Thanh Xuân Của Tôi Bây Giờ Đã Có Em

Chương 6


Mộng Vân định giới thiệu mọi người với nhau nhưng đã bị Viễn Hàn ngắt lời: "Không cần giới thiệu đâu, chúng tôi biết nhau rồi. Giờ thì cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra đi". Mộng Vân lúc này thay đổi sắc mặt rồi bắt đầu kể

...*Hồi tưởng*...

Được biết nhóm người kia từng là bạn thân của Mộng Vân, anh chàng tóc trắng tên Quân Chính là mối tình đầu của cô nhưng đã chia tay cách đây 3 năm bởi một số hiểu lầm do Mẫn Thủy gây ra. Vì không thể níu kéo được Quân Chính lên cô hứa với anh sẽ chờ đợi anh cho đến khi anh chịu quay lại nhưng Mẫn Thủy đã nói với cô rằng Quân Chính đã có người mới

Khiến cho Mộng Vân đã đau khổ lại càng đau thêm nhưng sự thật là Quân Chính vẫn chưa yêu ai bởi cậu vẫn luôn hi vọng Mộng Vân làm theo lời hứa. Nhân cơ hội đó, một người bạn của Mẫn Thủy đã ngắm vào Mộng Vân từ trước bèn muốn tiếp cận cô với mục đích không tốt đẹp gì

Bởi luôn ganh ghét tất cả những điều tốt đẹp của Mộng Vân nên Mẫn Thủy đồng ý, cô ta bèn dùng lời ngon tiếng ngọt để khuyên bảo Mộng Vân sau đó dần dần đưa Mộng Vân vào bẫy. Cuối cùng, Mộng Vân đã mất cảnh giác và làm quen với Quy Dục

Sau khi Mộng Vân bắt đầu quen với hắn thì bắt đầu bộ mặt thật của hắn được tung ra, hắn tiếp cận cô chỉ để thỏa mãn dục vọng của hắn nhưng Mộng Vân đã nhận ra nên không bị mắc phải cái bẫy này. Cô kể hết mọi chuyện cho Xuân Kiều và nhờ cô ấy giúp một chuyện là xem xét tình hình của Quân Chính, còn cô thì sẽ giải quyết chuyện còn lại

Thông tin mà Xuân Kiều đưa về khiến cho Mộng Vân sụp đổ hoàn toàn vì bao lâu nay nay cô đã bị Mẫn Thủy lừa. Cô tuyệt vọng hoàn toàn, nhưng thời gian đấy cô phải cố gắng chịu đựng bởi đang trong thời gian thi xong

Kết thúc kì thi cuối kì hai lớp 9 kết thúc cô đã chia tay với Quy Dục dù hai đứa quen biết nhau chưa đến 2 tháng, rồi sau thi vào cấp 3 và đang học lớp 10 cô hỏi Mẫn Thủy tại sao lại lừa mình và để bản thân quen một kẻ yêu cô vì ham muốn. Lúc đầu Mẫn Thủy còn chối bảo không biết gì nhưng sau khi bằng chứng xuất hiện thì coi ta mới nói thật

Mẫn Thủy cười một cách điên dại rồi nhìn cô với ánh mắt đầy sự đối kỵ: "Tại sao ư? bởi vì đối với tao những thứ đó không không phải dành cho mày, mỗi lần thấy mày và Quân Chính hạnh phúc bên nhau làm tao thấy khó chịu dù tình yêu của tao cũng không khác gì mày. Bởi tao muốn mày phải nhục nhã nên mới khiến mày tin vào điều đó"

Tuyệt vọng không thể nói lên lời Mộng Vân đã không còn chơi với nhóm đó nữa nhưng có vẻ họ không coi cô ra gì. Lúc đó, cô đã khóc và nói tất cả mọi chuyện cho Thẩm Ly biết rồi từ đó đến bây giờ cô không còn quan tâm đến nhóm kia nữa

...*Hết hồi tưởng*...

