Một câu nói của Dương Hỗn Độn dưới sự khống chế của Dương Kỳ, đi ra ngoài đảo loạn tràng diện.
Một câu này của hắn, lập tức khiến sắc mặt của nhiều đại lão đều thay đổi lần nữa, Ngạo Thiên nếu quả thật từng thấy Chư Thần Ấn Ký, như vậy nắm giữ đặc tính của Chư Thần Ấn Ký vô cùng rõ ràng. Chuyện này thì phiền toái.
- Ngạo Thiên, ngươi nói thế nào đây?
Người của Độc Cô gia tộc căn bản sẽ không cho Ngạo Thiên bất kỳ cơ hội biện bạch nào, trên thực tế, người người đối với Ngạo Thiên cũng không yên lòng, cũng biết hắn hết sức xảo trá, chưa bao giờ có người chân chính tín nhiệm hắn.
Chỉ có Hải Lam nhìn thoáng qua Dương Hỗn Độn thật sâu, tựa hồ đang hoài nghi cái gì.
Trong lòng Dương Kỳ run lên, hắn biết cô gái Hải Lam này lòng dạ ác độc phải nhanh chóng thúc đẩy chuyện này, khiến cho ba đại đế quốc liên thủ, đánh chết mình, nữ tử này dụng tâm rất sâu, hơn nữa cùng một con đường với Dương Hư, nếu như nàng là cô gái năm đó theo đuổi Dương Hư ở Dao Quang Thánh Địa, trong đó tựu nhất định là có rất đại âm mưu.
Bất quá nàng hoài nghi nữa cũng vô ích, không có bằng chứng nàng không thể nào chỉ trích Dương Hỗn Độn nói hưu nói vượn.
- Chư vị, ta từng thấy Chư Thần Ấn Ký, bất quá ở trong thế tục lại bị Dương Kỳ cướp đi, hiện tại ba ấn ký hợp nhất, ta không có bất kỳ quyền lực nắm ấn ký trong tay.
Ngạo Thiên mở hai tay ra, biểu hiện mình vô cùng bất đắc dĩ, nói:
- Hơn nữa, lúc trước chúng ta đối phó Dương Kỳ, khẳng định là toàn bộ chúng ta cùng nhau hành động, cùng chung luyện chế nhất môn trận pháp, chế ước lẫn nhau, liên thủ vây khốn Dương Kỳ, trận pháp này phải có huyền diệu của toàn chuyển thiên địa tạo hóa.
- Điểm này cũng không phải sai, chúng ta nhất định phải cùng luyện chế chung nhất môn trận pháp, cũng không chiếm được tiện nghi, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng là uy lực cực kỳ khổng lồ.
Hải Lam nói:
Điểm này, ta tin tưởng coi như là Ngạo Thiên cũng không thể đùa bỡn được.
- Hải Lam, ngươi lúc nào cũng giúp Ngạo Thiên, là có ý gì? Chuyện này phi thường nhỏ nhưng, một khi có vấn đề, hai đại vương triều chúng ta cũng muốn bị vây vào tình cảnh diệt vong, Ngạo Thiên người này chiếm được Chư Thần Ấn Ký, tuyệt đối sẽ tiến hành đối với chúng ta, chuyện này nhất định phải thận trọng.
Độc Cô Xã Tắc lúc này đi ra ngoài nói chuyện.
- Ân.
Ánh mắt Hải Lam run lên, nhìn tới đây, nói:
- Ngươi là ai, dám nói như vậy với ta?
- Ta là Đại nguyên soái quân bộ của Vô Địch Môn, Độc Cô Xã Tắc, tiện tỳ, ngươi lại dám vũ nhục ta.
Độc Cô Xã Tắc cố ý thêu dệt chuyện, đảo loạn cục diện, Dương Kỳ nhập vào thân thể Độc Cô Xã Tắc căn bản không sợ bất luận kẻ nào nhìn thấu, hơn nữa hắn tùy thời có thể truyền lại lực lượng vô cùng to lớn của Độc Cô Xã Tắc bất quá hắn tin tưởng, Hải Lam này đối với công kích của hắn, lão tổ của Vô Địch Vương Triều hẳn là sẽ chống đỡ được.
