Chân Diểu không thể nhìn thấy anh, nhưng có thể cảm nhận được mọi thứ từ thính giác, khứu giác và xúc giác.
Anh ôm cô rất chặt...
Lúc này, cái đĩa vốn đã bấp bênh trên đùi cuối cùng cũng mất đi điểm tựa, rơi úp trên sàn phát ra một tiếng "rầm", vài chiếc bánh quy lăn sang một bên.
Cô bị giật mình, đột nhiên chống lên cánh tay đẩy anh ra: "Anh ơi!"
"Đừng gọi." Âm thanh phát ra rất nhẹ.
Hai má nóng bừng, cô gật đầu.
Bàn tay đặt trên môi cô buông lỏng ra, nhưng Chân Diểu lại mắc kẹt như không biết phải nói gì, nên cô chỉ có thể cúi đầu xuống, cuộn tròn hai cánh tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, sâu ở đâu? Anh giúp em bắt ra đi mà?"
"Để anh nhìn xem." Vừa nói, anh vừa cúi xuống nghịch mái tóc dài phía sau cô, tư thế này giống như muốn đặt cằm tựa lên vai cô.
Cô cứng đờ như khúc củi cháy đỏ, nhiệt độ cùng hương thơm từ gỗ lạnh lẽo khiến cô choáng váng, đầu óc không tỉnh táo.
Cái này đâu giống giúp cô bắt con sâu ra...
Giống như quỷ thần xui khiến, cô không có ý chí kiên định muốn đẩy anh ra.
Vòng tay của anh rất rộng, động tác của anh rất mạnh mẽ nhưng lại rất nhẹ nhàng, rõ ràng quan tâm đến cô, nhưng không giống kiểu quan tâm của Tống Diên Từ với Tống Lịch Kiêu.
Nhịp tim của cô đột nhiên lệch một nhịp, Chân Diểu máy móc nuốt nước bọt: "Anh ơi..."
Hơi thở phả lên má, anh thẳng người lùi lại, đồng thời nới lỏng bàn tay đang đặt ở phía sau cô, nhẹ nhàng xoa xoa xương cổ tay của mình, quan sát vòng eo của cô.
"Hình như anh nhìn nhầm."
"Nhìn, nhìn nhầm sao?"
"Ừ." Anh nói bình tĩnh giống như chuyện con sâu dọa cô vừa rồi chưa từng xảy ra: "Mắt anh bị hoa."
"Anh ơi! Anh cố ý dọa em sợ ư?" Chân Diểu trở nên lo lắng.
Tống Lộc Bách hỏi ngược lại: "Cố ý? Tại sao anh phải cố ý hù dọa em?"
"Vậy thì..."
"Anh dọa em thì được cái gì?" Anh thản nhiên nói: "Chẳng lẽ lúc em vồ lấy anh, thì anh có thể ôm em được một chút sao?"
"Em không có ý đó!" Mặt Chân Diểu lại nóng lên: "Em không có vồ lấy anh mà."
"Vậy tại sao em lại ở trong lòng ngực anh?"
"Em nhớ hình như là anh..."
"Anh làm sao."
"Anh kéo em mà."
"Có sao?"
Có không?
Vốn dĩ cô nghĩ vậy, nhưng khi Tống Lộc Bách nói lại khiến cô không chắc chắn.
"Nếu em nói là anh kéo thì cứ cho là vậy đi." Anh thờ ơ nói thêm: "Xem ra anh nên để em trực tiếp té xuống."
Chân Diểu sửng sốt: "Anh ơi, em không có ý đấy."
"Anh nghĩ anh ôm em đã làm em khó chịu "
"Em không phải..." Cô không biết nên nói gì, đến khi bị đối phương dắt mũi rồi mới nhận ra.
Chân Diểu đưa tay sờ chóp mũi, chợt nhận ra ngón tay đã chạm vào bánh quy nên cô lúng túng dùng mu bàn tay xoa.
Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy, sau đó bị đối phương kéo khăn giấy mềm quấn lấy ngón tay, chậm rãi lau ngón tay cho cô.
Tống Lộc Bách dường như không thể kiểm soát được sức lực của mình, khi xoa đầu ngón tay cô cảm thấy hơi đau, cô co rút lại trong tiềm thức, nhưng vẫn chịu đựng không có lên tiếng.
"Đau không?" Giọng nói của anh hơi cất lên.
"Một chút."
Anh nghe vậy cũng không nói gì, nhưng khi tiếp tục động tác của anh đã nhẹ đi rất nhiều, thậm chí còn quá nhẹ, khi khăn tay cọ qua ngón tay, cô muốn bật cười.
Tống Lộc Bách vốn đáng cúi đầu, chăm chú lau ngón tay cho cô, nhưng đầu ngón tay của cô gái nhỏ lại không an phận mà cuộn lại.