"Lần này họ đến đây chắc cũng là vì mục đích cũ của bọn họ thôi". Mộng Vân mắt đã đỏ vì sau khi nghĩ kể ra chuyện đó

Dương Miên hiểu được câu nói của Mộng Vân, cô nói: "Anh Quân Chính đã khiến họ không thể làm được điều đó". Viễn Hàn nhìn em gái mình rồi cũng đồng tình với ý kiến đó bởi anh cũng hiểu được cảm xúc lúc đó của cậu ta

"Cũng không thể chắc chắn được, nếu như Quân Chính không biết thì cậu cũng có thể gặp nguy hiểm" Xuân Kiều uống nước rồi nói

Thẩm Ly thấy vậy thì cũng nói ra ý kiến của mình: "Tốt nhất là lên chú ý đến Quy Dục và Mẫn Thủy bởi mục tiêu của chúng nó chính là Mộng Vân"

Không khí lúc này giống như là muốn đánh người đến nơi rồi ý, ba cô gái này liên tục nhắc Mộng Vân cẩn thận còn bản thân sẽ cho bọn kia một trận. Rồi không biết là an ủi bạn hay chuẩn bị lên kế hoạch đi đánh người nữa. Viễn Hàn đứng dậy đi đến chỗ Mộng Vân, đặt tay lên đầu cô rồi nói: "Đừng để những kẻ đó khiến cậu phải buồn, để tâm trạng được thoải mái thì tối nay đi chơi đi"

Mộng Vân cảm thấy đó cũng không phải ý tồi nên rủ mọi người cùng đi, để giúp Mộng Vân không buồn họ đều đồng thanh nói "được". Bây giờ điều tốt nhất chính là để Mộng Vân được vui

Cô quay ra chỗ anh hỏi: "Anh Viễn Hàn có đi không?". Dương Miên rất vui khi nghe chị hỏi vậy bởi nếu có anh sẽ vui hơn. Nhưng câu nói tiếp theo của anh làm con bé sụp đổ hẳn: "Tại sao phải đi? Mấy cậu đi với nhau đi. Tôi còn có việc". Nói rồi anh rời khỏi nhà mặc kệ mọi người đang nhìn mình

Ánh mắt của Mộng Vân vẫn còn đang nhìn bóng lưng của Viễn Hàn, cô cảm thấy cậu ấy không muốn mấy chuyện phiền phức xảy đến với mình. Rồi cô quay ra hẹn mọi người tối nay sẽ đi ăn tại quán nướng gần trường Đại Thanh bởi quán đó rất ngon

Nói đến đây cả bọn đều vui mừng, tất cả đều nói về những điều sẽ làm vào tối nay. Càng nói lại càng hăng cho đến lúc Mộng Vân đi nấu cơm thì cả nhóm mới giải tán đi về

  *Đến tối*

Mộng Vân đang nhìn bản thân trong gương, cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay phối với chiếc chân váy trông rất nữ tính, mái tóc thì được kẹp lên chứ không búi như mọi khi. Sau đó ra ngoài đứng trước cổng nhà để chờ Dương Miên

Bên trong nhà Dương Miên đang vui vẻ đi xuống dưới nhà, thấy con gái mình đi chơi với bạn làm Lộ Tiêu cũng thấy vui mừng theo. Dương Miên ôm lấy mẹ rồi ra ngoài đi cùng Mộng Vân đến chỗ hẹn. Viễn Hàn đi xuống dưới thấy con bé đã đi cậu quay qua hỏi mẹ: "Con bé có vẻ rất quý Mộng Vân, đúng không mẹ?". Lộ Tiêu cười vui vẻ rồi buột miệng nói ra một câu:

"Con bé yêu quý 'CHỊ DÂU' của nó một chút thôi có gì đâu mà con để ý quá vậy"

Viễn Hàn ngơ ngác quay qua nhìn mẹ rồi thắc mắc "CHỊ DÂU" thấy bản thân đã lỡ lời nên Lộ Tiêu vội xin lỗi con trai sau đó quay ra làm nốt việc đang làm

"Cái gì mà 'CHỊ DÂU' chứ, mình chỉ muốn chú tâm vào việc học thôi"

Dương Miên và Mộng Vân đi đến chỗ hẹn thấy có mỗi Xuân Kiều đang ở đây, Dương Miên thắc mắc hỏi: "Chị Thẩm Ly chưa đến sao ạ?". Xuân Kiều bảo mọi người đi vào trong để đặt bàn, còn Thẩm Ly sẽ đến sau

Vào bàn để gọi món, Dương Miên nhìn xung quanh thấy nhà hàng này rất đẹp trang trí rất nhiều cây tạo cảm giác thoải mái, mà lại được ngồi trên tầng hai ngắm nhìn xuống bên dưới trong rất đẹp. Một lúc sau Thẩm Ly cũng đi đến, vừa ngồi xuống cô ấy đã bảo: "Nay có vẻ như có người muốn gặp cậu bằng mọi giá đấy Mộng Vân"

