không an tâm, cô đứng dậy rón rén bước tới cạnh cửa, sau đó mở đinh chốt cửa.
Ở bên ngoài im lặng, cũng không có động tĩnh gì, cô không thể làm gì khác hơn là cẩn thận thò đầu ra nhìn ngó xung quanh sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài.
Phòng ngủ của Tống Lộc Bách và thư phòng đều ở cùng một tầng với phòng của cô, khoảng cách cũng rất gần, cô bước đến trước cửa thư phòng chỉ trong vài bước.
"Tống Lịch Kiêu, cậu. . . loại sai lầm nhỏ này sao. . . "
"Luật sư?. . .Anh sẽ cho người xử lý. . . "
"Lập tức cút cho anh!"
Mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền ra, đứt quãng, cô nghe không được rõ lắm, duy nhất chỉ có câu cuối cùng nghe có vẻ rất tức giận truyền ra rất rõ ràng.
Tống Lộc Bách hiếm khi thể hiện sự tức giận rõ ràng như vậy, giọng nói và âm thanh có thể nặng như vậy thì thực sự có thể thấy sự tức giận của anh đã đạt tới đỉnh điểm.
Chân Diểu bị dọa cho sợ hết hồn. Đây là đang cùng Tống Lịch Kiêu nói chuyện điện thoại sao? Có phải bởi vì chuyện mà cô mới nhìn thấy trên weibo không? Đó là lý do vì sao anh trông rất tức giận khi anh vừa đến. . .
Cô dơ tay lên dừng trước cửa, nhưng đột nhiên trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh của anh, và còn có cái ôm khiến cô phải trốn về phòng.
Do dự một lúc lâu, rốt cuộc cô vẫn không có can đảm gõ cửa.
Chân Diểu quay trở lại đường cũ với bước chân nhẹ nhàng, thay vì gỡ cài đặt weibo và các phần mềm khác một cách ngoan ngoãn, cô lại đem weibo trở lại trên màn hình điện thoại.
Công ty luật sư uy tín nhất ở trong nước đã đưa ra lời tuyên bố, nói rằng tấm hình mà bên ban tổ chức tung ra đã đụng tới sự riêng tư của cổ đông Tống thị Tống Lịch Kiêu tiên sinh, cũng vì sự tham muốn lợi ích riêng mà tung ra sự việc, vì vậy quyết định sẽ khởi tố.
Trước giờ không ai biết thân phận thật sự của nhiếp ảnh gia Lix, bây giờ mới công khai, trên mạng lại bàn tán sôi nổi, Chân Diểu chỉ tùy tiện lướt mấy trang rồi không nhìn tiếp nữa, dù sao nguyên nhân hậu quả hiện tại đã rất rõ ràng.
Và một số bình luận bắt đầu lộ lên khi có lượt thích tăng nhanh, cô xem không hết.
"Thật • Không chụp được ảnh đẹp thì phải về kế thừa gia sản của gia đình."
"Hiện giờ tôi dựa vào cốt truyện này, là cái gì mà câu chuyện về chuyện tình buồn của nhà giàu quyền thế sao? Thanh mai trúc mã hai người một bên gặp bất hạnh dẫn đến mù, còn bên kia không chịu rời đi nhưng lại bị ba mẹ chia rẽ. . . "
"Cho bạn cây bút, mau viết, mau viết!"
"Nghĩ nhiều rồi, trước kia lễ trưởng thành của thiên kim nhà họ Chân đều do nhà họ Tống tổ chức, mời đến đều là những người có mặt mũi, truyền thông đều đưa tin. Hơn nữa hiện tại cô ấy bây giờ là con nuôi của nhà họ Tống."
". . .Làm sao lại có cảm giác rất dập đầu thế này?!?!"
Những bình luận mà Chân Diểu không nhìn thấy được thì ngay lúc này đều bị một người khác nhìn thấy và thu hết vào trong mắt.