Anh nhướng mày: "Sao lại động rồi?"
"Ngứa quá." Cô gái lẩm bẩm.
"Em đúng là khó hầu hạ."
Tống Lộc Bách quở trách một tiếng, nhưng lại điều chỉnh sức lực.
Chân Diểu vẫn im lặng, để anh tùy ý lau tay cho mình. Cô muốn nói cô có thể tự làm được, nhưng thấy anh tức giận vì loại chuyện này, cho nên cuối cùng cô cũng không nói gì.
Tuy nhiên, cảm giác được chăm sóc khi còn nhỏ này có vẻ khá tốt. Trước đây, cha mẹ cũng yêu thương và chăm sóc cô như lúc này, nhưng từ khi họ qua đời, cô phải mạnh mẽ và học cách tự lo cho bản thân trong mọi việc.
"Em cười ngốc nghếch cái gì vậy?"
"Hả?" Cô đột nhiên tỉnh lại, ngây người nói: "Em á?"
Tống Lộc Bách không trả lời, còn Chân Diểu thì mím chặt khóe môi. Vừa rồi cô cười sao?
Bàn tay được thả ra, sau đó cô nghe thấy chiếc đĩa gỗ đặt trên sàn bị lật lên - anh đang nhặt những chiếc bánh bị rơi.
"Lúc đầu còn đặt trên đùi. Vừa rồi em bị hù, không cẩn thận làm rơi xuống sàn." Cô giải thích.
"Nói thì cứ nói, đừng nhúc nhích." Mắt cá chân đột nhiên bị ai đó giữ chặt, Tống Lộc Bách nhấc chân cô dời sang một bên.
Chân của Chân Diểu cứng lại, sau khi bị anh chạm vào, cô ngoan ngoãn khép ngón chân lại không dám động nữa.
Đột nhiên anh lạnh lùng nói: "Một chút da thịt cũng không có, vẫn gầy như cũ. Tống Diên Từ không cho em ăn cơm à?"
"Em mới sống với anh ấy có mấy ngày." Cô không nhịn được phản bác: "Nói như thế, không phải ở chỗ anh cũng như vậy à? "
Động tác thu dọn đồ đạc đột nhiên dừng lại, Chân Diểu vội vàng lộ ra vẻ mặt" Em vừa rồi không có nói cái gì.".
Tống Lộc Bách đứng thẳng người, thản nhiên đặt chiếc đĩa đã được dọn sạch lên bàn cà phê: "Em lại còn rất bảo vệ nó."
"Muốn béo lên cũng không dễ dàng." Cô gái nhỏ cúi đầu, từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy lông mi dài và chiếc mũi thanh tú: "Nhưng gần đây cũng thấy em béo lên một chút..."
Cô đột nhiên nghẹn giọng.
Anh chợt nghĩ đến một cảnh tượng nào đó, còn có xúc cảm vừa rồi ôm lấy cô.
Rõ ràng gầy đến đáng thương. Cả người nhỏ nhỏ xinh xinh, lại vừa vặn nằm trong lòng anh.
"Ăn nhiều mới béo lên được." Anh định thần lại, liếc nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của cô.
Nghe những lời này, Chân Diểu không nói nên lời. Anh không những là tên thẳng nam không có thẩm mỹ, mà còn thuộc nhóm thẩm mỹ của các ông bố già.
"Người ta nói vậy thôi, nhưng sẽ chẳng có cô gái nào trông đẹp nếu béo lên."
"Anh không phải là người?"
Cô sửng sốt.
Không biết lý do tại sao vành tai lại nóng lên, cô hắng giọng, không nghĩ nhiều đáp lại: "Đấy là anh vẫn còn coi em là đứa bé đó, anh trai."
"Vậy anh nên coi em thành gì? Phụ nữ?"
Chân Diểu cũng suy nghĩ nghiêm túc hai chữ phụ nữ kia.
Bốn chữ to lớn "âm mưu bất chính" chợt thoáng qua trong đầu cô - những ngày xa cách cô không nhớ đến nhiều lắm, nhưng giờ cô chợt nhớ ra.
Tất cả sự thân thiết tự nhiên giữa cô và anh đều dựa trên mối quan hệ "anh em kết nghĩa", không phải nam nữ.
"Em có biết anh đang nghĩ gì nữa không?" Tống Lộc Bách khịt mũi, sau đó đặt lòng bàn tay lên thái dương của cô và xoa nắn nó một cách ngẫu nhiên.
Câu nói này có phải là để đáp lại câu nói "coi em như một đứa trẻ" không?
Chân Diểu đột ngột cắn môi, phần tóc mai và má của cô bị anh chạm vào trở nên ngứa ran.