"Lại đến rồi sao."Mộng Vân nói với chất giọng chán nản, cô ngả lưng ra sau rồi nhìn về phía cửa sổ. Dương Miên biết là họ đang nói ai lên trong lòng rất tức giận nhưng thấy mọi người chả quan tâm lên cô cũng mặc kệ

"Đồ ăn của các bạn đến rồi đây, mong các bạn ăn ngon miệng". Chị nhân viên vui vẻ mang đồ ăn vừa mà họ gọi đến trước bàn



Sau khi cảm ơn chị phục vụ cả nhóm bắt đầu ăn uống, Xuân Kiều giơ cốc nước ngọt lên rồi bảo: "Bỏ qua những phiền lo chúng ta hãy ăn thật vui vẻ đi"

Cả nhóm cũng vui vẻ cạch ly mà không biết cách đó mấy bàn ăn đang có ai đó nhìn họ, chính xác hơn là nhìn Mộng Vân

"Mộng Vân, lâu rồi không gặp"

Ăn xong cả nhóm xuống thanh toán thì bị nhóm Mẫn Thủy nhìn thấy, cô ta vẫn không bỏ được cái thói làm người khác khó chịu nên quay ra mỉa mai Mộng Vân:

"Chào Mộng Vân yêu dấu! Sao giờ mới thấy cậu"

Xuân Kiều bảo Thẩm Ly và Dương Miên ra thanh toán còn mình sẽ ở đây, thấy hai người kia rời đi Mẫn Thủy vẫn không ngậm được miệng mà lại nói tiếp:

"Hai người kia sợ sao mà cậu bảo họ đi vậy, Xuân Kiều?"

Đáp lại cô ta là ánh mắt đầy sự khinh thường của Xuân Kiều còn Mộng Vân lại tươi cười đáp lại: "Chào các cậu nhá, thứ lỗi vì Xuân Kiều không muốn họ không phải nhìn thấy mấy con người không biết điều ý mà"

Mẫn Thủy: "Mày nói cái gì? À mà Mộng Vân thấy hai anh người yêu cũ đang ở đây mà vẫn bình thường vậy sao?"

Mộng Vân: "Có một anh thôi mà, với lại sao tôi phải quan tâm chứ. Tôi hơi lo ngại chuyện Quân Chính bị các cậu làm gì thôi?"

Hoa Minh cũng chẳng phải dạng vừa lên cũng không chịu im lặng: "Thôi không cần mạnh miệng đâu muốn khóc thì cứ khóc đi, bọn tao không để ý đâu mà. Dù sao cũng là bạn mà, không phải ngại"

"Khóc vì một thằng tồi sao? Thật đáng tiếc bởi bạn của Xuân Kiều tôi đây không thể rơi những giọt nước mắt quý giá vì một lũ khốn nạn được". Xuân Kiều cũng không để cho Mộng Vân bị người khác nói như vậy

Mộng Vân: "Thôi mà Xuân Kiều, làm sao mà tớ lại khóc được. Nước mắt của tớ chỉ rơi khi tớ thành công thôi, chứ sao lại rơi vì mấy điều nhỏ nhoi này

Thôi không làm phiền các cậu ăn nữa, nếu muốn gặp tôi thì ra công viên kia nhá. Bye ăn ngon miệng"

Mộng Vân cùng Xuân Kiều khoác tay nhau ra chỗ Thẩm Ly và Dương Miên đang chờ rồi cũng nhau đi ra công viên chơi

"Sao cậu nói ra chỗ chúng ta đi dạo cho tụi nó?". Xuân Kiều bĩu môi nhìn Mộng Vân

Mộng Vân vẫn bình thản uống nước rồi mới nói: "Để chúng nó đỡ phải mất công đi tìm tớ chứ sao". Thẩm Ly cũng đến chịu Mộng Vân nhưng vẫn cảm thấy cô đã không còn nhút nhát như xưa nữa rồi

"Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến luôn, miệng chị thiêng thật đấy Mộng Vân à". Dương Miên đưa mắt nhìn về phía nhóm Mẫn Thủy

Vừa đến chưa nói gì đã định động tay động chân với nhóm Mộng Vân nhưng may mắn thay Thẩm Ly đã chặn lại, cô lạnh giọng nói: "Này! Từ từ rồi hãy động tay động chân đi chứ, chưa gì đã định làm đau bạn tôi rồi"

