Chân Diểu ngơ ngác nhìn khuôn mặt của anh, tay chống lên vạt áo lặng lẽ cọ vài cái, cố gắng xua đi cái cảm xúc khiến lòng bàn tay của cô nóng lên.
"Em không cẩn thận." Tốc độ nói của cô có hơi vội vàng: "Em sợ đụng phải anh nên mới dùng tay chắn lại, không ngờ... Không ngờ lại chạm vào mặt của anh."
Đuôi lông mày của anh nhíu lại, cằm hơi nâng lên, bộ dạng thản nhiên: "Thì ra là vậy."
"Đúng vậy." Cũng không để ý đến anh có hiểu vấn đề hay không, cô vội vàng gật đầu mấy cái: "Anh ơi, anh buông em ra được không?"
Tống Lộc Bách bỗng nhiên nắm chặt tay của cô xoa xoa vài cái nặng nề giống như có ý tứ gì khác.
"Sức lực yếu như vậy là do không ăn uống đầy đủ sao?"
"Chỉ là viết chữ thôi nên cũng không cần dùng nhiều sức như vậy." Cô ngượng ngùng: "Chỉ cần tập trung vào việc phân biệt các nét là được."
"Em muốn anh tập trung hay là đang làm cho anh phân tâm?"
Chân Diểu mím chặt môi, nhưng ngay cả chính cô cũng nhận ra được việc khóe môi của cô đang cong lên một cách khó hiểu, vành tai nóng bỏng, vài sợi tóc cọ vào khiến cô không kìm lòng được mà rụt người lại.
"Vậy nên anh sẽ cầm chặt hơn. Lần này em đừng..."
"Sẽ không."
"Đừng ngắt lời anh."
Vì thế cô tiếp tục viết từng nét một trong lòng bàn tay của anh nhưng cô vẫn luôn bí mật ngước lên quan sát anh.
Sau khi viết xong nét cuối cùng, cô hỏi: "Anh ơi, anh có đoán được không?"
Tống Lộc Bách không trả lời mà hỏi ngược lại: "Giải thưởng lớn nhất mà em trao là gì?"
"Giải thưởng?"
"Trò chơi mà không có thưởng phạt sao?"
"Vậy thì... Anh muốn gì?"
"Giữ bí mật, sau này sẽ nói."
"Không được!" Chân Diểu vội vàng bác bỏ, lần trước cũng là như vậy, kết quả anh đưa ra yêu cầu muốn cùng nhau ra ngoài chơi vài ngày, khiến cô cưỡi hổ khó hạ. Nếu lần này vẫn đáp ứng như vậy, ai biết yêu cầu của lần sau sẽ như thế nào?
"Không được sao?"
"...Không được."
Một lát sau, Tống Lộc Bách nói: "Hãy chuyển đến sống cùng anh."
"Không được!" Cô bác bỏ một lần nữa: "Đã thỏa thuận rằng sẽ ở chung với mỗi người một thời gian, em sẽ không vì yêu cầu này của anh mà đổi ý đâu."
"Không phải em hỏi anh muốn gì sao?"
Cô đỏ mặt: "Vậy thì không chơi cái này, chúng ta nói chuyện khác đi."
"Em không thể đổi ý với người khác nhưng lại đổi ý với anh." Giọng nói của anh có hơi lạnh lùng.
Chân Diểu không lên tiếng, một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: "Nếu như anh có thể đổi một yêu cầu khác, em cũng có thể không đổi ý."
"Được, vậy thì đổi cái khác."
"Đổi sang điều gì?" Cô như được hồi sinh.
"Sau này, bất kể là lúc nào, em chỉ được nói sự thật với anh."
Chân Diểu ngẩn ra.
Tống Lộc Bách chậm rãi quay đầu về phía cô, sau khi che mắt lại thì càng không nhìn ra biểu cảm gì trên khuôn mặt anh: "Có thể làm được không?"
Được, có lẽ, đại khái...
Điều này không khó đúng không?
Cô liếm môi: "Được, em hứa với anh."
"Hãy nhớ những gì em nói ngày hôm nay." Giọng điệu của anh không hề gợn sóng, cũng không xen lẫn cảm xúc gì, nhưng cô lại nghe thấy có ý nghĩa sâu xa gì trong đó.
Cô đột nhiên có hơi hối hận, quyết định đấu tranh lần nữa: "Nếu yêu cầu như vậy thì phải trả lời đúng thêm mấy câu nữa."
Tống Lộc Bách cười khẽ: "Tổng cộng có bao nhiêu đề bài?"
Chân Diểu tham lam nói: "Năm."