Câu này của anh là có ý gì... anh không coi cô là đứa trẻ, hay là cô nghĩ sai rồi?
Cuộc đối thoại này rất nhanh đã bị cắt đứt, vì một cuộc điện thoại đến bất ngờ, Tống Lộc Bách đứng dậy và đi ra ban công.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của anh rất xa đến mức không thể nghe thấy, Chân Diểu mới thở phào nhẹ nhõm, đặt tất cả những suy nghĩ lộn xộn này lại phía sau.
Cô cho phép những suy nghĩ không kiềm chế được của mình tiêu tan, nó không có tác dụng gì khác ngoài việc khiến cô cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với Tống Lộc Bách.
Tranh thủ vài phút anh đang nghe điện thoại, Chân Diểu cố gắng nghĩ xem có thể dùng gì để kéo dài thời gian, vừa nghĩ đến một cái, điện thoại trên bàn cà phê của cô cũng rung lên, trợ lý giọng nói đọc màn hình nhắc người gọi là Chu Huệ, cô nhanh chóng chạm vào điện thoại, sau đó mò mẫm cạnh bàn để đặt điện thoại thẳng đứng.
Chu Huệ như trước quan tâm hỏi rất nhiều câu, Tống Tất Xích thì kiệm lời, chỉ thỉnh thoảng khuyên nhủ vài câu. Chân Diểu biết họ đều là vì quan tâm cô, vì vậy cô đều ngoan ngoãn đáp ứng họ.
"Hai ngày nữa Diên Từ muốn mang cháu từ Vân Thành trở về sao?"
"Vâng." Mặc dù không biết mình đã điều chỉnh góc của cuộc gọi video hay chưa, nhưng cô gật đầu: "Anh ấy nói công việc đã hoàn thành."
"A."
"Vậy thì tốt rồi, chắc chắn đã có chút quen thuộc với thành phố mới, chúng ta có thể yên tâm."
"Dì không cần lo lắng, anh ấy chăm sóc cho cháu rất tốt."
"So với Lộc Bách, Diên Từ quả thực làm chúng ta yên tâm hơn. Thằng bé từ trước đến nay rất biết cách chăm sóc người khác."
Chân Diểu đột nhiên cảm thấy không ổn.
Bởi vì cùng lúc Chu Huệ nói lời này, cô nghe thấy tiếng mở cửa ban công, cùng tiếng điện thoại đang rảnh tay vì cuộc gọi video vang vọng khắp phòng khách.
Tiếng bước chân phía sau khựng lại.
Cô tim đập chân run, giả vờ như không nghe thấy động tĩnh phía sau, chân thành nói: "Anh Lộc Bách cũng chăm sóc cháu rất tốt..."
"Ai ui, Diểu Diểu, cháu không cần nói đỡ cho thằng nhóc đấy. Thằng nhóc đó thế nào dì còn không biết sao?"
Tiếng bước chân lại tiếp tục, sau đó càng ngày càng gần hơn.
"Mẹ." Giọng người đàn ông trầm và lạnh, bởi vì anh không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Lộc Bách? Sao con lại ở đây?" Chu Huệ không ngờ rằng 'nói xấu' con trai cả sẽ bị nghe thấy ngay tại chỗ, bà ấy lập tức ho khan vài tiếng để che đi sự xấu hổ của mình.
Thái độ quở trách vừa nảy cùng với hiện tại có chút khác biệt.
"Đang đi công tác, con đi ngang qua tiên ghé xem một chút."
"Đi công tác à?" Trước sự ngạc nhiên của Chân Diểu, Tống Tất Xích đột ngột trả lời, với giọng điệu không tốt: "Cái mớ hỗn độn ở Tầm Thành đang đợi anh đấy, Tống thị gần đây không cần anh đi nơi khác, anh đi công tác cái gì?"
Phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chân Diểu sợ hãi, im lặng đến ngây người.
Chú Tống tức giận vì Tống Lộc Bách bỏ công việc chính thức để đi gặp cô sao?
"Là một mớ hỗn độn? Chỉ có những người cứng đầu trong hội đồng quản trị mới nghĩ rằng đây là một mớ hỗn độn."
"Tống Lộc Bách, anh đang nói móc ba anh đấy hả? Dự án này có bao nhiêu rủi ro? Anh đem Tống thị cùng anh đặt vào một chỗ nguy hiểm. Có bao giờ anh nghĩ Tống thị sẽ tổn thất bao nhiêu không? Muốn đem món mồi béo bở này chắp tay cho người khác à?"
"Con sẽ không để nó thất bại ".
"Tôi thấy anh một đường xuôi gió xuôi nước nên không biết phải hai chữ thất bại viết như thế nào phải không?"
