Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 222: Đề Phòng


"Vậy làm sao bây giờ?" Di Dương theo bản năng hỏi.

"Không cần quá lo lắng." Chiến sĩ công an mở miệng an ủi: "Bọn trộm không thể qua đây gây án nhanh như vậy được, đánh dấu ở nhà bác cũng đã bị lau đi."

Giống y như cách nói của Ôn Chỉ Văn.

"Trong khoảng thời gian này đồn công an chúng tôi cũng sẽ tăng thêm lượng tuần tra ở đây." Chiến sĩ công an lại nói tiếp, thuận tiện đánh giá qua căn nhà của nhà họ Vu, nói tiếp: "Hẳn là nhà các cô có điện thoại đúng không? Tôi để lại số điện thoại của đồn công an chúng tôi ở đây cho mọi người, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại tới cho chúng tôi bất kỳ lúc nào, chúng tôi trực ban 24 giờ."

"Vâng, làm phiền đồng chí." Ôn Chỉ Văn nói cảm ơn.

"Không có chuyện gì." Chiến sĩ công an mỉm cười, thuận tay viết dãy số điện thoại của đồn công an vào quyển vở của mình, xé xuống rồi đưa cho Ôn Chỉ Văn.

Lúc gân đi, chiến sĩ công an còn thuận tiện hỗ trợ kiểm tra tình hình an toàn của căn nhà, nhắc nhở các cô chú ý đóng cửa sổ cho kỹ.

Ôn Chỉ Văn cùng Dì Dương tiễn chiến sĩ công an ra ngoài.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, lại có không ít người chạy tới, lôi kéo chiến sĩ công an mồm năm miệng mười mà nói: "Đồng chí cảnh sát, anh mau đi xem một chút, nhà chúng toi cũng bị vẽ ký hiệu!"

Chiến sĩ công an rất có kiên nhẫn: "Mọi người đừng kích động, tôi đi xem với mọi người."

Dì Dương thấy thế cũng đi theo đi xem thử, lần này bà ấy trở lại rất nhanh.

Vừa trở về đã nói với Ôn Chỉ Văn: "Tôi đã đi xem hết một lượt rồi, nhà khác bị đánh dấu ký hiệu không giống nhau, chỉ nhà chúng ta và nhà họ Tiết là giống nhau thôi."

Ôn Chỉ Văn gật đầu: "Vậy có lẽ là bọn chúng đã theo dõi nhà chúng ta từ lâu rồi."

Chẳng qua bởi vì trong nhà vẫn luôn có người ở, ăn trộm không tìm ra cơ hội, lúc này mới đi nhà họ Tiết bên kia trước.

Ngẫm lại cũng phải, bọn ăn trộm cũng không ngốc, muốn trộm đồ thì chắc chắn cũng phải trộm của nhà có tiền!

Nhà họ Tiết là do bà Tiết tự mình lớn giọng tuyên truyền, còn nhà Ôn Chỉ Văn, ừm... hình như không cần tuyên truyên, mọi người cũng đều nhìn ra được...

Cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng cảm nhận được, thì ra có tiên cũng là một loại phiên não.

Nhớ tới chuyện vừa nói với Vu Hoài Ngạn qua điện thoại, Ôn Chỉ Văn nhìn dì Dương nói: "Dì Dương, mấy ngày nay dì có rảnh không? Có thể ở lại đây với tôi vài ngày không?"

Dì Dương nghe xong cười: "Cô không nói với tôi, thì tôi cũng định nói với cô chuyện này. Đương nhiên là được rồi, để cô ở đây một mình thì chắc chắn là tôi không thể yên tâm được!"

"Chờ ăn cơm chiều xong, tôi vê nhà một chuyến, nói qua với người trong nhà rồi thuận tiện lấy thêm chút đồ đến đây." Di Dương tự sắp xếp cho mình rồi nói.

"Được ạ, thật là phiền dì quá." Ôn Chỉ Văn cảm kích nói.

Hơn nữa quyết định phải tăng lương cho Dì Dương.

"Haizz, chuyện này có gì đâu!" Dì Dương không thèm để ý nói.

*

Mấy ngày kế tiếp, Ôn Chỉ Văn và dì Dương vẫn còn rất đề phòng.

Ban ngày còn tốt, ăn trộm còn không đến mức xông vào ngay ban ngày.

Nhưng đến tối, cửa sổ trong nhà chắc chắn phải được kiểm tra đi kiểm tra lại, đồng thời còn để chút công cụ thuận tay ở phía sau cửa cửa sổ.

Liên tiếp mấy ngày, gió êm sóng lặng, không nghe được nhà ai lại gặp phải trộm.

Đang lúc mọi người cho rằng không có việc gì, đột nhiên truyền đến tin tức bọn ăn trộm bị bắt được.

Nghe nói là một người nhiệt tình, lúc đi ngang qua nhìn thấy một tên đàn ông nhỏ gầy lén lút ngồi xổm góc tường không biết đang làm gì.