Thần Vương Lệnh

Chương 669: "Nhắc đến thì tôi còn phải cảm ơn đại thiếu gia."


 "Cho nên lần này bà ấy thật sự tức giận rồi, bắt buộc mang cậu về nhà họ Tần hỏi tội."  

 

"Tôi cũng bất lực, thế nên đành chủ động xin chỉ thị tới đây."  

 

"Bởi vì tôi biết tôi tới, vẫn còn có chỗ có thể điều động. Nếu phái người khác như Ngâp Áp hay Tích Điện -những người luôn có thái độ bài trừ với đại thiếu gia tới."  

 

“Vậy thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng giải quyết nữa.”  

 

“Nếu ngay cả bọn họ cũng bị đánh bại, sắc mặt lão phu nhân sẽ càng xấu hơn, nhất định sẽ phái người ồ ạt tới, thậm chí cũng không loại trừ khả năng đích thân tới.”  

 

"Nếu bọn họ thành công, đem đại thiếu gia trở về nhà họ Tần, vậy thì đại thiếu gia sẽ xử lý như thế nào?"  

 

"Vì vậy, dù họ thành công hay thất bại cũng sẽ trực tiếp gia tăng xung đột."  

 

"Bây giờ tôi chủ động xin đến đây, chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Tôi cảm thấy đây là kết quả tốt cho tất cả mọi người."  

 

Tần Thiên trầm ngâm một lát, nhìn Đồng Tỉnh hỏi: "Ông Đồng nói kết quả này, cụ thể là ám chỉ cái gì?"  

 

Đồng Tỉnh đứng lên, cung kính nói: "Đại thiếu gia, bất luận về trí tuệ hay võ công đều xuất chúng hơn người, đáng để Đồng Tỉnh tôi thề chết bảo vệ."  

 

“Bắc Giang, Nam Giang, một quân cờ sáng và một quân cờ tối,  coi như hai món quà tôi tặng cho đại thiếu gia.”  

 

"Hai thế lực này không lớn cũng không nhỏ, tôi tin có thể khiến lão phu nhân và những người khác trong nhà họ Tần tạm thời bỏ cuộc."  

 

“Trong thời gian ngắn sẽ không phái ai đến quấy rầy đại thiếu gia.”  

 

“Nếu như sau này có những thay đổi khác, Bắc Giang, Nam Giang. đại thiếu gia đều có thể sử dụng.”  

 

Nghe vậy, An Quốc kích động nói: "An Quốc và Nam Giang, từ nay trở đi sẽ phụng lệnh đại thiếu gia"  

 

Lưu Triệt cũng cung kính nói: “Bắc Giang cũng vậy.”  

 

Đối với sự quy phục của An Quốc, Tần Thiên có thể hiểu được, hơn nữa, đây là chuyện mà trước đây đã nói rõ. Nhưng đối với Lưu Triệt, Tần Thiên lại có chút khó hiểu.  

 

"Bắc Giang Vương, tôi đã giết nhiều người của ông như vậy, ông và thuộc hạ của ông thật sự có thể tha cho tôi sao?"  

 

Lưu Triệt thấp giọng nói: "Bề ngoài, chúng tôi sẽ không."  

 

"Cho nên, chúng tôi chính là quân cờ đen kia, bề ngoài là kẻ thù của đại thiếu gia nhưng thực tế lại là tâm phúc."  

 

“Về phần những người bị đại thiếu gia giết chết—”  

 

Ông ta cười khổ nói: "Nhắc đến thì tôi còn phải cảm ơn đại thiếu gia."  

 

"Những người đó đã sớm có ý định gian đối với tôi, bọn chúng cũng là nhóm người có ác cảm nhất với Nam Giang."  

“Bọn họ hy vọng tôi chết sớm, sau đó tiến hành khai chiến với Nam Giang.”  

 

"Hôm nay nhờ tay của đại thiếu gia tiêu diệt bọn  chúng, một mặt là đủ để chứng minh sự hùng võ của cậu. Mặt khác, giúp tôi giải quyết hậu họa."  

 

Tần Thiên nhất thời không nói nên lời. Hóa ra mình lại bị biến thành con đao giết người.  

 

Chẳng trách chết nhiều người như vậy, Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung đều không hề cảm thấy đau xót. Hóa ra đó chính là những người mà ông ta đã muốn loại bỏ từ lâu.  

 

Tuy nhiên, hắn vẫn không hiểu: "Lưu Triệt, tại sao các người lại giúp tôi?"  

 

"Nói chính xác thì tại sao ông lại đồng ý với ông Đồng làm quân cờ này?"