- Cái gì? Tiện tỳ?
Hải Lam đột nhiên gào to một tiếng:
- Nhiều năm như vậy, còn không có ai dám nói hai chữ này với ta, ngươi rất tốt, lại dám nói thẳng ra, xem ra ngươi nhất định phải chết. Không có ai có thể cứu ngươi được rồi.
Sưu!
Trên tay của nàng xuất hiện một thanh quyền trượng.
Đột nhiên đánh ra, bá!
Quyền trượng này biến thành một đạo quang mang màu xanh ngọc trực tiếp tập kích tới trước mặt Độc Cô Xã Tắc, bất luận kẻ nào đều không thể phát hiện ra tốc độ của quyền trượng này.
- Càn rỡ!
Quả nhiên, trong vương triều, lão tổ Độc Cô Thông Thiên xuất thủ, hắn vừa khua múa tay áo, đứng ra trước mặt Độc Cô Xã Tắc, nhất thời một đạo kim sắc cầu phá không mà ra, ngăn cản quyền trượng, hai đại pháp bảo đụng nhau trên không trung, bộc phát ra từng trận rên rỉ.
- Độc Cô Thông Thiên, hôm nay ngươi cũng không có cách nào cứu được người này!
Sắc mặt Hải Lam càng thêm rét lạnh, đột nhiên lại búng mãnh liệt xoay tròn, ngón tay, quyền trượng kia, chui vào trong chung quanh kim cầu, lóe ra tia lửa.
Độc Cô Thông Thiên cũng liên tiếp lui về phía sau.
- Tiểu bối, ngươi cũng quá làm càn rồi.
Độc Cô Phách Thiên đứng thẳng lên, cong một ngón tay, một thanh thần đao hạ xuống phía trên quyền trượng, Song Song ngăn cản, nhất thời toàn bộ thần điện đều ở trong tranh đấu mãnh liệt, bắt đầu nổ tung.
- Tốt lắm!
Ngạo Thiên vung tay lên, nhất thời nguyên khí bị ép vào giữa, tách quyền trượng cùng thần đao Kim cầu ra, dù sao hắn cũng là chủ nhân của nơi này.
Đóng cửa.
Hải Lam thu quyền trượng lại, nhìn chằm chằm vào Độc Cô Xã Tắc, nói:
- Ngươi rất có vấn đề, tiểu bối. Ta ở chỗ này hết sức thúc đẩy ba đại vương triều hợp lực, ngươi lại ngược lại, liên tiếp ngăn trở, chẳng lẽ ngươi là gian tế do Dương Kỳ phái tới?
- Thúi lắm.
Độc Cô Xã Tắc mắng:
- Cả Thần Giới, người nào không biết Ngạo Thiên vô cùng xảo trá, ngươi mới là một câu nói tốt, hai câu nói tốt, khiến cho chúng ta nhanh chóng liên minh, Dương Hư không phải đã nói, Dương Kỳ là chim trong lồng, căn bản không có biện pháp chạy trốn sao? Hiện tại trước mắt chính là phân phối quyền lợi hết sức cẩn thận. Quyết định gấp gáp như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, ta hỏi ngươi, cho dù bắt Dương Kỳ, những thuộc hạ kia của hắn chỉ nghe hắn, vẫn bị Chư Thần Ấn Ký nắm giữ, mọi người cũng liều chết ngăn cản, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể khống chế được suy nghĩ của Dương Kỳ? Thánh Vương Chấp Chính Quan thuộc về hắn làm sao phân phối? Ngươi làm sao có thể bảo đảm những Thánh Vương Chấp Chính Quan kia nghe chúng ta. Ta xem chúng ta muốn nghị luận, tổ chức một cuộc hội nghị, bày ra từng thứ một, cuối cùng hội tụ ở chung một chỗ, mới có thể làm đại sự, dù sao đây là cái nhìn của ta, chư vị lão tổ chính mình nhìn xem, kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của ta chính là, càng là đại chiến, càng phải có kế hoạch chu toàn, phòng ngừa vạn nhất, đa số thắng thiểu số. Ta cho rằng chúng ta cần định ra một văn kiện, sau đó từng lão tổ đều phải lập lời thề trên văn kiện đó, không thể làm trái, một khi làm trái toàn bộ lão tổ sẽ tiến hành công kích hắn. Chư vị lão tổ minh giám!