Mẫn Thủy còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Thẩm Ly đẩy vào lòng Quân Hoành một cái thật mạnh. "Chị năm nay lên 12 mà sao tính cách còn thua em vậy, em còn biết nói chuyện tử tế với người khác mà chị thì..." Dương Miên mỉa mai

Hoa Minh lúc này máu đã dồn lên não lên định nhảy vào nhưng bị Quy Dục ngăn lại, hắn vừa đi tới vừa nói nhảm về tình cũ, đang lúc định ôm lấy Mộng Vân thì Quân Chính từ đâu đã đi đến ngăn cản hành động đó và đứng chắn trước mặt Mộng Vân ( Thanh niên này bị cả đám kia nhốt trong nhà vệ sinh nên giờ mới thấy xuất hiện)

"Chúng mày đưa tao đến để làm điều này sao? Haha - tao cảnh cáo chúng mày, đừng động vào Mộng Vân"

Mẫn Thủy định để Quy Dục làm tiếp việc của mình, định kéo Quân Chính ra thì bị Dương Miên từ sau đi lên tát vào mặt. Thấy Mẫn Thủy bị đánh Hoa Minh cũng định dạy cho con bé kia biết điều nhưng bị Xuân Kiều giữ lại, cô bóp chặt cổ tay và trừng mắt nhìn Hoa Minh rồi lạnh giọng cảnh báo: "Có ngon thì động vào con bé thử xem, để xem bà đây sẽ làm gì mày"

Mọi chuyện một lúc càng xém ra to, Quân Chính cố gắng không để Mộng Vân xảy ra chuyện gì nhưng bất cẩn bị Quân Hoành lôi lại, cậu cố gắng vùng vẫy nhưng càng bị giữ chặt hơn

"Quân Hoành, thả tao ra. Mộng Vân, cẩn thận"

Mộng Vân quay sang bên cạnh thấy Quy Dục đang định đưa tay bắt lấy mình nhưng cô nhanh chóng né được và hắn một đá vào bụng khiến hắn ngã xuống đất, bất ngờ thay cô nhìn thấy đằng sau Quy Dục có một người con trai. Không nói nhiều cậu trai đó giữ Quy Dục lại rồi bảo: "Tôi đã báo cảnh sát và họ đang ở kia, các cậu khôn hồn thì chạy đi"

Nhìn ra phía bên trái thấy có cảnh sát, nhóm Mẫn Thủy vội chạy trước nhưng Quân Chính đã không chạy theo họ, cậu chạy đến chỗ Mộng Vân, nhẹ giọng nói:

"Cậu không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

Mộng Vân trả lời nhưng mặt cứ nhìn xuống đất: "Em không sao, cảm ơn anh". Nghe được câu trả lời, Quân Chính cũng không hỏi gì thêm mà chào tạm biệt cô rồi chạy ra khỏi đó

Cảnh sát đi đến và hỏi họ đã xảy ra chuyện gì nhưng Thẩm Ly nhanh chóng bảo họ là không có gì chỉ là một chút xích mích thôi. Cả nhóm xin lỗi mấy chú sau đó quay ra cảm ơn cậu bạn lúc nãy, cả ba người Thẩm Ly, Mộng Vân và Xuân Kiều đều kinh ngạc khi nhìn thấy cậu ấy

"Chào Mộng Vân, lâu rồi không gặp. Cậu thế nào rồi?" chàng trai vui vẻ nhìn Mộng Vân nói



Dương Miên kinh ngạc khi thấy anh chàng đeo kính với đôi đồng tử màu đen, hình như người này có quen biết với chị dâu nhà mình, Mộng Vân bình tĩnh lại rồi mở lời: "Chào Tư Lưu, cậu hết giận mình rồi sao?"

Tư Lưu cũng không nói gì chỉ bảo cô ra chỗ kia nói chuyện với mình rồi quay đi, Mộng Vân thấy vậy thì xin phép mọi người ra đó. Dương Miên thấy chị đã đi, cô quay ra hỏi hai người kia: "Anh Tư Lưu có quan hệ gì với chị Mộng Vân vậy chị?"

"Anh ấy là bạn trai cũ của Mộng Mộng." Xuân Kiều vẫn còn chưa thể định hình lại được rồi giọng nói sau đó của Thẩm Ly cũng vang lên: "Tư Lưu là bạn trai đầu tiên của Mộng Mộng"

Dương Miên thốt lên: "Anh Tư Lưu là mối tình đầu của chị Mộng Vân á, thế anh Quân Chính là mối tình thứ hai sao?"

