Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 102: Vui quá hoá buồn


Những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng xoá, tựa như tiên cảnh, không trung có bông tuyết rải rác bay lơ lửng.

Khắp thôn đều là thanh âm cười vui của trẻ nhỏ, một đám khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng đang chơi ném tuyết, có người lớn trong nhà nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình bị trét đầy mặt tuyết, không khỏi cười mắng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lúc này dù ngươi có cầm chổi đuổi theo đánh, bọn chúng cũng không chịu về nhà.

Lâm Ngọc Trúc một thân áo bông quần bông, nhìn qua có vẻ rất mập mạp, được cái rất ấm áp.

Đeo vào giày bông mới mua, lại thêm đôi găng tay bông mẹ Lâm làm, trang bị cũng coi như là ổn thoả.

Cầm cái chổi ra cửa quét tuyết, lúc này chính là quét tuyết trước cửa nhà mình.

Lúc Lâm Ngọc Trúc ra cửa, cũng đúng lúc Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn ra cửa quét tuyết.

Quét tuyết trước cửa xong, ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn nhìn tuyết trên nóc nhà, sơ suất rồi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai, nói: "Không đúng, chúng ta mới tới không biết quy trình, ngươi như thế nào cũng không biết."

Vương Tiểu Mai sờ sờ cái mũi, nói: "Mấy năm trước việc này đều là nam thanh niên trí thức làm."

Ba người đơn giản cùng nhau quét tuyết trên nóc nhà, nhà chung có một cái cào tre, một người phụ trách cào tuyết, hai người còn lại lấy chổi quét sạch tuyết.

Một hồi làm việc bận rộn như vậy đều không cảm thấy lạnh.

Sau khi quét sạch tuyết, Lâm Ngọc Trúc nhìn tuyết trong sân, nhất thời hứng khởi, muốn đắp người tuyết.

Vương Tiểu Mai trợn trắng mắt, đây là không sợ lạnh phải không.

Lý Hướng Vãn đứng ở một bên nóng lòng muốn thử, rốt cuộc nàng là một cô gái phương nam đối với tuyết vẫn rất khao khát.

Hai người mục tiêu nhất trí, cùng nhau đắp người tuyết.

Vương Tiểu Mai trong miệng nói ấu trĩ, lúc sau không còn cách nào lại đi theo cùng nhau đắp tuyết.

Hậu viện nhất thời náo nhiệt dị thường.

Không khí tiền viện lại không tốt như vậy.

Phòng ở của Vương Dương và Lý Hướng Bắc phải đợi năm sau có thời gian mới có thể xây, hiện tại chỉ có thể ở tiền viện ép dạ cầu toàn, chủ yếu là chị em Đổng gia không cho hai người này sắc mặt tốt, xấu hổ nhất là Vương Dương.

Có loại cảm giác làm như thế nào cũng không đúng.

Triệu Hương Lan thì đối chọi gay gắt, thời điểm nhìn thấy chị em Đổng gia liền đanh mặt, cực kỳ thù địch.



Nhìn thấy người khác lập tức liền thay đổi khuôn mặt phúc hậu và vô hại, dịu dàng và hào phóng, bản thân thì không cảm thấy gì, nhưng là làm cho nam thanh niên trí thức ở tiền viện nhìn thấy liền có chút hãi hùng khiếp vía.

Mọi người cảm thấy có loại cảm giác lạnh căm căm.

Trương Diễm Thu thì không cần phải nói, đã sắp thành khuôn mặt của mẹ kế.

Hà Viễn Phương một người ế thâm niên mỗi ngày nhìn các cô nương như hoa như ngọc, ngọn lửa trong mắt càng ngày càng vượng, có đôi khi Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy hắn đều là đi đường vòng.

Vài vị nữ thanh niên trí thức ở tiền viện cũng không phải đồ ngốc, hiện tại đối với Hà Viễn Phương là có thể cách xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.

Trương Ái Quốc cũng xấu hổ, nhóm nữ thanh niên trí thức chướng mắt hắn, bên nam thanh niên trí thức hắn chướng mắt Hà Viễn Phương, thật ra rất hợp với Triệu Ái Đảng, nhưng người bị mang đi mất rồi.

Cho nên, quan hệ và bầu không khí giữa các thanh niên trí thức ở tiền viện cực kỳ mơ hồ, lúc này nghe tiếng cười nói ở hậu viện, liền có chút chói tai.

Chuyện gì mà có đối lập liền rất dễ dàng mất cân bằng.

Có cái gọi là vui quá hoá buồn, cùng ngày Lâm Ngọc Trúc đến nửa đêm liền mơ mơ màng màng phát sốt.

Tốn số tiền lớn mua bình thuốc hạ sốt từ hệ thống, uống xong, liền ngủ đến trời đất tối tăm.

Trước khi ngủ, Lâm Ngọc Trúc còn suy nghĩ phong thuỷ của nhà chung nhất định là có vấn đề, ngươi nhìn xem một đám liên tiếp phát sốt.

Thời điểm tỉnh lại là bị từng đợt tiếng đập cửa gõ tỉnh.

Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Lâm Ngọc Trúc tuy rằng không sốt, nhưng toàn thân mềm nhũn, đi đường cảm thấy chính mình như người cao su, mềm giống như không xương.

