Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 54: Chuyện phiếm này sao nghe lại tức như vậy


Mập Mạp vừa bị thúc giục lập tức thả phanh khoan khoan khoái khoái đem bánh canh còn lại ăn xong, vừa rồi là hắn thấy có con gái ở đây, phải giữ hình tượng.

Gió thu lạnh run, Lâm Ngọc Trúc vui mừng lấy ra khăn trùm đầu, thật ra nàng không thích đeo cái này, ngại quê mùa... Nhưng lúc này đưa cho Vương Tiểu Mai đeo là thích hợp nhất, đừng để gió thu thổi lại đổ bệnh lần nữa.

Chờ lúc Vương Tiểu Mai vẻ mặt cảm động đeo khăn trùm đầu lên, Lâm Ngọc Trúc ở trong lòng tấm tắc lắc đầu, thật sự quê, quá quê!

Thở phì phò đạp xe đạp cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là trên đường tối lửa tắt đèn, lúc đi ngang qua đồng ruộng luôn có loại cảm giác âm trầm.

Nhất thời các loại phim ma hiện lên ở trong đầu, bộ phim giáo viên nông thôn là ác mộng thời thơ ấu của nàng, trong đầu thoáng hiện lên thanh âm ma quái, loáng thoáng gọi Tiểu Trúc ~

Lâm Ngọc Trúc run lập cập, Vương Tiểu Mai quan tâm hỏi: "Lạnh hả?"

Nói xong dán lại gần ôm lấy eo Lâm Ngọc Trúc.

"Ha ha......" Hơi nhột ~

Nhất thời không khống chế được, xe đạp loạng choạng hai lần, Vương Tiểu Mai sợ đến mức oa oa kêu to.

Mập Mạp cưỡi xe đạp đi theo phía sau hơn trăm mét khó hiểu hét lên: "Sao sao? Gặp phải kẻ xấu?" Lời này là nói với Thẩm Bác Quận, hắn biết Thẩm ca của hắn ánh mắt tốt, còn không phải là tốt bình thường, ban đêm nhìn đồ vật giống như con cú, cái gì cũng có thể nhìn rõ ràng.

Thẩm Bác Quận lắc đầu, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Không, hình như đạp xe không ổn định, doạ đến cô gái ngồi đằng sau."

Mập Mạp cố sức đạp xe đạp, nói: "Đường ở nông thôn cũng thật là khó đi, ca, như này ngươi còn nói không có gì, không có gì sao ngươi lại tốt bụng tiễn người ta."

Còn không muốn để người ta biết, để hắn nói thì theo đuổi con gái liền phải thoải mái hào phóng theo đuổi, ngầm lấy lòng thế này, người ta sao có thể biết được.

"Bỏ cái suy nghĩ ấy của ngươi đi, gần đây không yên ổn, hai cô gái đi đêm càng không an toàn, trong đó còn có người quá bắt mắt." Thẩm Bác Quận lạnh nhạt nói, một chút nghĩa bóng quanh co cũng đều nghe không hiểu.

Mập Mạp lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, hỏi lại: "Sấu Hầu kia lại gây chuyện ầm ĩ?"

Thẩm Bác Quận thở dài: "Mau thu võng."

"Tốt quá, mỗi ngày đi chợ đen khiêng lương thực ta đã sắp không chịu nổi rồi."

Thẩm Bác Quận bất đắc dĩ cười.

Bọn họ bên này câu được câu không trò chuyện, đi phía trước Lâm Ngọc Trúc đột nhiên tò mò hỏi: "Ta chợt nhớ tới, lần trước Trương Diễm Thu bị bệnh là làm như thế nào?"



Vương Tiểu Mai gắt gao ôm Lâm Ngọc Trúc sợ bị quăng ngã, trả lời: "Trong thôn vừa lúc có người đi trấn trên, nhờ người ta tiện thể mang theo thuốc hạ sốt trở về, đòi của nàng không ít tiền đâu."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, không phải tất cả các thôn dân đều là người chất phác.

Chờ nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai vào nhà xong, Thẩm Bác Quận mới đạp xe đi trở về, lúc này đêm khuya tĩnh lặng, gió bắc thổi vù vù, thổi cho Mập Mạp mặt đều đã tê rần, hắt xì một cái, cảm thấy Thẩm ca nhất định là coi trọng nha đầu hung hăng kia, ngày thường có bao giờ thấy tốt bụng như vậy.

Vào thu ban đêm thường lạnh hơn, Vương Tiểu Mai dễ bị sốt lại, suy nghĩ một phen, Lâm Ngọc Trúc quyết định dọn chăn đệm sang chỗ nàng ấy ngủ.

Đem bếp lò đốt cháy hừng hực, đun nồi nước ấm, hai người ngâm chân nước ấm rồi mới lên giường đất.

Bếp lò thả khúc củi gộc, giường đất vẫn luôn nóng hầm hập.

Trong căn phòng tối đen, giọng nói mềm mại của Vương Tiểu Mai truyền đến: "Lúc trước ta cảm thấy ngươi là người tốt, quả nhiên không nhìn lầm."

Lâm Ngọc Trúc trợn trắng mắt.

"Năm đầu tiên ta tới cũng sinh bệnh một trận, sốt đến cả người choáng váng."

Lâm Ngọc Trúc trở mình xoay người về phía Vương Tiểu Mai, ý là, tiếp tục kể chuyện xưa của ngươi đi.

"Lúc ấy nhóm thanh niên trí thức cũ không ai quản, chúng ta thanh niên trí thức mới tới lại không được xin nghỉ, ta bị ngất xỉu ở ngoài ruộng, là một nam sinh rất đẹp trai cõng ta đi tìm lão đại phu trong thôn xem bệnh."