Trong thư phòng, Tống Lộc Bạch càng xem càng nhíu chặt lông mày, mặt mày lập tức đen lại, rút điện thoại ra gọi cho Từ Thừa: "Tại sao những thứ bình luận lộn xộn trên mạng kia vẫn chưa được dọn dẹp?!"
"Oan uổn quá, tổng giám đốc Tống, đã làm xong theo yêu cầu của ngài rồi mà."
"Vậy tại sao vẫn còn?"
"Đây. . . chuyện này không thể nào." Đầu Từ Thừa đầy mồ hôi: "Nếu không ngài chụp màn hình cho tôi xem một chút được không? Hay ngài có thể nói cho tôi biết tên người dùng weibo?"
"Tự mình đi nhìn."
"Vâng vâng."
"Đợi một chút." Tống Lộc Bách đem người gọi lại: " 'Dập đầu' có nghĩa là gì?"
"Đập? Tổng giám đốc Tống, ngài nói ai đập cái gì?"
". . . " Sắc mặt anh trầm xuống: "Dập đầu, là dập đầu."
"Dập đầu dập đầu. . . a! Ngài nói là chữ này à, cái chữ này là ngôn ngữ trên mạng, giống như dùng chung cho một cặp couple nào đó, cũng tức là tình yêu khắc cốt ghi tâm giữa những người yêu nhau, khi có điểm nhấn phản ánh cảm giác như thế này xuất hiện, người hâm mộ sẽ cảm thấy rất hài lòng và hạnh phúc."
"Người yêu? Tình yêu?"
Ở đầu dây bên kia điện thoại nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của người đàn ông, còn nụ cười thì lúc ẩn lúc hiện, Từ Thừa toát mồ hôi lạnh, không biết mình như thế nào đã chọc tức vị này: "Tổng giám đốc Tống------"
"Cậu rất rõ về nó?" Tống Lộc Bách cắt ngang nói.
Từ Thừa cười gượng: "Không có, không có."
"Xem ra mỗi ngày cậu rất nhàn nhã thoải mái, vậy liền đem báo cáo hai ngày trước giao cho tôi."
"Tổng giám đốc Tống! Cái này------"
Lời chưa còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị cúp, giọng điệu bận rộn thường xuyên và lạnh lùng khiến anh ta đã đoán trước được bùa đòi mạng.
"Trợ lý Từ, anh bị làm sao vậy?" Thư ký Diệp đi ngang qua thì bị sắc mặt và biểu tình của anh ta làm cho giật mình.
Từ Thừa uể oải giơ tay lên vẫy bừa bãi, anh ta phun ra bốn chữ: "Thận trọng từ lời nói đến việc làm."
*
Đến giờ ăn trưa, Chân Diểu quả thực như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Sau khi thị lực được khôi phục cô không thể nào giả vờ như không nhìn thấy anh nữa, vì vậy khi nói chuyện không thể cứ cúi đầu mãi được, nhưng mà lúc ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Tống Lộc Bách khiến cô cảm thấy bị áp lực.
Khi đối diện với nhau có thể làm cho người ta đỏ mặt, tim đập, chân run.
"Chỉ có một bữa cơm mà em cũng không có kiên nhẫn ăn với anh à?"
Chân Diểu ngồi nghiêm chỉnh lại: "Không phải đâu." Cô nói xong thì cầm đũa lên gấp món ăn trong đĩa, ngoan ngoãn vùi đầu mà ăn.
Ngay cả khi cô cúi đầu, cô vẫn có thể cảm giác được sự hiện diện của người đối diện, vì vậy thiếu chút nữa đôi đũa cũng không cầm nổi, gắp thịt viên tròn vài lần đều bị trượt.
Bỗng nhiên, chiếc đĩa trống rỗng trước mặt bị một bàn tay lấy đi, cô vô tình ngẩng đầu nhìn qua thì thấy Tống Lộc Bách đang dùng đôi đũa giống vậy gắp thức ăn vào đĩa, lựa những món đều là những món cô vừa mới ăn, cuối cùng mới chọn vài món khác.
Xong rồi đem chiếc đĩa để lại trước mặt cô.