Mặc xong quần áo, người ngoài cửa vẫn đang kiên trì gõ, Lâm Ngọc Trúc cọ tới cọ lui đi ra mở cửa, một trận gió lạnh thổi tới, không khỏi hắt xì một cái.

Sắc mặt có chút ửng hồng, uể oải ỉu xìu nhìn Vương Tiểu Mai và Thẩm Bác Quận đứng ở cửa, có chút khó hiểu, sao hai người này lại cùng đứng ở trước cửa phòng nàng? Nàng bỏ lỡ cái gì sao?

Nếu như tiểu Mai tỷ của nàng trắng hơn một chút, cùng Thẩm Bác Quận đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi.

Lâm Ngọc Trúc đầu óc lung tung rối loạn nghĩ.

Vương Tiểu Mai thấy bộ dáng này của nàng, quan tâm hỏi: "Ta từ sáng sớm đã gõ cửa vài lần, ngươi bị bệnh rồi à."

Lâm Ngọc Trúc dựa vào trên cửa, mềm yếu vô lực gật gật đầu, nàng phát hiện hai người này tâm địa còn khá tốt, đều dùng ánh mắt quan tâm nhìn nàng.

Lâm Ngọc Trúc cũng không biết là đã đưa hai người vào nhà như thế nào, dù sao lúc nàng xoay người nằm lên giường đất, một người đã ngồi bên mép giường, một người ngồi ở trên ghế.

Lâm Ngọc Trúc mềm yếu vô lực nhìn chằm chằm hai người phát ngốc.



Vương Tiểu Mai sờ trán nàng, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Ngươi không sao là tốt rồi, ta đi nấu cho ngươi bát cháo gạo kê."

Nói xong liền đứng dậy đi phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.

Lúc này trong phòng đã không còn khí nóng, Vương Tiểu Mai lải nhải nói: "Ngươi bị bệnh tốt xấu gì cũng gọi ta một tiếng a, không dưng chịu đông lạnh một buổi sáng."

Lâm Ngọc Trúc...... Không cảm thấy lạnh nha, nàng ngủ ngon lành.

Thẩm Bác Quận hơi chau mày, vốn định sờ trán của nàng, tay đưa ra giữa không trung lại thu trở về, nghĩ rốt cuộc là không hợp quy củ, ôn nhu hỏi: "Có nhiệt kế không?"

Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, cái này chắc chắn là không thể có.

"Trong nhà có thuốc không?"

Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, nàng nên có hay là không nên có đây?

Nhìn bộ dáng Lâm Ngọc Trúc mơ màng hồ đồ, Thẩm Bác Quận càng nhíu chặt mày thêm vài phần, hỏi: "Muốn đi bệnh viện không?"

Nhớ tới bên ngoài gió thổi vù vù, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, thanh âm khàn khàn nói: "Không cần, ngủ một giấc thì tốt rồi, vết thương của ngươi đã tốt chưa?"

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới có chút tinh thần, suy nghĩ dần dần tỉnh táo lên.

Thẩm Bác Quận sắc mặt nhu hoà gật gật đầu, nói: "Đã khá hơn rồi, lần này tới là thay Mập Mạp đưa tin cho Vương thanh niên trí thức, còn muốn nói cho ngươi, tiểu học thôn đã sắp quyết định rồi, năm nay thôn các ngươi hẳn là sẽ được bình xét tiên tiến, chỉ cần đạt tiên tiến, cơ bản là sẽ xây tiểu học ở thôn các ngươi."

Lâm Ngọc Trúc trong nháy mắt cảm thấy tinh hơn tốt hơn phân nửa, đôi mắt đang mê mang lập tức trong trẻo hơn vài phần.

Cái này làm cho Thẩm Bác Quận buồn cười khẽ cười một tiếng.

Vương Tiểu Mai cũng chạy vào nhà hỏi: "Thật sự nha?"

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, lại từ trong túi vải lấy ra mấy túi đường đỏ đặt ở trên bàn, nói: "Lúc ta bị bệnh, nhận được không ít đường đỏ, mang cho ngươi một ít, ngươi cùng Vương thanh niên trí thức chia nhau uống đi."

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm đường đỏ, nghĩ, đây là đường đỏ hay là táo đỏ thế?

"Sao có thể không biết xấu hổ nhận chứ, Thẩm đại ca vẫn là lấy về đi thôi."

Thẩm Bác Quận cười nói: "Ta không thích uống cái này, Mập Mạp ca của ngươi gần đây la hét muốn giảm béo càng không uống, nữ hài tử các ngươi thích uống cái này thì giữ lại đi." Nói xong ngẩng đầu nói với Vương Tiểu Mai: "Ngươi lại sờ trán nàng xem, xem có phát sốt không."

Vương Tiểu Mai nghe lời đến sờ trán Lâm Ngọc Trúc so với trán mình, so sánh rồi nói: "Không nóng, rất bình thường."

Thẩm Bác Quận gật gật đầu, đứng dậy nói: "Ta đi ra ngoài một lát."

Người cứ như vậy đi rồi, Vương Tiểu Mai nhìn theo người rời đi, quay đầu lại hỏi: "Đây là còn quay lại?"