Cô nhớ rất kỹ lần trước người đàn ông này rất muốn cô thắt cà vạt cho anh nhưng sau đó đã bị cô từ chối.
Thế thì lần này cô sẽ nhân dịp thắt giúp anh, tránh cho người đàn ông này ghi thù.
Ôn Chỉ Văn hơi nhón chân lên, hai tay bắt đầu thắt, biểu cảm trên mặt cô rất nghiêm túc.
Vu Hoài Ngạn hơi cúi đầu xuống nên anh có thể trông thấy cô hơi ngẩng mặt lên.
Chờ đến khi cà vạt đã được thắt xong, Vu Hoài Ngạn đột nhiên duỗi tay, đặt bàn tay mình sau lưng Ôn Chỉ Văn, anh chỉ hơi dùng sức, Ôn Chỉ Văn lập tức bị kéo đến, đụng vào lông ngực anh.
Ôn Chỉ Văn vội vàng sờ lên cái mũi của mình vừa mới tông thẳng vào lồng ngực cứng rắn của anh, cô lập tức ngẩng đầu tức giận nói: "Anh làm gì thế hả?"
Vu Hoài Ngạn cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Vì sao sáng nay em lại ân cần thế này?"
Ôn Chỉ Văn im lặng.
Cô ân cần với anh phải có lý do sao?
"Bởi vì anh là chồng của em. Em tốt với anh, anh còn không vui?" Ôn Chỉ Văn cười nói.
Bởi vì anh là chồng của cô.
Một câu trả lời rất bình thường nhưng Vu Hoài Ngạn nghe vào lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh thả bàn tay đang đặt trên lưng cô ra, quay người đi xuống lầu: "Anh đi trước đây."
Ôn Chỉ Văn cảm thấy anh thật sự rất quái lạ, nhưng cô vẫn nhìn theo bóng lưng anh nói: "Chờ em thay quần áo đã, bây giờ em sẽ đưa anh đến công ty."
Cũng không kịp trang điểm, làm đẹp, Ôn Chỉ Văn chỉ kịp thay quần áo, rửa mặt, sửa soạn một chút roi nhanh chóng xuống lầu.
Sau khi ăn xong điểm tâm, lúc chuẩn bị lái xe đi, Ôn Chỉ Văn đột nhiên nhớ đến tối hôm qua Vu Hoài Ngạn đã vì tờ hóa đơn kia mà hại cô suýt nữa đã lật xe.
Chờ sau khi chở anh đến công ty, cô phải tìm kiếm khắp trong xe lại một lần nữa, cô phải kiểm tra xem có còn bằng chứng phạm tội gì nữa không.
Ôn Chỉ Văn nghĩ như vậy.
Công ty của Vu Hoài Ngạn cách nhà ở cũng không xa. Ôn Chỉ Văn nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi hôm nay của anh thì vô cùng có lòng quan tâm, nói: "Hay là anh ngồi trong xe nghỉ ngơi đi!"
Vu Hoài Ngạn ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
Ôn Chỉ Văn lái xe rất chậm, cô lái xe rất vững vàng, nhưng cũng không bao lâu sau thì xe đã đến bên dưới công ty của Vu Hoài Ngạn.
Cô dừng xe lại, khe động vào cánh tay Vu Hoài Ngạn, nói: "Ong xã, đến nơi rồi."
Vu Hoài Ngạn mở mắt, cởi dây an toàn, nói một câu với cô: "Ừm, anh đi đây!"
Vừa bước chân xuống xe đã bị Ôn Chỉ Văn gọi lại.
Vu Hoài Ngạn xoay người, anh nhìn thấy Ôn Chỉ Văn đột nhiên áp sát lại gần mình, đặt lên mặt anh một nụ hôn.
Chờ đến khi Vu Hoài Ngạn kịp phản ứng trở lại thì Ôn Chỉ Văn đã buông anh ra, trong mắt còn mang theo ý cười ranh mãnh.
"Hôn tạm biệt." Cô cười híp mắt nói: "Đi làm vui vẻ nhé, ông xã!"
Đôi mắt Vu Hoài Ngạn chợt trầm xuống, anh đưa tay giữ cửa xe, kéo cô đến gần mình.
Môi của anh lấp kín miệng cô, trong nụ hôn còn mang theo vẻ cưỡng ép, anh cắn vào môi dưới của cô, giọng nói giống như bị chọc tức: "Đây mới là hôn tạm biệt."
Ôn Chỉ Văn che mặt, đẩy anh ra, trong mắt dường như còn mang theo hơi nước.
"Bên ngoài còn có người đấy." Cô trách cứ anh.
Sao người đàn ông này lớn gan thế nhỉ?
Bên ngoài người đi qua đi lại nhiều như vậy, chỉ cần có người quay đầu nhìn vào xe của họ đã lập tức biết được họ vừa mới làm gì.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tâm trạng Vu Hoài Ngạn mới tốt hơn nhiều.
Anh cười một tiếng, cuối cùng nói: "Đi đây."
Lần này là đi thật.
Vu Hoài Ngạn đi vào tòa nhà của công ty, trong lúc chờ thang máy, ánh mắt anh lơ đãng nhìn thấy hình ảnh của mình chiếu lên cửa thang máy loáng bóng kia.
Anh nhìn thấy khóe miệng mình hơi cong lên, Vu Hoài Ngạn không khỏi cứng đờ.
*
Lúc này Ôn Chỉ Văn vẫn ngồi trong xe mà chưa rời đi.
Cô lấy ra một chiếc gương nhỏ nhìn thử, cô cảm thấy hình như môi của mình đã bị sưng len. The la trong long am tham mang chui Vu Hoài Ngạn, sau đó mới bớt giận đi phần nào. Nhìn những người đang đi bên ngoài, Ôn Chỉ Văn không khỏi cảm thán, bản thân cô đúng là một cô vợ đủ tư cách.