Buổi biểu diễn văn nghệ thực ra chỉ là một điệu nhảy đơn giản, giống như màn biểu diễn mẫu giáo vậy, giáo viên dẫn đầu điệu nhảy sẽ nhảy ở phía trước, các em bé từ ba đến năm tuổi ở phía sau cùng nhau nhảy theo.
Niệm Niệm nghe nói đến nhảy múa, trong mắt cô bé bỗng nhiên có chút hứng thú, lần trước cô bé cùng với mẹ và Tinh Tinh cùng nhau nhảy rất đẹp, Niệm Niệm thích nhảy múa.
"Vậy được ạ." Niệm Niệm dặn dò: "Mẹ nhớ về sớm nha."
"Được, mẹ hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ trở về."
Sau khi đưa Niệm Niệm đi thành công, Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm: "Vậy nhiệm vụ của chúng ta là gì?"
Giang Trầm thần bí nói: "Tạm thời phải giữ bí mật."
Thẩm Minh Dữu ngồi xuống, thong thả nói: "Nếu anh không nói với em thì em sẽ không đi đâu."
Giang Trầm liếc nhìn đồng hồ: "Em không đi không được, đây là quy định của tổ chương trình."
"Ngay cả em đi đâu, đi làm gì cũng không nói cho em biết thì tại sao em phải đi với anh." Thẩm Minh Dữu sợ nóng, cô nói: "Bên ngoài trời nóng như vậy, ra ngoài với anh, nếu cả người đổ mồ hôi thì ngay cả khăn lau mồ hôi cũng không có, em cũng không phải Niệm Niệm, không dễ lừa như vậy đâu."
"..." Giang Trầm: "Anh lừa em làm gì?"
Anh không hiểu tại sao người vợ ngoan hiền ở trước mặt Niệm Niệm của anh lại trở nên "nổi loạn" như vậy khi ở cùng anh nữa.
[Tổng giám đốc Giang nói nhiều như vậy làm gì, ôm vợ lên trực tiếp đi thôi!]
[Sao tôi lại cảm thấy lúc này chị Dữu rất giống Niệm Niệm nha, hai mẹ con hình như đều rất thích bắt nạt tổng giám đốc Giang, ha ha ha.]
…
Sau khi các ba nghĩ ra ý tưởng hẹn hò, họ lập tức bắt đầu hành động.
Triệu Hằng đã chuẩn bị sẵn sàng và anh ấy đưa vợ đến một con suối nhỏ trong làng.
Dưa hấu và các loại trái cây khác đã được ngâm trong nước suối, dưới gốc cây lớn trên bờ đặt một chiếc ghế xếp, ngồi trên ghế mà chân vẫn có thể đặt trong dòng suối mát lạnh, đây là địa điểm hoàn hảo mà Triệu Hằng dọc theo dòng suối tìm kiếm một lúc lâu mới tìm thấy được.
"Thế nào, đây không phải là một nơi thích hợp để hẹn hò sao?" Triệu Hằng chỉ vào chiếc ghế dài và cái cây lớn che bóng mát cho anh ấy: "Dòng suối mát lạnh, ánh mặt trời, ghế, còn có ô che nắng. Buổi hẹn hò ở bên dòng suối của chúng ta so với những buổi hẹn tiêu tốn rất nhiều tiền ở trên đảo cũng không thua kém chút nào."
Triệu Hằng có vẻ rất thích thú, anh ấy sinh ra và lớn lên ở nông thôn, khi còn nhỏ anh ấy rất thích đến dòng suối nhỏ để bắt những con cá và tôm nhỏ, sau đó mang về nhà chiên cho mẹ ăn. Đó là một món ăn rất ngon.
Bây giờ điều kiện tốt hơn, ba mẹ cũng đã chuyển đến sống ở một thành phố lớn, nhưng khao khát cuộc sống nhàn vân dã hạc* vẫn chưa từng thay đổi.
nhàn vân dã hạc*: dùng để chỉ cuộc sống nhàn tản tự tại, không cầu danh lợi.
"Em chờ chút, anh bắt thêm mấy con cá, lát nữa chúng ta nướng ăn, hương vị tuyệt đối sẽ không thể nhầm lẫn vào đâu được." Triệu Hằng cầm lấy một cái cây gậy vuốt nhọn ở một đầu, hình như là dụng cụ bắt cá của anh ấy.
"Hồi nhỏ anh thường ăn tôm cá ở suối nhỏ như thế này, còn có mấy con ốc đá chỉ có ở suối nhỏ mới tìm được, chiên lên rất thơm, đã nhiều năm anh không ăn lại..."
Chung Dao là một cô gái lớn lên ở một thành phố lớn, Triệu Hằng đưa cô ấy đến một con suối, kể cho cô ấy nghe về những việc nghịch ngợm của anh ấy khi còn nhỏ. Chung Dao nghe kể cũng rất vui vẻ, cô ấy xắn ống quần lên, theo chồng mình bước vào con suối, trong dòng nước lạnh như băng, một con cá nhỏ bơi qua mu bàn chân của cô ấy khiến Chung Dao phải kêu lên một tiếng.
"Không sao, là cá con thôi." Triệu Hằng đi tới, ôm Chung Dao, thấy mặt cô ấy trong chốc lát đã đỏ bừng lên, liền đi đến bụi cây bên bờ suối tìm mấy cái lá cây thật lớn, thấm ướt chúng trong dòng nước, rồi đưa cho Chung Dao che ánh nắng mặt trời, nhờ vậy mà mặt của Chung Dao thoáng chút đã dịu mát hơn rất nhiều.
Triệu Hằng đã rất cố gắng để vợ mình có một trải nghiệm hẹn hò tốt đẹp, anh ấy cầm lấy dụng cụ của mình và bắt đầu bắt cá.
Ban đầu Chung Dao chỉ nghĩ rằng anh ấy đang chơi đùa, nhưng khi Triệu Hằng thực sự dùng cành cây để rạch một con cá dài bằng lòng bàn tay, Chung Dao mới lộ ra vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ. Có vẻ như cô ấy vẫn còn đánh giá thấp chồng mình.
Thực ra Triệu Hằng chỉ muốn thể hiện kỹ năng của mình, cá lớn hơn cũng được, nhưng cá cỡ bàn tay mà dùng cành cây để chẻ đôi mới là khảo nghiệm kỹ thuật chân chính.
Kỹ thuật của anh ấy rất tốt, chỉ một lúc sau anh ấy đã câu được sáu bảy con cá lớn và đốt lửa bên dòng suối, đợi một lát đã ngửi thấy được mùi cá nướng.