "Linh tỷ tỷ, người đừng kêu nữa."
Trong mắt Tiết Linh lóe lên diễm sắc kinh người: "Ngươi nói xem, nếu người ta đang đợi biết ta kéo ngươi lên giường, liệu nàng có tức giận đến mức nhảy ra mắng ta hủy hoại nghiệp lớn của nàng không..."
Trì Hành kinh hãi đến đẩy nàng ra: "Đừng nói bậy bạ, ta với người cực kỳ trong sạch!"
"A Trì?"
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang vọng bên tai, tim Trì Hành đập thình thịch, ngoái đầu nhìn lại quả nhiên thấy khuôn mặt không còn chút máu của thiếu nữ.
Khoảnh khắc nhìn rõ nàng, trái tim Thẩm Thanh Hòa như ngừng đập, tứ chi lạnh băng, những ngón tay ẩn dưới ống tay áo co lại, sát ý cuộn trào trong tim, nàng lạnh lùng đối diện với ánh mắt trêu chọc của yêu phi, vẫy tay, cố nén ngọn lửa giận dữ đang bùng lên trong cổ họng: "A Trì, qua đây."
Vẻ mặt tức giận của nàng thật đáng sợ, sợ nàng suy nghĩ lung tung, Trì Hành nhanh như chớp lao tới, nắm chặt bàn tay ngọc không còn độ ấm của nàng.
"Quý phi nương nương."
Tiết Linh chỉnh đốn lại cung trang lỏng lẻo: "Hửm?"
Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười: "Ngài kêu quá khó nghe rồi."
***
"Ấy? Tỷ tỷ, tỷ tỷ chậm một chút, đi chậm một chút..."
Trì Hành vội vã rảo bước đuổi theo, không đề phòng người đi trước đột ngột dừng bước, nàng kịp thời phanh lại, khẽ gọi: "Uyển Uyển?"
Đáp lại lời nàng là một đôi mắt mông lung như nước, hốc mắt ửng đỏ, làm sao có thể chỉ dùng một từ "đáng thương" để miêu tả?
"Uyển Uyển, ta với tỷ ấy không có gì hết!"
"Nàng ta đã nằm lên người ngươi rồi, ngươi còn muốn gì nữa?" Cổ họng thiếu nữ hơi khàn, vừa kìm nén nước mắt vừa hỏi lại.
"Ây da, tỷ ấy cố ý gài bẫy ta, muốn nhìn tỷ hiểu lầm..." Trì Hành định nắm lấy tay nàng nhưng bị hất ra, định nắm lấy một lần nữa nhưng lại bị hất ra. Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, nàng mới thực sự nắm được bàn tay ấy.
Bàn tay kia đang run rẩy.
"Uyển Uyển..."
"Nàng còn dám động tay động chân với ngươi lần nữa, mặc kệ nàng là ai, ta sẽ giết nàng!"
Nàng đỏ hoe mắt nói những lời hung ác, Trì Hành bật cười, ôm lấy eo nàng thì thầm vào tai: "Cũng không thể giết tỷ ấy, cha vẫn còn trông cậy tỷ ấy cung cấp tin tức cơ mà."
Câu nói này không nghi ngờ gì là đã vạch trần mối quan hệ bí mật giữa Quý phi và Trì gia. Lúc này Thanh Hòa không muốn suy nghĩ nhiều, không chút do dự đẩy nàng ra: "Đừng động vào ta, thối lắm!"
Trì Hành "Ui da" một tiếng, ôm lấy cánh tay bị thương của mình, sắc mặt hơi thay đổi.
Dù biết nàng đang gạt mình, dù biết nàng đã tính toán trước bản thân sẽ mềm lòng, Thanh Hòa vẫn đứng im tại chỗ, giấu đi nước mắt, ánh mắt nhanh chóng hiện lên tia ảo não: "Có đau lắm không?"
"Đau quá..." Tiểu tướng quân đáng thương nói.
"Ai băng bó vết thương cho ngươi...?"
"A..." Nàng thi triển khổ nhục kế ngã vào trong ngực vị hôn thê: "Uyển Uyển, tỷ mau tha cho ta đi, ta mất máu nhiều quá, đau đầu quá."
Thanh Hòa ôm đầu nàng, mím môi im lặng, sau đó thở dài một tiếng: "Vậy ta không hỏi nữa, đầu ngươi đã đỡ hơn chưa?"
"Nếu tỷ chịu mỉm cười, mọi bệnh tật của ta đều sẽ tan biến hết."
"Lại ba hoa nữa." Nàng cười rộ lên, trực tiếp câu đi trái tim của Tiểu tướng quân.
Nhìn cảnh tượng này từ xa, Tiết Linh vô cùng ghen tị.
Nàng cũng từng có một vị tỷ tỷ, nhưng "tỷ tỷ" của nàng đã sớm không cần nàng nữa rồi.