"Cảm ơn anh." Chân Diểu cầm đũa đâm vào bên trong viên thịt tròn, đưa đến bên miệng yên lặng mà cắn.
Tống Lộc Bách nhìn cô ăn, anh không động đũa.
Một lát sau, cô gái nhỏ đang vùi đầu "chuyên tâm" ăn cơm không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn qua anh một cái liếc mắt hỏi: "Anh không ăn hả?"
"Không đói." Nhìn những bình luận kia anh liền no rồi.
"Hay là anh cứ ăn một chút đi? Chiều anh vẫn còn phải lái xe nữa mà."
Ánh mắt của Tống Lộc Bách bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm cô không nhanh không chậm mà mở miệng: "Nếu như không phải vì mau chóng đưa em đi kiểm tra thì anh cũng không có khả năng thả em sớm như vậy."
Sự việc đột ngột này của Tống Lịch Kiêu cũng có thể xem là chất xúc tác cho quyết định trở lại sớm hơn một chút của anh.
Anh vốn định đợi cô ngả bài, vốn không định ép cô chặt như vậy, nhưng sự việc ở trên mạng đã lên men vào lúc anh không để ý tới.
Dù sao thì so với việc cô bị đả kích khi nhìn thấy những tin bát quái trên mạng, thì việc anh tiến một bước và cô lùi một bước cũng không thành vấn đề gì.
Đôi đũa của Chân Diểu dừng lại, cô nắm chặt không nói.
Cô cảm thấy nhiệt độ máy lạnh trong phòng có thể hơi cao.
Cửa sổ ở tầng này có một lớp giấy, hình như nó rất mỏng------ tiền đề là cảm giác của cô đều rất chính xác.
"Em cũng không nghĩ tới em lại đột nhiên tốt lên." Cô cười nhạt một cái.
"Vậy em nói cho anh biết, sau khi thị lực em được khôi phục em đã nhìn thấy gì đầu tiên, em đang nghĩ cái gì?"
Nụ cười trên mặt Chân Diểu cứng đờ, yên lặng để đũa xuống.
"Có lẽ anh nên đổi lại cách hỏi khác." Tư thế ngồi của Tống Lộc Bách vẫn không thay đổi: "Tối hôm qua ở bên ngoài phòng tắm, em đã nhìn thấy có đúng không?"
"Em. . . em khi đó. . . "
"Hãy nhớ em đã đồng ý với anh vào sáng nay." Anh thản nhiên nhắc nhở.
Lúc sáng đồng ý với anh chỉ có một điều, đó chính là từ nay về sau phải nói thật với anh mọi chuyện.
Sau đó vô tri vô giác Chân Diểu mới nhận ra lời hứa này có uy lực lớn biết bao. Mặc dù cô có thể tiếp tục giả vờ, nhưng mà cô đột nhiên cũng không ngờ nó lại như vậy.
"Nhìn thấy rồi."
"Thấy nhiều hay ít?"
". . . Lúc em tiến vào phòng anh đưa thuốc nhưng không cẩn thận làm rơi xuống sàn, cúi người nhặt lên nhưng sau đó liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, đột nhiên có thể nhìn thấy, có điều thời gian rất ngắn."
"Nói cách khác là trước khi anh ra."
Cô ngại ngùng mà gật đầu.
Dáng vẻ của Tống Lộc Bách không ngạc nhiên gì mấy, nhẹ nhàng hất cằm nhắc cô: "Nhân lúc còn nóng mà ăn cơm đi."
"Lúc đó anh đã phát hiện ra rồi sao?" Cô lúng túng hỏi.
Anh bình tĩnh "ừm" một tiếng.
". . . Được rồi."
"Những việc này tạm thời không quan trọng." Tống Lộc Bách cong môi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Diểu Diểu, chúc mừng em."
Cổ họng Chân Diểu thắt lại và nở ra một nụ cười kiềm chế: "Cảm ơn anh."