Giọng điệu của Tống Tất Xích ngày càng trở nên trầm trọng, cảm xúc cũng ngày càng kích động, dọa Chân Diểu ở bên kia không dám động đậy, chỉ có thể an tĩnh cúi đầu.
Tống Lộc Bách ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn cà phê, ánh mắt phức tạp không thể phân biệt được.
Đột nhiên, anh nhìn sang chỗ khác, rồi sải bước về phía trước, cúi người ấn vào biểu tượng gác máy màu đỏ kết thúc cuộc gọi điện video.
"Đừng làm cô ấy sợ. Có chuyện gì thì nói riêng với con."
Tống Tất Xích không nói nữa.
Trước khi cúp điện thoại, anh đột nhiên nhướng mắt nói câu cuối cùng: "Nhưng cho dù có nói gì đi nữa, ba cũng không thể thay đổi quyết định của con."
Giọng nói rơi xuống, màn hình tối đen.
Một lúc lâu sau, hai người đều không nói nên lời.
"Sợ à?" Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trong phòng khách trống trải.
Chân Diểu lắc đầu nói: "Không có."
"Ba đang cáu với anh, không liên quan gì đến em."
Cô không gật đầu cũng không nói chuyện.
"Em không muốn tự mình trở về phòng sao? Đi đii." Mới vừa rồi không để cô đi, giờ lại chủ động kêu cô về phòng.
Mặc dù giọng điệu của Tống Lộc Bách rất khó phân biệt là đang vui mừng hay tức giận, Chân Diểu chỉ cảm thấy tâm trạng của anh không được tốt, nhưng anh cũng không thể hiện mặt xấu này với cô.
Nhưng cô không muốn đứng dậy và rời đi.
"Anh ơi."
Anh lại đang đi về phía ban công, khi nghe thấy lời nói đó thì dừng lại và ra hiệu cho cô im lặng rồi đi tiếp.
Chân Diểu do dự một lúc, hỏi: "Anh đến Tầm Thành là có chủ đích phải không?"
Tống Lộc Bách không trả lời.
"Em xin lỗi, anh rõ ràng bận như vậy mà còn tới đây một chuyến..."
Đi được nửa đường, cô đột nhiên nghe thấy anh cười khẽ, sau đó cô tiếp tục nói: "Nếu anh không thể rời khỏi Tầm Thành, anh, vậy hãy quay trở lại làm việc đi."
"Là em khóc nháo bắt anh đến đây sao? Nếu không, tại sao em lại xin lỗi anh?" Tống Lộc Bách bình tĩnh ngắt lời cô: "Anh hi vọng em là như vậy, nhưng sự thật em cũng không thèm chủ động gọi cho anh một cuộc nào."
Chân Diểu nhất thời không nói nên lời.
"Có phải anh đang đối xử với em không tốt?" Câu hỏi của anh thi nhau mà tới.
Cô chợt nhận ra mình rất quá đáng.
Tống Lộc Bách đối với cô rất tốt, nhưng cô lại không đáp lại anh một cách chân thành, chỉ miễn cưỡng chấp nhận lòng tốt và sự quan tâm của anh. Ngay cả Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu ít nhất đều có được sự thân thiết và quan tâm của cô.
Cô không chủ động trao hay bày tỏ bất cứ điều gì, dù chỉ là một cuộc điện thoại.
Hẳn là anh đang nghiền ngẫm hoặc là âm thầm thất vọng, nếu hôm nay không phải tình cờ gặp được cuộc gọi này, có lẽ lần này anh sẽ không nhắc tới nửa lời.
"Biết anh cố ý đến thăm em, còn mở miệng muốn anh đi?"
Tống Lộc Bách nhận ra rằng cảm xúc của mình có chút mất kiểm soát bởi Tống Tất Xích, anh rõ ràng không nên nói điều này. Anh đưa tay day day lông mày đang cau lại, có chút đau đầu, bất lực thở dài nói: "Được rồi, em trở về phòng đi."
Sau đó, anh nhấc chân tiếp tục đi về phía ban công, nhưng đột nhiên thèm thuốc lá nên hướng về cửa trước, chuẩn bị lấy hộp thuốc lá đã đặt ở đó khi bước vào cửa.
Chân Diểu không biết tính toán của anh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần ngoài cửa, còn tưởng rằng anh sẽ rời đi như lần trước ở phòng bệnh, cô đột nhiên hoảng sợ.
Làm sao bây giờ? Làm sao để ngăn anh ấy lại?
Hay là... té ngã như lần trước thì sao?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, cơ thể cô đã hành động. Chân Diểu chống đỡ ghế sô pha chạy về phía trước hai bước, sau đó giả vờ lảo đảo, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất.
"Anh ơi! Em, em ngã!"
Tống Lộc Bách cũng nghe thấy tiếng động quay người lại, chứng kiến rõ ràng tất cả điều này: "..."