Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 89: Kỹ thuật trèo tường


Tống Chí Cao nhếch môi cười, chậm rãi nói: "Ngày hai tên ngốc kia bị bắt lần đầu tiên, các ngươi đều vội vàng đi xem náo nhiệt, ta và Chu Nam chậm rì rì đi phía sau phát hiện mấy người lạ mặt núp trong góc bí ẩn quan sát, mấy người lạ mặt này sao lại muốn trốn trong góc quan sát chứ?"

Lâm Ngọc Trúc đôi mắt xoay chuyển, suy đoán nói: "Cơ sở ngầm?"

Tống Chí Cao chỉ thiếu bước vỗ tay cho Lâm Ngọc Trúc, rất là tán thưởng nói: "Lâm tỷ cũng thật thông minh, ngươi nói xem là cơ sở ngầm của ai?"

Lâm Ngọc Trúc:..... Đoán cái này có thể làm người ta chóng mặt, ai cũng đều có khả năng nha.

"Vậy phải xem các ngươi bị bao nhiêu người nhớ thương."

Tống Chí Cao suy nghĩ sai lệch, gật gật đầu nói: "Không ngại nói cho Lâm tỷ biết, toàn bộ chợ đen gần như đều thuộc về Lưu gia và Tống gia, số còn lại chỉ là một ít tiểu lâu la không đáng để mắt đến."

Số ít đó chắc là sắp xếp vào chợ đen nằm vùng.

Tống Chí Cao thấy nàng hẳn là đã đoán ra, rất là vừa lòng, nói chuyện cùng vị tỷ tỷ này luôn luôn rất hoà hợp, không cần tốn quá nhiều sức lực.

"Chắc là ngươi cũng đoán được, vốn dĩ ta cố ý đi nhắc nhở Lưu gia, cho rằng hắn sẽ xử lý tốt hậu quả, không nghĩ tới lão cáo già này muốn nhân cơ hội bán đứng Tống gia chúng ta.

Ngày hôm qua hai tên đào phạm bị bắt về liền khai ra Trương Tam, à, Trương Tam này xem như là người kế nghiệp số một, vốn dĩ đã thoả thuận xong cho hắn nắm toàn quyền, không ngờ hắn lại khai ra Triệu gia, Lâm tỷ biết Triệu gia chứ?"

Lâm Ngọc Trúc..... Người này nghĩ nàng là thần tiên à, nếu đã hỏi như vậy, chắc chắn là họ Triệu rồi, Triệu Hương Lan? Chắc không phải đâu, Lâm Ngọc Trúc thử nói: "Triệu Ái Đảng?"

Tống Chí Cao ha ha nở nụ cười, vỗ tay.

"Cũng thật phối hợp, ai có thể nghĩ đến một thanh niên trí thức xuống nông thôn lại là người buôn bán chợ đen chứ, vốn tưởng rằng đã rất bí mật rồi." Tống Chí Cao đáng tiếc thở dài.

Đột nhiên âm trầm nói: "Hôm nay phía công an đột nhiên đem Triệu Ái Đảng mang đi, Triệu gia là người của Tống gia chúng ta, không cần ta nói, Lâm tỷ chắc là cũng hiểu chứ?"

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nàng hiểu, Triệu gia đột nhiên bị rút ra, củ cải mang bùn, Tống gia không có khả năng nhanh chóng phủi sạch sẽ, phản ứng đầu tiên là muốn chạy trốn, mà chạy trốn thì cần tiền... Lâm Ngọc Trúc không thể tưởng tượng được mở miệng hỏi: "Nhà các ngươi không có tiền?"

Vẻ mặt Tống Chí Cao nhất thời có chút vỡ vụn.

Tất nhiên là có, nhưng đều đã lén lút chuyển ra ngoài, vốn dĩ nhà bọn họ tính toán làm thêm mấy đợt buôn bán, rồi ôm tiền chạy thoát, không nghĩ lại là thất sách.

Lại nghĩ đến lão già Lưu lần này nhận hàng vẫn luôn chậm chạp không trả tiền, hẳn là đã mưu tính tốt, muốn đẩy Tống gia bọn họ vào chỗ chết, rốt cuộc là đi sai một nước cờ.

"Nói nhiều như vậy, Lâm tỷ ngươi phải làm sao bây giờ? Nếu Chu Nam không tới, những lời hôm nay buộc phải giữ kín."



Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Giọng điệu rất là bình thường hỏi: "Ở nhà chung cho thanh niên trí thức chúng ta cũng coi như là quan hệ hoà hợp đi?"

Tống Chí Cao cười, "Cho nên?"

"Ta muốn đi WC." Lâm Ngọc Trúc rất đứng đắn nói.

Tống Chí Cao......

"Không thể để ta đái ra quần đi? Tốt xấu gì cũng từng cùng nhau cắt lúa mạch, đi chuyển lương, trong toàn bộ nhà chung ngoại trừ Vương Tiểu Mai, người ta chiếu cố nhất chính là ngươi, chút tôn nghiêm này cũng phải cho ta chứ."

Tống Chí Cao......

"Ngươi yên tâm, một người con gái như ta còn có thể bay sao?" Lâm Ngọc Trúc nhìn Tống Chí Cao với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu vì sao hắn đề phòng nàng như vậy, nàng chỉ là một tiểu cô nương, không đến mức đó đi.