"Hả? Trong thôn có lão đại phu?" Vậy mà nàng còn chở người đi trấn trên, sao không nói sớm chứ.

Vương Tiểu Mai thở dài, nhẹ giọng nói: "Ta tới năm thứ hai lão đại phu liền mất, mất cũng tốt, hắn là một vị đại phu trung y..."

Lâm Ngọc Trúc không nói lời nào, thời này trung y phải chịu đả kích rất lớn.

"Nhà chung của thanh niên trí thức chính là nhà của ông ấy đấy."

"A? Tiền viện vẫn luôn nói có lão nhân đã mất là ông ấy à."

"Ừm."

"Aiz? Ngươi tiếp tục nói chuyện của ngươi nha."



Vương Tiểu Mai trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Hắn là người trong thôn, lúc ấy cảm thấy hắn là người tốt, tuy rằng ngoài miệng không nói rõ, nhưng ta cho rằng là ngầm đồng ý."

"Đồng ý gì?" Trong phòng đen nhánh cũng không che lấp được ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt.

"Còn có thể là cái gì? Ngươi nghe không hiểu thì thôi." Vương Tiểu Mai có chút không vui nói.

Lâm Ngọc Trúc hì hì cười: "Ai nha, biết đã biết, tiếp tục, tiếp tục ~"

Vương Tiểu Mai:......

Một tí xíu thương cảm trong lòng cứ thế biến mất.

"Ta làm việc đúng lúc được phân đến cùng đội với mẹ của hắn, hắn nói mẹ hắn thích cô nương có năng lực, cho nên ta nỗ lực liều mạng làm việc nhà nông, chỉ sợ bị ghét bỏ."

Vương Tiểu Mai dường như đang hồi ức lại quá khứ, thở dài rồi mới nói tiếp: "Mẹ hắn không phải người tốt gì, không tốt hơn Lý thẩm là bao, lúc trước ta cho rằng bà ấy không biết chuyện giữa ta và con trai bà ấy, cho nên mới liên tục ở sau lưng nói ta không làm được việc, hiện giờ nghĩ lại, hẳn là đã biết, bà ấy chính là cố ý nói như vậy, muốn ta làm nhiều việc hơn."

"Thời điểm thu hoạch vụ thu không chỉ phải làm xong việc của ta, làm xong còn phải giúp bà ấy, chờ tan làm hắn liền sẽ đến an ủi ta, nói mẹ của hắn vẫn luôn khen ta là người tốt, mẹ hắn thân thể không khoẻ, bảo ta làm nhiều hơn một chút... Nhưng sau này người trong thôn đều nói là mẹ của hắn vẫn luôn giúp ta làm việc nhà nông, ta lấy được công điểm cao như vậy đều là dựa vào người ta hỗ trợ."

Lại thở dài một hơi, chán nản nói: "Bởi vì làm việc vội vàng không cẩn thận cắt vào chân, chảy rất nhiều máu, hắn lén đi tìm lão đại phu mua thuốc đun cho ta uống, còn vụng trộm cho ta trứng gà ăn, lúc đấy cảm thấy uống thuốc cũng ngọt, trứng gà so với thịt còn thơm hơn."

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hình tượng này có chút quen quen, không khác lắm so với Trương Diễm Thu nha, chẳng qua là Trương Diễm Thu không gặp phải tiểu tử nào cả.

"Mẹ hắn phát hiện trứng gà trong nhà bị thiếu, hô hào muốn bắt trộm, bắt lấy bắt lấy liền bắt tới nơi này của ta, nói ta lừa dối con trai của bà ấy mua trứng gà không trả tiền, chính là bắt nạt thiếu niên ngây ngô, lúc sau còn nói đã giúp ta làm nhiều việc nhà nông như vậy, thật đúng là không lương tâm, muốn ta trả trứng gà, trả công điểm, người cả thôn cứ như vậy đứng xem náo nhiệt, lúc ấy xấu hổ muốn chết."

Thấy Vương Tiểu Mai không nói nữa, Lâm Ngọc Trúc nghi hoặc hỏi: "Sau đó?"

"Trứng gà dùng tiền trả, công điểm cũng trả, không ai tin tưởng tất cả những nhiệm vụ đó đều là một mình ta làm." Nói đến đây thanh âm đã khàn khàn.

Lâm Ngọc Trúc:..... Nghĩ một cô nương lẻ loi hiu quạnh bị người bắt nạt như vậy, thật là đáng thương.

"Ta từ nhà đi trên người cũng chỉ mang theo hai mươi đồng tiền, hai mươi đồng tiền, aiz, trừ khoản mua lương thực thì thật sự không còn lại gì, lúc ấy không biết làm thế nào mà sống qua được, có ăn đường cũng cảm thấy khổ. Tiền thuốc cũng bị mẹ hắn đòi, sau này ta mới biết, lão đại phu ngày thường lên núi hái thuốc, chữa bệnh cho thôn dân căn bản không thu tiền."

"Ngươi cùng hắn chia tay?"

"Chia tay? Cả thôn đều nói là ta nịnh bợ hắn, không biết xấu hổ, người ta hy vọng cưới cô nương trấn trên, sao có thể coi trọng ta." Nói đến đây Vương Tiểu Mai nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau đó ta mới biết được hắn đã có đối tượng ở trấn trên, ta suýt nữa... suýt chút nữa liền..." Nói còn chưa hết câu đã ôm lấy Lâm Ngọc Trúc oa oa khóc lên.

Lâm Ngọc Trúc vỗ về Vương Tiểu Mai, chuyện bát quái này sao nghe lại tức như vậy!