Thần Vương Lệnh

Chương 695: "Em yên tâm."


"Cô thật sự là Tô Tô?"  

 

"Chủ tịch Tập đoàn Tô Ngọc?" Sau khi nghe Tô Tô nói, Mã Hồng Đào sửng sốt.  

 

Tô Tô bình tĩnh nói: "Đúng vậy, chính là tôi!"  

 

"Các người đang làm giả sản phẩm của chúng tôi, sự thật rõ ràng, lẽ nào các người không nhận tôi còn dám hăm dọa?"  

 

"Nói cho các người biết, hôm nay nếu dám động vào chúng tôi, các người sẽ phải gánh chịu hậu quả!"  

 

Mã Hồng Đào và tất cả thuộc hạ của hắn có vẻ hơi sợ hãi.  

 

Họ có thể bắt Cung Lệ, bởi vì cô ấy chỉ là một nhân viên không ai biết đến nên sẽ không có vấn đề gì lớn.  

 

Nhưng Tô Tô thì khác, cô là chủ tịch của một tập đoàn rất lớn.  

 

Nếu động vào cô, có thể sẽ gây ra rắc rối lớn, đên lúc đó, e rằng đó sẽ không phải là điều họ có thể giải quyết được.  

 

Nhìn thấy vợ mình có thể trấn áp được những người này, Tần Thiên không khỏi nhoẻn miệng cười. Lúc này, nhìn vẻ mặt lạnh lùng, chính trực của Tô Tô, bất giác, có một cảm giác quyền lực. Có khí chất của một người cấp trên.  

 

Không ngờ vợ mình lại có máu mặt như vậy.  

 

Sau khi Mã Hồng Đào do dự, anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi để xin chỉ thị.  

 

Trong điện thoại, Tề Xuân đã nhìn thấy mọi thứ qua camera của nhà máy cười chế nhạo.  

 

"Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc sao có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ như một kẻ trộm vậy?"  

 

"Nhớ kỹ, cô ta không phải Tô Tô."  

 

"Bây giờ, thứ nhất, các người đến đây là giúp Trịnh Cát trút giận và bắt gian phu."  

 

"Thứ hai, bắt kẻ trộm."  

 

"Với hai lý do này, cho dù phá vỡ quy tắc, tôi cũng có thể giúp anh."  

 

"Bây giờ, hãy bắt lấy bọn chúng trước, đặc biệt là thằng ranh kia, đánh hắn để làm gương cho người khác."  

 

“Hai cô gái yếu đuối còn lại muốn làm gì tùy ý.”  

 

"Đã hiểu ý của tôi chưa?"  

 

"Tam thiếu gia, tôi đã hiểu!"  

 

Mã Hồng Đào cúp điện thoại, nhìn Tô Tô cười lạnh: "Các người đến nhà máy của chúng tôi trộm đồ."  

 

“Bây giờ bị bắt rồi lại còn giả làm chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc.”  

 

"Đường đường là chủ tịch tập đoàn Tô Ngọc có thể đến nhà máy của chúng tôi để trộm đồ!"  

 

"Xem ra nếu không cho các người nếm chút mùi đau khổ, các người sẽ không nhận tội!"  

 

Bên cạnh, Trịnh Cát kích động nói: "Anh Mã, tên họ Tần này chính là đầu sỏ!"  

 

"Mau thả chó!"  

 

"Cắn chết hắn!" Anh ta nhìn Tần Thiên, hai mắt đỏ ngầu.  

 

Ở góc độ của anh ta, Tần Thiên đã cướp vợ mình, hơn nữa, hôm qua còn bị đánh một trận đầy thô bạo, ấn đầu anh ta vào bồn cầu đầy phân. Nếu mối thù này không trả,  thề không làm người!  

 

Mã Hồng Đào cười chế nhạo và xua xua tay.  

 

Lập tức, ba thuộc hạ bên cạnh anh ta cùng ba con chó săn trong tay đang kéo căng sợi dây, sủa về phía Tần Thiên. Chỉ cần buông sợi dây ra, chúng sẽ ngay lập tức vồ đến.  

"Bây giờ thừa nhận các người là kẻ trộm, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, tránh bị chó cắn."  

 

"Tôi cho các người một phút suy nghĩ." Mã Hồng Đào nhìn Tần Thiên, cười đắc ý nói.  

 

Trong mắt anh ta, Tần Thiên chỉ là một thanh niên với vẻ ngoài điển trai. Một người như vậy có thể dựa vào mặt để lừa phụ nữ.  

 

Căn bản không phải là đối thủ của anh ta. Còn Tô Tô và Cung Lệ thì trói gà không chặt. Anh ta đã khống chế được tình hình.  

 

Nhìn thấy con chó săn to hung dữ, Tô Tô và Cung Lệ sợ đến mức trốn sau lưng Tần Thiên, run bần bật.  

 

"Tần Thiên, em đếm một, hai, ba, chúng ta cùng chạy!"