Thần Vương Lệnh

Chương 557: “Muốn ăn lẩu sao?”


 “Lâm Tước, tôi đi trước đây. Lần sau giới thiệu người yêu cho cô.”  

 

“Đúng rồi, cô cảm thấy Lãnh Phong thế nào?”  

 

Lâm Tước đỏ mặt giậm chân: “Tiên sinh, anh lấy oán báo ơn!”  

 

“Nếu biết sớm thì tôi đã không giúp anh!”  

 

Nói xong, xoay người bỏ chạy.  

 

Tần Thiên bật cười, gọi điện thoại cho Tàn Kiếm nói: “Buổi tối mọi người ăn gì?”  

 

Tàn Kiếm sửng sốt, nói: “Nướng cả con cừu đấy. Sao thế?”  

 

Tần Thiên cắn răng, những người này bây giờ không thể ăn được thịt sói nướng lại nướng cả con cừu làm món chính hằng ngày.  

 

Nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Ban ngày họ huấn luyện ở khu vực động vật, tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Cũng chỉ có bổ sung bằng cách ăn thịt.  

 

“Đêm nay liên hoan. Thêm hai con cừu, cháu mang rượu đến.”  

 

Nói xong, Tần Thiên lại gọi điện thoại cho Lãnh Phong “Trong nhà thế nào?”  

 

Lãnh Phong vội nói: “Bác gái đi công tác. Ngài và chị dâu đều không về, các anh em đều rất rãnh rỗi.”  

 

“Nhưng anh Thiên yên tâm. Chúng tôi sẽ túc trực trong mỗi ca làm việc.”  

 

Bởi vì Dương Ngọc Lan đến nơi khác để khảo sát thiết bị y tế, phải mấy ngày mới về. Tần Thiên biết chuyện này.  

 

Cũng chính là nói, Long Viên rộng lớn bây giờ chỉ là một cái vỏ rỗng.  

 

“Không cần gác nữa, lái xe đến đón tôi.”  

 

“Đưa các người đến một nơi.”  

 

“Rõ!” Lãnh Phong cúp điện thoại, rất nhanh, cả tiểu đội Cô Lang chỉ để lại hai người trực, tổng cộng có chín người lái hai chiếc xe đến.  

 

Sau khi họ đến, Tần Thiên trực tiếp đổi hai chiếc Escalade.  

 

Giống như lô-cốt thép di động, vô cùng thích hợp với nhóm người Lãnh Phong.  

 

Lên xe, Tần Thiên nói: “Tìm một cửa hàng bán thuốc lá và rượu, chất hết tất cả rượu xái trong cửa hàng lên xe cho tôi.”  

 

“Hả?” Lãnh Phong sững sờ, kích động nói: “Anh Thiên, anh muốn mời các anh em uống rượu sao? Vậy thì tốt quá!”  

 

“Tôi thích nhất là rượu xái.”   

 

“Các anh em, hành động!”  

 

Nhóm người này đi theo Trần Nhị Cẩu, bình thường tụ tập đều là rượu xái. Bây giờ chỉ cần nhắc đến rượu xái thì mắt đều sáng lên.  

Một cửa hàng bán thuốc lá và rượu dự trữ không đủ, mấy người gom tất cả rượu xái có nồng độ cao mà các cửa hàng bán thuốc lá và rượu trên một con phố dự trữ, tổng cộng có hai mươi cái, chất đầy cốp hai chiếc xe.  

 

“Anh Thiên, đi đâu?”  

 

“Muốn ăn lẩu sao?”  

 

“Ơ…” Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, thầm nói, mẹ nó các người là trâu sao? Hai mươi cái rượu xái bỏ trong mười hai chai.   

 

Tổng cộng hơn hai trăm chai, mẹ nó đây là uống rượu hay liều mạng?  

 

Lãnh Phong ngại ngùng gãi đầu nói: “Quả thực có hơi nhiều.”