"Được."
Khóe môi của cô nở một nụ cười: "Anh đoán được chữ em vừa viết rồi sao?"
"Tống."
"..."
"Không phải sao?"
"...... Là chữ "Tống"." Chân Diểu không tình nguyện thấp giọng trả lời anh, hối hận ngay từ đầu đã chọn một chữ đơn giản như vậy, hơn nữa mỗi ngày Tống Lộc Bách đều ký tên vào văn kiện, hẳn là quen thuộc với chữ này nhất.
Vì thế lần viết thứ hai, cô chọn một chữ "Kiêu" phức tạp. Cô không tin anh có thể đoán dễ dàng như vậy.
Nhưng mà đối phương chỉ hơi suy nghĩ một chút là đã trả lời được.
Chân Diểu vắt óc suy nghĩ ý tưởng, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một nguồn cảm hứng, giảo hoạt viết xuống một khoảng trống, viết một chữ "Kiêu" phồn thể, cô có thể biết chữ này là do trước đây có xem qua một buổi triển lãm thư pháp.
Sau khi viết xong, Tống Lộc Bách vẫn luôn duy trì tư thế ban đầu không hề nhúc nhích, gương mặt anh tuấn kết hợp cùng với thân hình của Lạc Thái, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng gam màu lạnh lẽo.
Ánh mắt của cô đảo một vòng qua gương mặt của anh, niềm vui chiến thắng đã không kìm nén được mà dâng trào.
"Vẫn là Kiêu."
Khóe môi của Chân Diểu cong lên, đang muốn nói "Trả lời sai" thì nghe thấy giọng nói của anh: "Chẳng qua là viết theo phồn thể."
Nụ cười vẫn đọng lại trên mặt, cô trợn to mắt: "Anh, không phải anh không bịt mắt mà lén nhìn trộm đóchứ?"
Nếu đúng là như vậy, vậy hành động nhỏ vừa rồi của cô không phải đều bị phát hiện sao?!
"Không phải vừa rồi đã cho em kiểm tra rồi sao?"
"Nhưng ..."
"Nhưng gì? Muốn chơi xấu?"
"Không!" Cô lẩm bẩm: "Nhưng từ này rất khó, làm sao anh có thể đoán được nó?"
"Em đã viết được nó thì sao anh lại không đoán được?"
Bả vai của Chân Diểu vì thất vọng mà ủ rũ, nghĩ đến hai nét chữ phức tạp nhất có thể, kết quả vẫn bị Tống Lộc Bách đoán đúng tất cả.
Anh thờ ơ thu tay lại, ngón tay cong lên lướt qua lòng bàn tay và ngón tay của cô, khiến cô vừa thở vừa rùng mình: "Nhớ thực hiện lời hứa của em."
"Em biết rồi." Cô khó xử.
"Còn muốn chơi cái gì nữa?"
"Không chơi nữa." Chân Diểu khẽ mím môi: "Anh bịt mắt vẫn lợi hại như vậy, so với em còn thuần thục hơn, sao em có thể chơi với anh được."
"Điều này không liên quan gì đến việc mắt có thể nhìn thấy hay không, kết luận của em không có giá trị."
"...... Anh nên nhanh chóng tháo nó ra, em muốn trở về phòng." Nói xong cô đứng dậy.
Trong lúc Chân Diểu đứng dậy, Tống Lộc Bách bỗng nhiên đưa tay nắm lấy, nhưng chỉ có đầu ngón tay chạm vào tay áo cô, có vẻ như anh muốn nắm lấy tay cô nhưng vì không nhìn thấy nên đã nắm vào khoảng không.
Cô sửng sốt, theo bản năng trốn về phía sau nửa bước, bỗng nhiên phát hiện hiện tại mình có thể nhìn thấy mà anh lại không nhìn thấy, hình như cũng là một loại ưu thế?
"Anh, vừa rồi anh có chạm vào em không?" Chân Diểu ho nhẹ một tiếng rồi giả bộ hỏi anh.
Tống Lộc Bách chậm rãi thu tay lại: "Lại đây."
Cô lắc đầu, nhịn cười nói: "Em không lại."
"Nghe lời, lại đây."
Tiếng "nghe lời" này của anh không dịu dàng như Tống Diên Từ, nhưng làm cho cô cảm thấy có hơi ngượng ngùng, hơn nữa còn không thể nói rõ nguyên nhân.
"Anh định làm gì?"
"Đến đây rồi ngồi xuống."