Bữa cơm này ăn thực sự chẳng biết mùi vị ra sao, giữa bữa ăn cô còn muốn hỏi về chuyện của Tống Lịch Kiêu, nhưng thái độ của Tống Lộc Bạch rất lạnh nhạt, chỉ nói rằng anh sẽ quay về Tầm Thành và đem mọi chuyện giải quyết.
Sau khi ăn cơm xong Chân Diểu quay về phòng ngủ trưa, nhưng mà không thể nào ngủ được, cho tới buổi chiều khi đang trên đường về, cô ngồi trên xe buồn ngủ không tài nào chịu được.
Lúc đầu ngồi ở ghế phó lái cô có chút khẩn trương, loại khẩn trương này và lúc bị mù ngồi trên xe không giống nhau, cô đang yên lặng điều chỉnh không nói lời nào, tay trái của cô đang đặt trên đùi bỗng nhiên bị một bàn tay to nắm lấy.
"Em sợ cái gì." Người đàn ông đang lái xe nhìn chằm chằm về phía trước, phân tâm nói.
Khuôn mặt của Chân Diểu như "phủ" thêm sức nóng, cô ấp a ấp úng cả nửa ngày vẫn không nói ra lời, mãi cho đến khi Tống Lộc Bách thu tay về thì cô mới bình tĩnh lại được.
Tại sao cô luôn cảm thấy rằng anh đang thăm dò giới hạn cuối cùng của cô? Giả như không kháng cự vậy thì anh sẽ mặt tỉnh bơ và được đằng chân lân đằng đầu.
Ngoại trừ cái nắm tay ban đầu thì Tống Lộc Bách không làm bất cứ điều gì sau đó, cô bị giấc ngủ của mình nhốt vào trong.
Lúc cô tỉnh lại thì đã đến bệnh viện rồi, nhận được tin tức thì Tống Diên Từ kích động vô cùng, sau khi vội vàng thu xếp các cuộc kiểm tra thì mới gọi điện cho ba mẹ ở nước Úc xa xôi.
Chu Huệ mừng đến chảy cả nước mắt, ngay lập tức liền quyết định mua vé máy bay về nước, cũng không cần đợi đến sang năm mới trở lại.
"Quay về?" Đứng chờ ở phòng khám bệnh, Tống Lộc Bách bỗng nhíu mày.
Tống Diên Từ gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ rất kích động nói là chuyện quan trọng như vậy phải trở về."
Một lát sau, Chu Huệ gửi một tin nhắn trong nhóm wechat: Chờ kiểm tra xong, nhớ để Diểu Diểu gọi video cho ba mẹ!
Tống Diên Từ: Được.
Tống Lịch Kiêu: Kiểm tra? Kiểm tra cái gì?
Năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, vẫn không một ai trả lời tin nhắn của cậu ta.
Tống Lịch Kiêu: Con sai rồi. . . nhưng không thể bởi vì con đã làm sai chuyện mà mọi người liền đem chuyện của Diểu Diểu giấu con chứ?
Tống Diên Từ: Quên nói với em một chuyện, thị lực Diểu Diểu khôi phục rồi.
Tống lịch kiêu: ? ? ? Cái gì? ! Chuyện lớn như vậy mà em là người cuối cùng được biết? !
Lúc này cũng không thấy ai trả lời, cậu ta cũng không kịp đợi trả lời nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý bảo đối phương đi mua vé máy bay nào sớm nhất có thể.
. . .
Tối hôm đó, Tống Lịch Kiêu từ thành phố khác chạy về, Chu Huệ và Tống Tất Xích đang ở trên máy bay quay về.
Bên trong nhà lớn, bầu không khí ngưng đọng lại.
"Anh xin lỗi, Diểu Diểu, chuyện này là lỗi của anh, là anh đã uống say và bất cẩn, anh cũng không ngờ họ sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để làm ra chuyện này. Anh đã cho luật sư kiện người táy máy tay chân bên ban tổ chức rồi, những tin nhảm trên mạng anh cũng sẽ xử lý tốt, tha lỗi cho anh có được không?"