Tống Chí Cao cảnh giác nhìn Lâm Ngọc Trúc, "Lâm tỷ, chính ngươi là loại người gì ngươi hẳn là hiểu rõ đi?"

Lâm Ngọc Trúc......

"Ta muốn đi WC......" Lâm Ngọc Trúc vô lực nói.

Tống Chí Cao dường như đang do dự, cuối cùng vẫn là mềm lòng một chút, đi đến bên người Lâm Ngọc Trúc ngồi xổm xuống nói: "Lâm tỷ, bên ngoài có không ít người canh chừng, khuyên ngươi đừng giở trò gì, ta dễ nói chuyện, nhưng cha ta thì chưa chắc, nếu ngươi dám trốn cha ta nhất định sẽ đánh gãy chân ngươi."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, trên mặt sợ hãi thất thố, trong lòng hỏi hệ thống: Thật sự bị đánh gãy chân, có biện pháp gì chữa khỏi không, không bị tàn phế?

"Chỉ cần không bị đánh thành bùn, hệ thống đều có thể giúp ký chủ khôi phục, chỉ cần chi trả điểm cống hiến nhất định."

Có những lời này, Lâm Ngọc Trúc liền an tâm rồi.

Sau khi được cởi trói, Lâm Ngọc Trúc đứng lên hoạt động tay chân, Tống Chí Cao nghiêng đầu ở một bên xem, không khỏi nói: "Ta đã nói mà, Lâm tỷ thú vị hơn Lý Hướng Vãn nhiều, mỗi lần nhìn ngươi tung tăng nhảy nhót đều thấy mới lạ."

Lâm Ngọc Trúc liếm liếm môi, hôm nay đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Chờ đi theo Tống Chí Cao ra khỏi phòng, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế bập bênh ở cửa nhàn nhã đung đưa.

Nam nhân này với Tống Chí Viễn cực kỳ tương tự, trung hậu ngay thẳng, nhìn bên ngoài tuyệt đối nhìn không ra là người xấu.



Lâm Ngọc Trúc trong lòng lại một lần cảm thán, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đối thoại của hai người, vị này coi như là nghe rõ rành mạch, khi Lâm Ngọc Trúc đi ra, hắn còn cố ý nhìn qua, cười ha hả, bảo một người canh giữ ở cổng đi theo phía sau Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc bảo hệ thống dò xét xem trên người những người này có vũ khí nguy hiểm gì không, biết được là đều chỉ đeo một cái dao găm liền nhẹ nhàng thở ra.

Nhà xí trạm phế liệu ở trong một góc tận cùng, bốn phía trạm phế liệu đều là tường vây xây gạch, Lâm Ngọc Trúc nhìn độ cao, trái tim đập bịch bịch.

Ba người đi đến giữa sân, Lâm Ngọc Trúc thẹn thùng lôi kéo Tống Chí Cao nhỏ giọng nói: "Ngươi không thể để hắn đi theo nghe tiếng được."

Vậy rất ngượng ngùng.

Tống Chí Cao ngẩn ra, nhìn nam nhân cao lớn vạm vỡ phía sau, lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Ngọc Trúc, nói: "Ngươi đừng đi theo tới đây."

Nam nhân kia nghe xong thành thành thật thật đứng tại chỗ.

Lâm Ngọc Trúc lại nhìn Tống Chí Cao, dùng vẻ mặt ta không ngờ ngươi lại là người như vậy nhìn hắn.

Tống Chí Cao......

"Một tiểu cô nương như ta còn có thể trèo tường chạy trốn sao, ngươi không cần phải đi theo nghe tiếng chứ?"

Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, không so được với người da mặt dày, Tống Chí Cao cũng đứng bất động tại chỗ.

Theo hắn thấy một tiểu cô nương từ thành phố tới vai không thể khiêng, tay không thể nâng, thật đúng là không thể trèo tường chạy thoát.

Lâm Ngọc Trúc từng bước một đi về phía WC, lúc đi cách xa Tống Chí Cao mấy mét, đột nhiên tăng tốc chạy như bay về phía bức tường, lấy đà, nhảy lên, tay bám vào đầu tường dùng sức trèo lên, lập tức lưu loát nhảy xuống bên kia, động tác liền mạch trôi chảy trước sau chỉ mất thời gian nửa phút.

Tống Chí Cao trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Ngọc Trúc trèo tường giống như bay mà chạy trốn, biểu tình dần dần cứng lại.

Một lúc sau mới phản ứng lại hướng về nam nhân phía sau nói: "Còn nhìn cái gì, đuổi theo."

Mà Lâm Ngọc Trúc rơi xuống đất xong nhanh chóng ổn định thân hình, nhìn chấm đỏ trên bản đồ, nhanh chóng chạy về phương hướng không có ai, lúc rẽ vào một cái ngõ nhỏ không người liền tiến vào không gian, phản ứng đầu tiên sau khi Lâm Ngọc Trúc vào không gian chính là mở bản đồ, rất tốt, bản đồ vẫn có thể sử dụng.

Lúc này mới ngồi quỳ trên sàn nhà từng ngụm từng ngụm thở dốc, bình phục đại não đang ầm ầm rung động của nàng.

Nhớ năm đó nàng trèo tường cũng là số một số hai, đừng hỏi nàng lý do, đây là bí mật.