Chân Diểu giả ngu: "Nếu anh muốn uống nước thì em có thể rót cho anh. Em rất thành thạo những chuyện này, nhất định sẽ không làm đổ. Nếu là chuyện khác thì em có thể sẽ không giúp được anh, hay là trực tiếp gọi dì Lục tới đây nhé?"
Tống Lộc Bách hơi ngẩng mặt lên, bỗng nhiên đứng dậy. Thấy vậy, cô vội vàng lui về phía sau vài bước.
"Em qua đây hay để anh tới bắt em?"
"...Bây giờ anh không nhìn thấy, anh không thể bắt được em." Cô lấy hết can đảm để nói.
"Không đồng ý đúng không?"
Thấy Tống Lộc Bách vô cùng lạnh nhạt, cô nhịn không được mà hoảng hốt: "Trừ phi anh cởi cà vạt ra, nhưng như vậy sẽ phạm quy."
Người đàn ông khẽ nhướng mày, khóe môi cong như cười như không, tiếp theo đột nhiên đi về phía cô, ngoại trừ bàn tay đặt trên ghế sofa để ổn định vị trí, thì nhìn qua không khác gì với người có thị lực bình thường.
"Anh!" Chân Diểu bị hoảng sợ, đang muốn xoay người bỏ chạy, lại nghĩ đến nếu như lúc này cô xoay người thì Tống Lộc Bách sẽ kéo cà vạt xuống, vậy thì sẽ phát hiện ra bí mật của cô.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi về phía sau, bởi vì sợ anh sẽ ngã nếu đuổi theo cô cho nên cũng không dám chạy đến chỗ có nhiều đồ đạc.
Nhìn thấy người cao chân dài kia nhanh chóng đuổi tới, Chân Diểu cũng không thèm để ý xoay người muốn chạy nhanh về phía trước.
Kết quả ngay trong lúc vừa xoay người lại, một đôi cánh tay đột nhiên vắt sang người cô ——.
Bên eo thắt lại, cả người cô đột nhiên bị ôm lên giữa không trung, cô sợ tới mức theo bản năng kêu một tiếng: "A."
Lưng cô áp chặt vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, cánh tay cường tráng đặt lên vòng eo mềm mại, nhịp tim đập dữ dội với tần số xen kẽ nhau.
Tống Lộc Bách cúi đầu kề sát vào bên tai cô, thở nhẹ một hơi sau đó thấp giọng nói: "Bắt được rồi."
"Anh!" Sắc mặt của Chân Diểu đỏ bừng nắm chặt cổ tay anh, nhưng cuối cùng cũng chỉ vô lực đá chân vài cái: "Anh, anh thả em xuống!"
Vừa dứt lời, sau lưng có tiếng bước chân vội vàng đến gần, giọng của dì Lục vang lên: "Tống thiếu gia, xảy ra chuyện gì sao? Có cần tôi giúp gì không?"
"Không cần."
"Vậy, được được, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Dì Lục che miệng quay đầu lại nhìn ba lần, tình hình trong phòng khách khiến bà nhìn từ xa cảm thấy có hơi choáng ngợp —— người đàn ông cao lớn quay mặt về phía cửa, ánh mắt bịt kín, đang cúi người ôm chặt cô gái nhỏ nhắn mảnh khảnh, nhìn qua hai người vô cùng thân mật.
Nhớ lại hình ảnh hai anh em sánh đôi đi bên nhau, dì Lục đỏ mặt nhanh chóng chạy ra ngoài, còn dặn người giúp việc khác không được vào.
Chân Diểu nghe thấy động thì thì co rụt người lại không dám nhúc nhích, sau khi chờ người đi rồi mới giãy giụa: "Anh!"
Cả người cô đều giống như con tôm khô đỏ cuộn tròn mình lại, hết lần này tới lần khác xúc cảm cùng nhiệt độ sau lưng và hai bên người vẫn vô cùng rõ ràng, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Không phải trước kia anh chưa từng ôm cô, nhưng cũng không phải tư thế này.
"Em muốn chạy cái gì?" Anh lấy tay còn lại khống chế cô, giọng nói có hơi khàn khàn: "Đừng lộn xộn."
"Vậy, vậy anh bắt em để làm gì?" Cô cúi đầu không chịu ngẩng lên, tóc cũng buông xuống lộ ra vành tai đỏ bừng.
"Ai bảo em không chịu qua."
"Nhưng anh lại không chịu nói em qua để làm gì."
Người trong ngực vừa thơm vừa mềm, sau khi bị bịt mắt, cảm giác của khứu giác cùng xúc giác giường như được khuếch đại, cổ hỏng của Tống Lộc Bách thắt lại, nhưng không dám tăng thêm lực của đôi tay.