Tống Lịch Kiêu nửa quỳ trước ghế sa lon vẻ mặt hổ thẹn, ở khóe môi có vệt máu ứ đọng, chắp tay trước ngực nhìn cô mà thành khẩn nói. Nói xong vẫn sợ chưa đủ, cậu ta không ngừng nghỉ mà nói một tràng lời hay ý đẹp, lần lượt lần lượt nói xin lỗi.
Chân Diểu nhìn người đàn ông trẻ tuổi, người đã vội vã quay về buông hành lý xuống và nói lời xin lỗi với cô ngay sau đó. Phản ứng đầu tiên của cậu ta so với những gì mà cô nhớ hình như dáng vẻ nhìn có chút trưởng thành hơn nhiều.
Cô đang muốn nói "Em không trách anh." thì bên cạnh người đàn ông mặt lạnh đã mở miệng trước một bước: "Cần anh nhắc cậu không? Luật sư là anh sắp xếp, bình luận trên mạng cũng là anh cho người xử lý."
Tống Lịch Kiêu ngượng ngùng cười một tiếng: "Anh, ai có thể so được với nhân lực có tốc độ nhanh của anh, không phải là em đây chưa kịp nói hay sao."
Chân Diểu thấy mọi việc đã được xoa dịu, trước phải nói lời hay để cảm ơn Tống Lộc Bách đã, tiếp theo về chuyện Tống Lịch Kiêu đã nói quả thực cô không trách cậu ta, cô phải thót ruột để đi trấn an hai người này để tránh khỏi tình cảnh
áp lực này.
Nhưng mà sắc mặt của Tống Lộc Bách cũng không khá hơn là bao, cho cô một loại ảo giác nếu như chỉ có hai người bọn họ ở đây thì chắc chắn Tống Lộc Bách sẽ cho Tống Lịch Kiêu một cú đấm.
Thế nhưng nhìn lên khóe môi ứ máu của Tống Lịch Kiêu, cô ngượng ngùng giơ tay lên sờ sờ chóp mũi, hiểu được chắc đây không phải là ảo giác.
Về phần Tống Lịch Kiêu, cậu ta cũng hiểu được hôm nay anh cả của mình từ ánh mắt đến vẻ mặt đều đặc biệt dọa người, và cậu ta tự hỏi liệu mình có làm việc gì khác ngoài việc không nên làm này hay không.
"Tuyệt đối không có lần sau." Mặt của Tống Lộc Bách không đổi sắc mà nhìn cậu ta chằm chằm, nửa ngày sau mới trầm giọng gằn từng chữ từng chữ một, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và uy nghiêm.
Biểu hiện của Tống Lịch Kiêu nghiêm túc hiếm thấy: "Tuyệt đối không có lần sau."
Ngày hôm sau, Chu Huệ và Tống Tất Xích về tới.
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của cô con gái nhỏ đang đứng trước cửa chào đón mình, khóe mắt của Chu Huệ lập tức đỏ lên, cố gắng duy trì sự ưu nhã mà quay lưng lại lau đi khóe mắt, nhưng khi Chân Diểu tới ôm mà không nói một lời, mọi sự ưu nhã duy trì trước đó đều bị bay sạch.
Hai người vừa tình cảm vừa khóc với nhau khiến cho bốn người đàn ông bên cạnh cảm thấy hụt hẫng.
"Biết cái gì, tôi đây gọi là mừng đến chảy nước mắt." Chu Huệ sẵng giọng, ghét bỏ mà liếc Tống Tất Xích một cái, sau đó quay lại nâng hai má phúng phính của Chân Diểu lên, rưng rưng nói: "Nhìn xem đôi mắt của Diểu Diểu nhà mình đẹp làm sao."
"Mọi thứ kiểm tra đều ổn sao?"
Tống Lộc Bách gật đầu.
Chân Diểu dựa sát vào tựa trên vai Chu Huệ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, giống như đám mây mù dày đặc bị quét sạch, cuối cùng ánh nắng vừa xa lạ mà quen thuộc cũng chiếu xuống lại.