Những lời này của Độc Cô Xã Tắc, đúng ra hợp tình hợp lý.
Sự thật tình huống đích xác là như vậy.
Chuyện lớn như vậy, không thể vội vã quyết định.
Rất nhiều lão tổ, bao gồm Dương Đại Thiên cũng gật đầu, Độc Cô Diệt Thiên nói:
- Chuyện lớn như vậy, chúng ta không thể nào lập tức quyết định, có thể nói, phân phối quyền lợi xong, chúng ta lập ra một giao kèo, cùng nhau ký tên, dùng máu tươi tuyên thệ, tạo thành một loại ước thúc, như vậy người nào cũng không thể giở trò, chuyện lớn như vậy, chúng ta hoàn toàn liên thủ với nhau, trên dưới một lòng, mới có thể khiến cho sự tình phát triển cùng tiến bộ. Một khi phớt lờ, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ gặp phiền toái.
Nói ngoài miệng là vô ích.
Bất quá lời thề phía trên văn kiện, dùng máu tươi viết, ngưng tụ thành một loại quy tắc đặc biệt, vẫn có tác dụng rất lớn, một khi không tuân theo lời thề, tự thân máu tươi sẽ cắn trả.
- Ta đề nghị, còn phải dùng số mệnh của quốc gia để thề, như vậy là tốt nhất, hiệp nghị một khi sinh ra, nếu như người nào vi phạm, số mệnh quốc gia người đó sẽ bị suy yếu trên diện rộng.
Dương Đại Thiên nói:
- Trận chiến này, ba phương liên hiệp, có thể nói là liều mạng số mệnh cả nước, nhất định phải thận trọng, trọng yếu nhất! Tình nguyện lãng phí một ít thời gian, cũng không thể tạo thành đám ô hợp.
- Tốt! Vô Địch Vương Triều chúng ta nguyện ý đánh bạc vận nước, dù sao chúng ta sẽ không đổi ý âm thầm hạ sát thủ.
Cô Cửu lão lập tức đồng ý, sâu trong nội tâm bọn họ đích xác là sợ Ngạo Thiên giở trò.
Một khi dùng vận nước để ký hợp đồng, vậy thì trói buộc càng lớn, song phương cũng không thể có đường đổi ý, giấy tờ kia chính là quốc thư, chiêu cáo thiên hạ, khiến cho mỗi một người của mỗi quốc gia đều biết rõ, một khi trở về, coi như là người của quốc gia mình, tất cả cũng cảm thấy người thống trị không đáng tin, vậy thì xong đời, lòng người một khi mất đi, vận mệnh quốc gia sẽ nhanh chóng giảm xuống.
Một chính sách thay đổi quá nhanh, chính quyền luôn đổi ý, tuyệt đối sẽ không kéo dài, ít nhất hiện tại chính sách mà ba đại vương triều ban bố, không có một người nào, không có một ai đổi ý.
Vận nước cộng thêm máu tươi của thủ lĩnh ký hợp đồng, tạo thành lực lượng ước thúc khổng lồ, người nào cũng không thể đổi ý, như vậy mới thật sự là vững chắc.
Dương Kỳ nghe thấy lời này, trong lòng cười thầm, lần này có thể nói là đã ổn định, nhưng là kế tiếp, văn kiện lớn như vậy nhất định là một chế định, song phương cãi vả, một bước cũng không nhường, tựu giống như đàm phán quốc thổ lãnh thổ quốc gia, trải qua nhiều ngày sẽ trở thành một cuộc giằng co.
Đến lúc đó, rau cúc vàng cũng nguội.
- Đàm phán kéo dài như vậy, Dương Kỳ phát triển lớn mạnh thì phải làm sao bây giờ?
Quả nhiên, lúc này Hải Lam nói ra ý kiến phản đối, tựa hồ nàng nhìn thấu Dương Kỳ.