Lý trí vẫn còn mạnh mẽ, buộc anh phải buông tay.
Trước mặt vang lên tiếng bước chân, giọng nói của cô gái nhỏ như muỗi nói một câu muốn trở về phòng sau đó nhanh nhẹn bước đi.
Mãi cho đến khi cửa phòng ngủ đóng ra, phòng khách và hành lang mới lấy lại sự yên tĩnh.
Tống Lộc Bách giơ tay kéo cà vạt ra, ánh sáng mạnh đột nhiên ập tới, anh nhíu mày, rất nhanh đã thích ứng tốt, lui về phía sau hai bước rồi ngồi trên ghế bên cạnh.
Tiện tay ném cà vạt sang một bên, anh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm vào suy tư.
......
Chân Diểu che mặt ngồi ở mép giường, căn bản không dám đứng dậy soi gương.
Không cần phải nhìn cũng biết, bây giờ khuôn mặt của cô hẳn là rất đỏ.
Không có những người khác ở đây, cũng không có những người giúp việc quen thuộc trong nhà cũ, anh càng ngày càng không kiêng nể gì.
Cô nức nở nằm nghiêng trên giường, không biết nên làm gì mới tốt. Nếu có thể giống như cô nghĩ, sáng mai cô sẽ nói với anh về việc phục hồi, sau đó họ cùng nhau trở về là tốt nhất...
Chờ đã.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Chân Diểu buông tay ra nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nếu ngày mai bọn họ trở về, Tống Lộc Bách sẽ đi gặp đối tượng kết hôn kia sao?
Còn có Lục Sương Kỳ, nếu bọn họ trở về, cô ta cũng sẽ tiếp tục đến nhà lớn, sau đó gặp mặt anh?
Cô nằm suy nghĩ miên man, càng nghĩ trong lòng càng rối loạn.
Quên đi, đừng nghĩ về nó nữa, ít nhất là bây giờ có một điều đáng để hạnh phúc.
Chân Diểu dùng sức lăn hai vòng kích động trên giường, sau đó bỗng dưng xoay người quỳ trên giường, quay đầu lại nhìn quanh bốn phía một lần nữa rồi thu hết đồ đạc trong phòng vào trong tầm mắt.
Thật sự có thể nhìn được rõ ràng. Thời gian đã kéo dài khá lâu kể từ khi cô mở mắt vào buổi sáng mà có thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Cô cầm điện thoại di động vào giao diện trò chuyện với Khương Linh, hít sâu vài lần mới chỉnh sửa một dòng tin nhắn rồi gửi nó đi.
【Linh nhi, hình như tớ nhìn thấy lại được rồi. 】
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô rời khỏi giao diện trò chuyện, xếp thứ hai trong danh sách tin nhắn là nhóm WeChat vừa trò chuyện video. Chân Diểu đang muốn quay về giao diện chính của điện thoại di động, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở cái tên của nhóm chat đó.
Diểu Diểu, hôm nay em có nhớ anh không?
Cô trợn tròn mắt, xấu hổ đến nỗi đâm đầu vào chăn.
Cái tên gì đây! Ai đã đặt nó!
Một lúc lâu sau Chân Diểu mới bình tĩnh, lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, nhẫn nhịn sự xấu hổ ấn vào khung đối thoại này.
Tin nhắn mới nhất được ghi lại là một bản ghi cuộc gọi video, cô nghĩ rằng lướt lên cũng chỉ có tin tức tương tự nhưng không nghĩ rằng có rất nhiều tin nhắn văn bản và hình ảnh.
Người tham gia là tất cả mọi người nhà họ Tống ngoại trừ cô ra, bao gồm cả Tống Lộc Bách.
Cô không thể kiềm chế sự tò mò, xem cuộc trò chuyện mới nhất trước đó, đoạn hội thoại này diễn ra vào ngày hôm qua.
"Tống Lộc Bách" đã thu hồi một tin nhắn.
Tống Lịch Kiêu: Anh cả !!! Em còn chưa kịp lưu lại !!!
Chu Huệ: Lộc Bách, con thu hồi cái gì?
Tống Lộc Bách: Gửi nhầm.
Tống Lịch Kiêu: Lần nào cũng là chiêu này :) anh có dám dùng chiêu khác không?
Tống Lịch Kiêu: Anh ấy thu hồi ảnh của Diểu Diểu!!! Anh ấy chụp nó! Góc nhìn của người đàn ông này so với anh hai còn không bằng:)
Tống Lịch Kiêu: Muốn khoe khoang thì nói thẳng, còn gửi xong lại thu hồi, độc thân hai mươi bảy năm cuối cùng chỉ có tốc độ tay.