Bác sĩ Hứa nói cô là tuy rằng còn có khúc mắt nhưng trạng thái tâm lý quả thực đã tốt hơn nhiều, điều này không đủ để gây ra bất kỳ tác động nào khác đến các chức năng của cơ thể.
Cô không cần lo lắng về "được và mất", cuối cùng có thể thản nhiên cùng mọi người chia sẻ niềm vui này.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Tống Tất Xích gật đầu liên tục, cuối cùng ông ấy cũng có thể cho người bạn cũ một công đạo rồi.
Sau khi kích động, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm chào mừng.
"Không phải chứ! Anh cả anh hai đều có thời gian ở riêng với Diểu Diểu, làm sao tới lượt em liền trực tiếp bị hủy bỏ?"
"Ai bảo con làm con thiêu thân?" Tống Tất Xích hừ lạnh: "Coi như là sự trừng phạt cho con đi."
"Vậy nếu như không có chuyện này, mọi người sẽ nhường Diểu Diểu ở với con sao?"
Chu Huệ mỉm cười: "Đương nhiên là sẽ không. Chúng ta đều đã trở về rồi, có lý do gì để cho mấy đứa mang con bé ra ngoài sống một mình? Mấy đứa có thể không cần quay về, Diểu Diểu ở cùng chúng ta là được rồi."
Trong nhất thời, ba người đàn ông ở trên bàn ăn đều im lặng, biểu hiện trên mặt đều khác nhau.
Tống Lộc Bách ngước mắt nhìn về phía trước, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của cô gái nhỏ đang nhìn lén.
Trái tim của Chân Diểu nhảy dựng lên, cô vội vàng nhìn xuống ly nước trái cây trước mặt, cầm lên và uống một ngụm, vị vừa chua vừa ngọt cứ thế chạy xuống cổ họng, biểu hiện cứ thế hiện hết lên trên khuôn mặt.
Hỏng bét, vốn dĩ đối với Tống Lộc Bách có chút chột dạ, bây giờ có mặt của những người trong nhà cô lại càng cảm thấy chột dạ hơn, giống như cô đang làm chuyện xấu.
. . .Hình như chính xác là chuyện xấu.
Những ngày kế tiếp, số lần mà mọi người về nhà lớn càng ngày càng nhiều, mà cuộc triển lãm kết thúc rất nhanh--- người tổ chức triển lãm đứng ra bồi thường và đưa ra lời xin lỗi, đối tượng gửi lời xin lỗi cũng bao gồm cả Chân Diểu.
Tiêu đề trong bản tuyên bố được luật sư Tống Thị cố ý viết là "Cô Chân - cổ đông của Tống Thị", đồng thời còn chúc mừng sức khỏe cô hồi phục, lấy lại được ánh sáng. Lần này việc Chân Diểu là cổ đông của Tống Thị đã không còn là một bí mật được bảo mật nữa, bình luận trên mạng về việc "mù" của cô cũng biến mất một cách tự nhiên.
Phương thức xử lý của cá nhân Tống Lịch Kiêu đơn giản và thô lỗ hơn, cậu ta trực tiếp công khai tuyên bố rằng sẽ không bao giờ hợp tác bất cứ cái gì với bên thứ 3.
Chân Diểu không biết được ngành này khiếu nại như thế nào, cô đã hỏi Tống Lịch Kiêu nhiều lần rằng liệu điều này có ảnh hưởng đến sự nghiệp nhiếp ảnh của cậu ta hay không, sau đó cậu ta nói đi nói lại với cô rằng đây là kết quả của sự cân nhắc kỹ lưỡng.
"Anh không có thiếu cơ hội cũng như không thiếu cái gọi là tài nguyên." Người thanh niên cười lơ đễnh, giơ tay nhéo nhéo gò má của cô.
Vừa giơ tay lên, một ánh mắt lạnh lùng quét qua.
"Anh, anh nhìn bằng cái ánh mắt đó là sao?"