Xuân Kiều nhéo má con bé, làm con bé kêu oai oái thấy vậy Thẩm Ly cũng hơi sợ Xuân Kiều. Tội nghiệp con bé làm Xuân Kiều phải tức vì không hiểu gì

"Sao lại nói linh tinh như vậy, anh Tư Lưu là người đầu tiên Mộng Vân yêu, Quân Chính là mối tình đầu"

Dương Miên vẫn thắc mắc "Rõ ràng tình đầu là người đầu tiên mình yêu mà", thấy con bé vẫn chưa hiểu gì Thẩm Ly mới giải thích:

"Mối tình đầu không phải là người đầu tiên nói yêu đương, mà là người đầu tiên được bạn yêu nghiêm túc đến tận xương tủy. Đó mới gọi mối tình đầu"

"Vậy anh Tư Lưu là..."

Xuân Kiều bấy giờ bình tĩnh lại rồi kể cho Dương Miên nghe: "Tư Lưu và Mộng Vân yêu nhau trước khi quen Quân Chính, nhưng được một thời gian ngắn thì Tư Lưu với Mộng Mộng chia tay nhau không rõ lí do"

"Sau một thời gian thì Tư Lưu đã hiểu được tình cảm dành cho Mộng Mộng nhưng lúc đó cậu ấy và Quân Chính yêu nhau thì Tư Lưu không còn nói chuyện với Mộng Mộng mà âm thầm nhìn cô từ sau. Cho đến khi hai người họ chia tay vì lí do đã kể thì Tư Lưu mới có cơ hội và bắt đầu theo đuổi lại"

"Trong suốt thời gian chờ đợi Quân Chính, Tư Lưu luôn ở bên cạnh Mộng Mộng quan tâm và giúp đỡ cậu ấy, cậu ta đã tỏ tình rất nhiều nhưng luôn bị từ chối. Đến cuối cùng, Tư Lưu đề nghị trở thành bạn thân của Mộng Vân"

"Nhưng tình cảm của Tư Lưu rất lớn, dù làm bạn nhưng cậu ấy vẫn mong Mộng Mộng và cậu ấy sẽ có thể quay lại như xưa"

Dương Miên nghe xong cũng thấy tội Tư Lưu, anh ấy luôn dành cho chị những điều tốt nhất nhưng chị lại không đáp lại tình cảm của anh ấy. Thấy cô bé đang suy nghĩ Thẩm Ly đặt tay lên đầu cô an ủi: "Chị biết em cảm thấy tội cho Tư Lưu nhưng bây giờ tình cảm của Mộng Vân đối với Tư Lưu chỉ là bạn thôi, không hơn không kém"

Mộng Vân nói chuyện với Tư Lưu xong thì quay ra chỗ các bạn nhưng cậu đề nghị đưa cô về bởi lo cô sẽ gặp phải điều gì xấu, thấy cậu có lòng Mộng Vân cũng đồng ý. Lúc này cũng đã muộn rồi, cả nhóm ra chỗ xe bus để chờ, đi ngang qua một trường học Dương Miên hỏi mọi người đó là trường gì

Xuân Kiều và Tư Lưu đồng thanh trả lời: "Đó là trường THPT Đại Thanh". Dương Miên quay ra nhìn hai người rồi hỏi: "Anh chị học chung sao?"

Tư Lưu không nói gì để cho Xuân Kiều trả lời: "Anh và chị học chung trường nhưng khác lớp, chị học lớp 12/2-khoa tự nhiên, còn anh này là 12/1-khoa tự nhiên"

Nghe đến đây cô bé cũng hiểu ra, cô vui vẻ nói: "Anh trai em sắp tới cũng học trường này, vậy là anh sắp có bạn rồi". Mộng Vân và Thẩm Ly cũng cười khi thấy cô bé vui vẻ như vậy

