Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1080


Chương 1084

Dưới ánh trăng, xe ngựa của Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Thanh Nghi không nhanh không chậm đi về phía Thần vương phủ.

Triệu Thanh Nghi nhịn hơn phân nửa chặng đường, lúc sắp đến gần cửa lớn vương phủ không nhịn được hỏi ra miệng.

“Vương gia, đến cùng tại sao hôm nay ngài phải làm vậy!”

Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc nhìn về phía Triệu Thanh Nghi, còn chưa hiểu được là nàng ta muốn nói chuyện gì.

Chỉ thấy hai mắt Triệu Thanh Nghi đỏ lên, trong ánh mắt tràn ngập tủi thân, long lanh nước nhìn hắn.

Hắn nhíu mày: “Vương phi nói lời này là ý gì, bổn vương làm cái gì?”

“Việc ngài đối xử với công chúa Nhã Lan, người nhiều thấy như vậy, ngài cũng không nhớ rõ sao? Trước mặt mọi người, nhất định phải khiến cho thần thiếp mất hết mặt mũi như vậy à? Ngài không biết lúc ấy có bao nhiêu người dùng ánh mắt vừa khó hiểu lại vừa tìm tòi nghiên cứu nhìn ta, thần thiếp thật sự là… khó chịu trong lòng” Mộ Dung Bắc Uyên nhíu mày: “Vương phi nói là vì bổn vương cứu công chúa Nhã Lan, thông khí cho muội ấy?”

“Không sai. Tuy nói là thông khí, nhưng động tác của ngài và nàng cũng quá thân mật rồi! Ngay cả môi răng cũng dán lại với nhau rồi, thần thiếp và ngài cũng không làm ra được hành động thân mật như thế, ngài có biết lúc thần thiếp ở một bên nhìn thấy cảnh như thế cảm thấy chói mắt cỡ nào không?”

Lời này của Triệu Thanh Nghỉ hoàn toàn là bởi vì cả một buổi tối đều nhớ tới hình ảnh lúc đó, trong lòng khó yên.

Thường ngày nàng ta đương nhiên không dám có thái độ như thế với Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng mà chịu kích thích quá lớn nên không nhịn được mà nói ra.

Mộ Dung Bắc Uyên nghe xong thì sắc mặt sầm xuống, lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng ta.

“Vương phi biết rõ ở dưới tình huống lúc đó, nếu bổn vương không làm như thế thì công chúa Nhã Lan sẽ chết, ngay cả như thế nàng vẫn cảm thấy là không nên à?”

Triệu Thanh Nghỉ rầu rĩ phản bác: “Nhưng đối với nữ tử mà nói, danh dự không phải là quan trọng nhất hay sao? Nói thế thì trước mặt người khác mà gặp phải loại chuyện này công chúa Nhã Lan cũng sẽ cảm thấy khó mà chịu đựng được.”

Mộ Dung Bắc Uyên nhớ đến dáng vẻ cảm ơn vô cùng tự nhiên của công chúa Nhã Lan, không cảm thấy nàng và Triệu Thanh Nghi có cùng cách nghĩ.

Ngược lại là cảm giác hổ thẹn của Triệu Thanh Nghi lại vượt trên cả tính mạng, mới khiến hắn không thể tùy tiện đồng tình.

“Chẳng lẽ Vương phi cảm thấy tính mạng của công chúa Nhã Lan so với cái gọi là danh dự lại không quan trọng bằng ư?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu một nữ tử ngay cả danh dự cũng không coi trọng, chẳng phải là không biết liêm sỉ sao.”

Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh một tiếng: “Hay cho một câu ‘không biết liêm sỉ, bản vương cũng không biết bốn chữ này là nàng đang mắng công chúa Nhã Lan, hay là đang mắng bản vương nữa. Thế thì bản vương nói cho nàng biết, trong lòng bản vương, không có gì có thể so với tính mạng hết, nếu như người đã chết rồi, còn muốn cái danh dự vô dụng kia để làm gì nữa? Nếu Vương phi cảm thấy bản vương sai rồi, thì bản vương chỉ có thể nói, đạo bất đồng, bất tương vi mưu (không cùng chí hướng thì không cần bàn luận tiếp)!”

Thấy hắn không nói nữa, Triệu Thanh Nghỉ tự biết bản thân lỡ lời, vội vàng nghĩ biện pháp bù đắp.