"Ánh mắt của anh làm sao?"
"Là ánh mắt muốn ăn thịt người, chẳng phải chỉ nhéo má một tí thôi sao, cũng sẽ không bóp đau em ấy, em tự có chừng mực."
Chân Diểu ngồi trên ghế sa lon không dám thở mạnh, căn bản là cô không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Tống Lộc Bách, mãi cho đến khi anh bưng ly nước trở về thư phòng thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Chân Diểu lại nghĩ tới cô vừa mới nhìn thấy cái tên trong bản tuyên bố kia. Rất rõ ràng là Tống Lộc Bách cho luật sư làm như vậy là muốn làm chỗ dựa cho cô, mặc dù cô không quan tâm đến những điều này nhưng không có nghĩa là cô sẽ không cảm động trước những sự sắp xếp của anh.
. . .
Từ từ, cuộc sống dần như đang đi đúng quỹ đạo, Tống Tất Xích cũng đã bắt đầu thay cô lên kế hoạch về việc cho cô quay lại trường học.
Chân Diểu tiếp tục sống trong nhà lớn với Chu Huệ và Tống Tất Xích, mặc khác ba người kia sẽ trở về nhà khi họ không bận. Có khi là về ăn bữa cơm hoặc ngủ lại một đêm.
Rõ ràng đây là cách sống lúc ban đầu, chỉ khác là bây giờ cô đã nhìn thấy được nhưng cô hoàn toàn không quen với nó.
Lúc đầu cô nghĩ không ra, về sau Chân Diểu đột nhiên phát hiện chính mình có chút luyến tiếc.
Trong khoảng thời gian này, vì Chu Huệ và Tống Tất Xích sống chung nên cô luôn nằm dưới mí mắt của hai người, cô không thể nhìn thấu được nội tâm của Tống Lộc Bách, vì nội tâm cô chột dạ nên vô tình hay cố ý đều sẽ tránh né thời gian ở một mình với anh.
Thế nhưng, trong lòng cô lại không khỏi có chút mất mác, nghĩ rằng những việc làm như vậy có thể sẽ không giải quyết được gì.
Mãi cho đến một buổi tối nào đó của một tuần sau, hiếm khi ở nhà không có người, chỉ có mình cô và Tống Lộc Bách ở nhà.
Người đàn ông cầm mấy xấp tài liệu đi ngang qua phòng khách, Chân Diểu nhướng mắt do dự, cuối cùng cô nhìn chằm chằm tivi không chút xao nhãng, siết chặt cái ly thủy tinh trong tay.
Nhưng mà lúc anh đi qua bên chỗ cô thì bỗng có một đồ vật gì đó trông rất mỏng rơi xuống ngay chân cô.
Chân Diểu theo bản năng cúi đầu xuống nhìn bên chân, thấy rõ đồ rơi xuống ngay chân thì ngẩn cả người, giây kế tiếp tim đập loạn hết lên.
Đó là một bức thư, một bức thư màu hồng nhạt.
Quan trọng nhất là dưới góc phải của bức thư có một ký hiệu.
Cô nhớ rất rõ trước đây trên bức thư mà cô chuẩn bị đưa cho Trình Trì có vẽ một họa tiết nhỏ, sở dĩ làm như vậy là cô hy vọng đối phương nhận ra đây là thư của cô.
Tuy nhiên ký hiệu được vẽ lên lúc đầu lại không có tác dụng gì, nhưng vào hôm nay lại để cho cô nhận ra được.
"Muốn xem?" Tống Lộc Bách chẳng biết từ khi nào đã bước tới gần, từ trên đầu cô nhả xuống hai chữ trầm thấp.
Tim của Chân Diểu đập liên hồi, ánh mắt né tránh: "Em, em. . . "
Cô khẩn trương đến mức không biết nên nói cái gì cho đúng.
"Tống Lịch Kiêu nói cái này là thư tình." Anh cười khẽ, anh nhịn cười lại giống như đang đè nén cái gì đó: "Có muốn biết là ai đã viết nó không?"