Xe bus thả Mộng Vân và Dương Miên xuống, Tư Lưu cũng xuống theo. Cậu lo lắng cho Mộng Vân lên bất chấp đưa cô về tận nhà, Dương Miên cảm thấy anh ấy quá là si tình rồi nhưng cũng chẳng thể làm được gì Đưa cô đến nhà, Tư Lưu mới yên tâm tạm biệt cô rồi về nhưng vẫn không quên việc tỏ tình: "Mộng Vân à, cậu có thể suy nghĩ kĩ về việc trở lại làm bạn gái tôi không?" nhưng đáp lại Tư Lưu vẫn là câu nói mà cô đã từ chối rất nhiều. Có vẻ như đã quen nên cậu cũng không buồn nhưng vẫn bảo cô suy nghĩ kĩ lại rồi rời đi, bóng lưng cậu ngày càng xa dần đôi mắt cô cũng không còn nhìn cậu nữa

"Ai thế, bạn trai à?". Viễn Hàn đã đứng ở cổng từ lúc nào mà không ai hay biết, Dương Miên thấy anh trai ra đón mình thì chạy qua định xin phép anh cho ngủ ở bên nhà Mộng Vân nhưng Viễn Hàn bây giờ chỉ muốn biết câu trả lời

"Mộng Vân, trả lời tôi". Câu nói này làm Mộng Vân cảm thấy hơi lành lạnh người định chuồn đi nhưng Dương Miên cũng muốn đi theo làm cô khó qua ải này. Cô quay ra nhìn Viễn Hàn rồi cười nhưng mặt anh vẫn lạnh như tiền làm Dương Miên đứng bên cạnh cũng phải khiếp sợ

"Là bạn thân của em thôi" Nói rồi cô đẩy Dương Miên sang cho anh rồi định đi nhưng Viễn Hàn bảo cô đứng lại

"Cho con bé sang ngủ cùng đi" Viễn Hàn để Dương Miên sang chỗ cô rồi im lặng. Không gian lúc này yên ắng đến lạ thường, Dương Miên bảo chị vào nhà chuẩn bị đồ để cô bé sang ngủ cùng còn mình sẽ ở ngoài này nói chuyện với anh trai. Nghe vậy cô cũng đi vào nhà, lần đầu có người ngủ ở nhà lên cô cũng rất ngại. Lúc này bên ngoài chỉ còn lại hai người Viễn Hàn hỏi Dương Miên đã xảy ra chuyện gì không thể giấu được anh trai lên cô đã kể lại mọi chuyện

Sau khi kể lại mọi chuyện, Viễn Hàn chỉ hỏi về chàng trai kia chứ không phải tình trạng của mọi người. Dương Miên cũng đến bất lực "Là cô với các chị bị thương mà chứ có phải anh kia đâu mà anh quan tâm thế"

Dương Miên nói với anh trai người đó là bạn trai cũ cũng như bạn thân của Mộng Vân, nghe đến đây Viễn Hàn sầm mặt lại thấy anh ba có vẻ khó chịu Dương Miên tiếp tục nói: "Em nghe nói anh ấy rất yêu chị Mộng Vân và đang theo đuổi lại chị ấy"

Nghe đến đoạn này Viễn Hàn đấm vào tường làm Dương Miên bay cả hồn ra ngoài. Nhận thấy bản thân đang không làm chủ được Viễn Hàn vội bình tĩnh lại rồi bảo Dương Miên vào nhà đi đừng để cô ấy phải chờ lâu. Nói rồi Viễn Hàn đi vào trong nhà khoá cổng lại rồi tự hỏi bản thân: "Mày đang làm cái gì vậy Viễn Hàn?"

Dương Miên đứng đó một lúc rồi chạy vào nhà Mộng Vân, cô bé xin lỗi vì đã làm phiền chị nhưng không yên tâm sau những chuyện đã xảy ra tối nay với chị. Thấy cô bé quan tâm mình như vậy Mộng Vân cũng rất vui, cô cảm thấy hôm nay cũng phải chuyện gì tồi tệ rồi nằm xuống ngủ cùng Dương Miên

Mộng Vân đã chìm vào giấc ngủ một lúc rồi Dương Miên lúc này mới mở mắt ra quay sang bên cạnh nhìn cô lúc này đã chìm vào trong giấc ngủ và còn ngủ rất ngon nữa, cô ấy đưa tay lên vuốt ve gương mặt của Mộng Vân rồi nhỏ giọng nói:

"Tại sao sau những tổn thương mà bản thân đã gặp phải, chị vẫn vui vẻ và lạc quan vậy? Phải chăng là do chị đang cố gắng làm như vậy để che giấu những đau khổ đó không hay là chị không quan tâm đến những điều đó"

"Em thật sự cảm thấy chị khác biệt so với những người con gái em từng biết đó, chị dâu tương lai à"