Ba tin nhắn liên tiếp này của Tống Lịch Kiêu đều có thể thấy được sự phẫn nộ của cậu ta đã tràn ra khỏi màn hình, Chân Diểu nhìn có hơi sững sờ, có ý gì? Tống Lộc Bách chụp cô rồi cố ý đăng lên nhóm sau đó thu hồi? Để khoe khoang?
Điều này... Điều này có hơi khác một chút so với tưởng tượng của cô về Tống Lộc Bách.
Cô vội vàng kéo lên trên, lướt qua mấy bản ghi chép cuộc gọi video kia, kéo tới tin tức mấy ngày ở Vân Thành, cũng nhìn thấy những bức ảnh mà Tống Diên Từ đã chụp được gửi vào nhóm.
Trong ảnh là cô đang ngẩn ngơ hoặc đang cười, tóm lại là nhìn ngốc nghếch không chịu được, nhưng mọi người đều nói rất đáng yêu.
Chân Diểu nhịn không được lại vùi vào trong chăn một lần nữa, lần này rất nhanh đã làm tốt công tác ổn định tâm trạng rồi ngẩng đầu lên, cảm thấy giống như đã bị Tốc Lộc Bách "xúc phạm".
Thì ra câu nói "lần nào cũng là chiêu này" của Tống Lịch Kiêu là có ý tứ này.
Cho nên Tống Lộc Bách cũng đã nhìn thấy những bức ảnh kia sao? Có thể cũng lưu lại đúng không?
Lại nhớ đến cái tên nhóm khiến người ta vô cùng xấu hổ kia, Chân Diểu nhỏ giọng kêu lên, không còn gì nuối tiếc mà trùm chăn lên, giống như một con sâu đáng thương ngã xuống một đống tuyết.
Đôi tai đỏ bùng của cô tương phản rõ rệt với màu trắng như tuyết của bộ ga trải giường.
*
Vì đã lớn tuổi nên dì Lục phụ trách việc quét dọn tương đối thoải mái, lúc này chủ động cầm chổi từ tay người giúp việc trẻ tuổi ở bên cạnh rồi ra hiệu ý bảo đối phương đi làm công việc của mình.
Bà cầm chổi, chậm rãi đến gần người đàn ông bên cửa sổ phòng khách.
"Tống thiếu gia."
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, không lạnh không nóng nói "ừ" một tiếng nhưng không quay đầu lại.
"Tôi có chuyện muốn nói với thiếu gia về Chân tiểu thư."
Anh quay lại, ánh mắt trở nên sắc bén: "Có chuyện gì vậy?"
Dì Lục đột nhiên có hơi sợ hãi, vội cúi đầu nói: "Vừa rồi trong lúc vô tình đi qua hành lang, tôi không cẩn thận nhìn thoáng qua phía phòng khách... Tôi thật sự không phải cố ý muốn nhìn, chỉ là nghe thấy động tĩnh lại không xác định thiếu gia và Chân tiểu thư có ở đó hay không ——"
"Nói điểm chính."
"Vâng, được rồi." Thấy đối phương không có ý trách mình, dì Lục thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ chớp mắt một cái như vậy, hình như tôi nhìn thấy Chân tiểu thư đang nhìn chằm chằm tôi, giống như mắt tiểu thư đã chữa lành."
Vẻ mặt của Tống Lộc Bách không có gì thay đổi, xoay người hướng ra phía cửa sổ một lần nữa: "Chỉ có cái này?"
"Chỉ có vậy. Chân tiểu thư lớn lên tính tình rất tốt, tôi chỉ cảm thấy vết thương ở mắt vô cùng đáng tiếc. Nếu đây là sự thật thì sẽ là một tin tốt."
"Đó thực sự là tin tốt." Anh lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó ngoài cửa sổ, bỗng nhiên chậm rãi nhếch môi, đáy mắt hiện ra sự hài lòng cùng vẻ thỏa mãn nóng rực, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Để cho em ấy nhìn thấy mọi thứ."
Nếu không, anh làm điều này có ích lợi gì?
"Vâng." Dì Lục không rõ vì sao nên đành gật đầu lên tiếng.
"Ngoài bà ra còn có ai nhìn thấy không?"
"Không, chỉ có mình tôi."
Người đàn ông hờ hững "Ừ" một tiếng, bóng dáng cao lớn ngược sáng cao ngất ngưởng, một tay chống sang một bên, ngón tay dài lẳng lặng mở mép hộp thuốc lá.
"Vậy thì đừng để em ấy biết, vẫn đối xử với em ấy như trước đây."