Thấy biểu cảm trên mặt anh còn chưa thả lỏng, nhưng đồng thời anh vẫn có ý muốn nghe tiếp, Ôn Chỉ Văn lập tức to gan dịch lại gần chỗ anh hơn.
Ôn Chỉ Văn chỉ đành âm thầm nói lời xin lỗi với Điền Hân và người yêu của cô ấy, sau đó mới tiếp tục nói: "Chính là người yêu đã đính hôn với cô cấy, em thật sự cảm thấy người đó không được, nhưng cũng không thể nói thẳng với cô ấy, cho nên chỉ có thể uyển chuyển đưa ra ý kiến như vậy, bảo cô ấy cứ tùy tiện lừa gạt người yêu của mình."
"Cho nên... Anh hiểu mà, đúng không?" Ôn Chỉ Văn nói.
Vu Hoài Ngạn dùng ngón tay sờ vào lọn tóc của cô, thờ ơ nói: "Vì sao em cảm thấy người yêu của Điền Hân không được?"
Ôn Chỉ Văn nghe anh hỏi mà sững sờ.
Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này từ bao giờ lại hóng hớt thế này?
Nhưng ngẫm lại Ôn Chỉ Văn cảm thấy mình đã hiểu.
Người đàn ông này làm gì muốn nghe chuyện của người yêu Điền Hân, rõ ràng anh muốn nghe mình khen ngợi anh.
"Đối tượng của Điền Hân quả thực là không được." Ôn Chỉ Văn làm trái lương tâm, bắt đầu chỉ trích đối phương: "Anh cũng biết loại "con trai ngoan của mẹ" mà, đàn ông đã bao lớn rồi, cái gì cũng nghe theo mẹ, mẹ anh ta nói gì thì là như thế, không hề có chút ý kiến cá nhân, cũng không có lòng cầu tiến."
"Nhưng ông xã lại không như vậy." Vào vấn đề chính rồi, Ôn Chỉ Văn bắt đầu vuốt mông ngựa Vu Hoài Ngạn: "Ông xã đẹp trai như vậy, lại có lòng cầu tiến, còn đối xử tốt với em như thế, thật sự có đốt đèn cũng không tìm được người chồng tốt thế này. Có thể kết hôn với anh, quả thực là do phúc em đã tu luyện tám đời mà có được."
Dù sao vuốt mông ngựa cũng không yêu cầu phương pháp gì. Khi vừa nói Ôn Chỉ Văn đồng thời đã kéo lấy tay Vu Hoài Ngạn, sờ lên, tình cảm vô cùng chân tình nói: "Ông xã, anh xem tay anh đẹp hơn tay những người đàn ông khác rất nhiều."
Bàn tay với các khớp xương rất rõ ràng của Vu Hoài Ngạn tránh khỏi bàn tay trắng nõn như ngọc của Ôn Chỉ Văn, anh quay ngược lại nắm chặt cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
"Ồ, em còn từng nắm tay đàn ông khác rồi sao?" Anh hỏi.
Ôn Chỉ Văn: "..."
Đây là trọng điểm sao?
Ôn Chỉ Văn đẩy tay anh ra, trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng bịa đặt nhé! Ngoài anh ra, em chỉ từng nắm lấy tay cha mình khi ông ấy đưa em đến trường tiểu học thôi."
Vu Hoài Ngạn bị vẻ mặt nghiêm túc này của cô làm cho bật cười.
Nhưng anh ý thức được lúc này không phải lúc nên cười, anh lập tức làm mặt nghiêm trở lại, không cười nữa.
Nhưng đã muộn mất rồi, Ôn Chỉ Văn đã kịp nhìn thấy.
Cô đắc ý nhào đến, vạch trân anh: "Anh vừa mới cười."
"Không, em nhìn nhầm rồi." Vu Hoài Ngạn không biểu cảm nói.
"Rõ ràng là có!" Ôn Chỉ Văn dùng ngón tay sờ lên khóe môi anh, muốn kéo thành một nụ cười.
Vu Hoài Ngạn nắm chặt bàn tay cô muốn làm loạn trên mặt mình, một tay khác ôm chặt eo cô, đề phóng cô sẽ rơi xuống.
Bây giờ anh vẫn còn sổ sách chưa coi xong, tạm thời không thể đề cô đắc ý như vậy.
Giống như Ôn Chỉ Văn vừa mới nói, anh có nhiều ưu điểm như vậy, người phụ nữ này không phải suốt ngày lừa gạt anh sao?
Trước kia anh thật sự không nhìn ra, nhưng bây giờ ngược lại có thể thấy rất rõ ràng.
Nói không chừng những lời cô vừa nói với Điền Hân kia đều là những lời thật lòng của cô.
Nghĩ đến đây, huyệt thái dương của Vu Hoài Ngạn không nhịn được nhảy lên.
Vu Hoài Ngạn cũng không muốn ngả bài ngay lúc này với Ôn Chỉ Văn, dù sao người phụ nữ này còn có thể nói mấy lời như "dù đã kết hôn còn có thể ly hôn".
Nếu vạch trần bản chất thật sự của con mèo nhỏ này nói không chừng cô thật sự sẽ ly hôn với anh mất.
Dù sao Vu Hoài Ngạn cũng sẽ không làm ăn lỗ vốn thế này.
Nhưng vẫn phải dạy cho cô một bài học nghiêm túc, để cô biết không phải lời nào cũng dám nói như thế.