- Dương Kỳ sẽ phát triển mạnh tới trình độ gì chứ? Ba đại vương triều Chúng ta chỉ cần hoàn thành quốc thư cùng giấy tờ,, đồng tâm hiệp lực, coi như là thượng cổ chúa tể đều có thể dùng một kích mà lật đổ, chớ nói chi là một tên Dương Kỳ nhỏ bé, chẳng lẽ ba đại vương triều chúng ta phát triển mấy trăm tỷ năm, hắn phát triển mấy năm là có thể vượt xa chúng ta?
Lúc này, một đại lão của Trung Ương Vương Triều cũng cười nói:
- Hải Lam cô nương, ngươi có phải quá nóng lòng một chút hay không, muốn phá hư thăng bằng chúng ta, hoặc là, cố ý hãm hại Ngạo Thiên của chúng ta? Khiến cho hai đại vương triều cảm thấy hắn nhất định có âm mưu? Tóm lại, chúng ta nguyện ý ký văn kiện ràng buộc giữa các quốc gia, chuyện này nhất định phải thận trọng.
Nghe thấy đại lão của Trung Ương Vương Triều nói như vậy, tất cả mọi người đều gật đầu.
Đại sự như vậy về Chư Thần Ấn Ký, sao có thể qua loa được? Không thể nào tạo thành một đội ngũ chỉ có tính tạm thời, nói động thủ liền động thủ.
- Ngạo Trung Ương cũng muốn ký văn kiện ràng buộc giữa các quốc gia.
Dương Đại Thiên nói.
- Đó là dĩ nhiên.
Ngạo Thiên gật đầu, nói:
Chúng ta thương lượng điều kiện cụ thể ở chỗ này, một khi điều kiện hoàn thiện, sẽ bắt đầu ký văn kiện.
Trong lúc nói chuyện, hắn bắt đầu câu thông.
Dương Kỳ khẽ cảm thấy trung ương thần điện chấn động.
- Cơ hội tốt!
Lúc Ngạo Thiên câu thông với Ngạo Trung Ương, Dương Kỳ biến thành một đạo bóng dáng vô hình, cứ như vậy qua đi ra ngoài.
Quả nhiên thần điện bị phong bế, hết thảy bị Ngạo Thiên nắm giữ, bất quá tinh thần Ngạo Thiên phân tán, hắn có thể thừa cơ đi ra ngoài, hiện tại tu vi của hắn so sánh với Ngạo Thiên không kém là bao nhiêu, hơn nữa còn nắm giữ một chút khí vận của Trung Ương Vương Triều, vẫn có thể đi ra ngoài. Bất quá không thể bại lộ hành tung mà thôi.
- Hắc hắc, ta làm ra này thần điện, có thể tìm kiếm nơi hạ lạc của Hiền Giả Chi Ngọc Bất quá . . . nếu như Hiền Giả Chi Ngọc ở trong tay Ngạo Trung Ương, vậy thì hỏng bét, rất có thể Ngạo Trung Ương sẽ lấy ra trấn áp Tru Tiên Vương, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt, ta liền thừa cơ phá hư cơ hội của Ngạo Trung Ương phóng thích Đại Mộ trong Tru Tiên Vương!
Dương Kỳ vừa ra khỏi Trung Ương Thần Điện, lại bắt đầu suy tính, cảm ứng.
Chỉ chốc lát sau, hắn quả nhiên cảm ứng được khí tức của Hiền Giả Chi Ngọc, nhưng hắn cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là tinh tế tự hỏi, sau đó hắn lại bắt đầu cảm ứng khí tức của Đại Mộ. Cùng lúc đó, hắn bắt đầu bắt chước khí tức của Ngạo Trung Ương.
Vốn dĩ hắn chưa từng thấy Ngạo Trung Ương, không cách nào bắt chước, nhưng là người này lại phạm vào một sai lầm trí mạng, đó chính là ở bên trong Thiên Thần Đan chôn cất, giấu diếm ý chí của mình bị Kiếm Đạo Chi Chủ chém chết, bất quá bởi vì ở trong Viễn Cổ Thiên Đường, ý chí khí tức mà hắn lưu lại cũng không tiêu tán, mà là bị Dương Kỳ lúc luyện hóa Kiếm Đạo Chi Chủ, đồng thời luyện hóa.