Dì Dương không hiểu ý Ôn Chỉ Văn, nhìn thấy nét vẽ nguệch ngoạc ở góc tường không nhịn được mà mắng: "Ôi chao, đây là trẻ con nhà ai thế, vậy mà lại lén lút vẽ nguệch ngoạc ở đây? Đúng là không có học mài"
Nét đánh dấu này nhìn qua đúng là như trẻ con nghịch ngợm mà vẽ linh tinh lên.
Ôn Chỉ Văn nghe thấy thì sửng sốt, đột nhiên nhận ra vào lúc này, loại thủ đoạn gây án của bọn ăn trộm này còn chưa bị đông đảo người dân phát hiện.
Cẩn thận nhớ lại một phen, Ôn Chỉ Văn dường như đã xác nhận đúng là cô chưa từng nhìn thấy trên TV hay là trên báo đưa tin này.
"Có lẽ không phải là trẻ con, mà là ăn trộm vẽ ở đây." Ôn Chỉ Văn giải thích với dì Dương một phen.
Dì Dương nghe thấy thì lo lắng sốt ruột, càng nhìn càng cảm thấy cái đánh dấu này nguy hiểm, nói với Ôn Chỉ Văn: "Chúng ta nhanh lau cái này đi đi, nhìn thấy là tôi phát sợ rồi."
Ôn Chỉ Văn gật đầu.
Thấy Dì Dương cầm giẻ lau lại đây, cô lại nói: "Ôi, từ từ, để cháu đi lấy máy ảnh xuống, chụp một bức ảnh trước!"
Dì Dương dừng chân lại, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, chụp một bức ảnh cũng tốt! Còn có thể đưa cho cảnh sát xem!"
Nghe thấy lời này của dì Dương, Ôn Chỉ Văn có chút chột dạ.
Thật ra cô cũng chỉ muốn chụp lại rồi đưa cho Vu Hoài Ngạn xem...
Nhưng đúng là dì Dương đã nhắc nhở cô, đúng là có thể cảnh báo cho phía cảnh sát bên kia.
*
Ôn Chỉ Văn cầm máy ảnh, ngồi xổm xuống chụp vài bức ảnh của cái đánh dấu kia.
Dì Dương không quá yên lòng, đi vòng một vòng xung quanh nhà, muốn tìm thử xem còn có thể phát hiện ra cái đánh dấu nào khác hay không.
"Nếu không để tôi đi đến nhà họ Tiết bên kia xem nhà bọn họ có bị đánh dấu hay không nhé?" Dì Dương kiểm tra một vòng xong rồi nói.
Ôn Chỉ Văn gật đầu.
Dì Dương vội vã ra khỏi nhà. Bà ấy đi rất lâu cũng chưa thấy trở về.
Ôn Chỉ Văn cũng không quá để ý, sau khi nhìn thời gian, vốn định gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn, không ngờ anh lại gọi cho cô trước.
Ôn Chỉ Văn lập tức nhận điện thoại, đã nghe thấy anh hỏi: "Đang làm gì thế?"
"Em ở nhà." Ôn Chỉ Văn nói: "Anh ở đâu thế? Xong việc rồi hả?"
"Ừ, vừa mới xong, bây giờ đang ở trong xe." Vu Hoài Ngạn nói: "Em ăn cơm chiều chưa? Hôm nay ăn gì?"
"Chưa ăn, dì Dương còn chưa về." Ôn Chỉ Văn cầm một cái ôm gối trên sô pha lên, chia sẻ chuyện hôm nay với anh: "À, chồng ơi, em kể cho anh nghe nè, khu nhà chúng ta bị trộm ghé thăm đó, chiều nay nhà dì họ bị ăn trộm vào..."
"Em không sao chứ?" Vu Hoài Ngạn lập tức ngắt lời cô rồi hỏi.
Ôn Chỉ Văn bị ngắt lời thì trả lời câu hỏi của anh: "Không đâu, nhưng mà hình như nhà chúng ta cũng bị ăn trộm đánh ký hiệu, ở ngay góc tường bên ngoài, em còn chụp ảnh lại này, chờ sau khi anh về thì cho anh xem!"
Nói đến chuyện này, giọng nói của cô còn có chút hưng phấn.
Vu Hoài Ngạn ngồi trong xe xoa huyệt thái dương, rất là bất đắc dĩ.
Cô gái này có thể có chút ý thức phòng bị hay không đây?
"Được." Vu Hoài Ngạn hua theo cô một câu, lại lập tức nói: "Nếu không hay là anh tìm người đến nhà mình? Một mình em ở nhà anh không yên tâm cho lắm."
Mất của mất tiền thì không sao cả, nhưng người thì nhất định không thể có chuyện gì được.
Lời nói không chút nào che giấu quan tâm và để ý của anh xuyên thấu qua điện thoại truyền tới bên tai, khóe miệng Ôn Chỉ Văn không kìm được mà cong lên, ngoài miệng lại nói: "Không nghiêm trọng đến vậy đâu, ăn trộm vừa mới thành công một vụ, nhà dì họ cũng đã báo cảnh sát, hẳn là bọn chúng không dám quay lại nhanh như vậy đâu."