Người nào đó cười đến chói mắt, tâm thần Ngôn Lạc Hi nhoáng lên, thân thể không tự chủ được ngã xuống dưới đài.
Đến khi cô phát hiện thân thể không trọng lượng, trên lưng bỗng nhiên có thêm một cánh tay hữu lực, mạnh mẽ ôm cô trở về.
Cả người cô nhào vào trong lòng nam nhân, hơi thở nam tính mát lạnh quanh quẩn chóp mũi, rất giống mùi trên người Lệ Dạ Kỳ, mà lại không giống lắm, bởi vì còn có thêm mùi hoa lan khiến người ta an tâm.
Mùi thơm không xa lạ, ngày đó cô rơi xuống hồ, vẫn có một mùi hoa lan quanh quẩn bên chóp mũi, cô cho rằng mình bởi vì chết đuối mà sinh ra ảo giác, không nghĩ tới mùi thơm này thật sự tồn tại.
Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu thuần hậu của nam nhân, tựa như rượu ngon cất trong hầm năm mươi năm, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Ngôn Lạc Hi lập tức đẩy anh ra, fan dưới sân khấu đã chụp ảnh.
"Oa, một màn này thật quá đẹp mắt đi"
"Nhìn như phim thần tượng, anh hùng cứu mỹ nhân, Đại Bạch thật sự rất ấm áp"
"Lạc Điện chúng ta cũng quá nhỏ nép vào người, rất muốn bọn họ ở bên nhau, hình ảnh này đẹp đến động lòng người"
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn lại, hai người ở thang máy bên kia không thấy bóng dáng, cô buồn bã thu hồi ánh mắt:"Cảm ơn anh, Bạch Kiêu, vừa rồi em hơi mất tập trung"
Bạch Kiêu lắc đầu, "Không sao, tiếp tục đi"
Công việc kéo dài đến mười một giờ, sau khi trung tâm thương mại đóng cửa, hai người lại chụp mấy bộ ảnh, bảo Điền Linh Vân lấy tài liệu viết bản thảo.
Chờ tất cả công việc kết thúc, đã mười hai giờ, Ngôn Lạc Hi mệt mỏi đến thắt lưng cũng không đứng thẳng lên được, ngồi phịch trên sô pha không muốn nhúc nhích.
Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy Lệ Dạ Kỳ và Phó Du Nhiên đi dạo trung tâm thương mại, trong lòng lại càng nóng nảy bất an.
Điền Linh Vân đi tới, cười trêu ghẹo nói: "Nếu fan của cậu nhìn thấy hình tượng này chắc chắn bỏ theo dõi"
"Người thích mình, cho dù nhìn mình như đống phân bọn họ cũng thích, còn nếu đã không thích, có là mỹ nhân hoa lệ người ta cũng xem như không tồn tại"
Ngôn Lạc Hi nản lòng thoái chí nói.
"...."
Điền Linh Vân ngồi xuống bên cạnh, cảm giác được tâm tình cô không tốt:"Bị gì vậy?"
"Không việc gì, chỉ là đói bụng, khó tránh suy nghĩ lung tung. Ngày mai tôi lại rất bận, nếu không tối nay cậu mời tôi ăn khuya đi"
Điền Linh Vân còn rất nhiều việc, phải đem ảnh vừa chụp sàng lọc chỉnh sửa, còn phải đem tác phẩm ngày xưa của thương hiệu này ra so sánh, nhưng mà giờ phút này, cô không yên lòng.
"Được"
Nghe hai người nói muốn đi ăn khuya, Bạch Kiêu tao nhã nhẹ nhàng đi tới, khí chất đàn ông toát ra, dù bất cứ đâu cũng trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người.
"Anh biết gần đây có một nhà hàng không tệ, cái chính là ăn không lo béo, nếu không để anh mời hai người?"
Ngôn Lạc Hi còn chưa kịp từ chối, Điền Linh Vân đã cười nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh"
Nhà hàng Bạch Kiêu dẫn các cô đến tên rất ý thơ Sơ Mặc, trang trí lại càng thú vị, tính riêng tư vô cùng cao.
Ba người vào phòng, gọi đồ ăn, bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa.
Trong lúc chờ đợi, Ngôn Lạc Hi lấy di động ra xem, pin thì đầy mà không ai gọi tới, đến một cuộc gọi nhỡ cũng không có .
Thật sự vô tình a!
Trễ thế này cô chưa về, anh cũng không gọi hỏi, là thờ ơ, hay là anh cũng chưa về?
Bất luận là ý trước hay ý sau, đủ làm cho cô sốt ruột.
Hoá ra ngày hôm qua một cái tát kia, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, còn buồn cười cho rằng, anh vì cô sẽ cùng Phó Du Nhiên giữ khoảng cách, thật sự tự mình đa tình a!
Nghĩ đến vừa rồi, bộ dạng anh nhìn Phó Du Nhiên ôn nhu mỉm cười, trong lòng giống như ném một mồi lửa đi vào, cô ngẩng đầu lên nói: "Có thể uống rượu sao?"
"Ngoan, đừng quậy". Điền Linh Vân từ chối, nếu chỉ có hai cô, uống say thì thôi, nhưng có Bạch Kiêu ở đây, bị phóng viên chụp ảnh rất phiền phức.
"Uống rượu giờ này không tốt cho thận, hôm nào có thời gian thì cùng uống, anh mời em" Bạch Kiêu nhàn nhạt mở miệng, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên người anh, nam nhân ôn nhuận như ngọc, cả người đều bao phủ trong vầng sáng ấm áp.
"... "Ngôn Lạc Hi nhìn cái này, lại nhìn cái kia, cuối cùng ngoan ngoãn.
Ăn xong bữa khuya, đã hai giờ sáng, bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, ba người đứng trước cửa nhà hàng, một chiếc Land Rover màu trắng dừng trước mặt, trợ lý từ trong xe bước xuống, "Anh Kiêu, xe đưa tới rồi."
"Được" Bạch Kiêu gật đầu, quay đầu nhìn hai cô gái, ôn nhu nói:" Lên xe đi, anh đưa hai người về"
Thời gian đã khuya, hơn nữa trời mưa tầm tã, lúc này cũng không dễ bắt xe, Điền Linh Vân kéo Ngôn Lạc Hi lên, chỉ chốc lát sau, Bạch Kiêu khởi động xe rời đi.
Điền Linh Vân phải về phòng làm việc tăng ca, Bạch Kiêu tiện đường đưa cô đến phòng làm việc trước, chờ Điền Linh Vân xuống xe, trong xe cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Hôm nay tâm tình em không tốt, là vì Lệ tổng sao?"
Bạch Kiêu chờ đợi mãi không có hồi âm, anh ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, Ngôn Lạc Hi tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
Ánh mắt anh nhàn nhạt dừng lại trên đôi môi ửng hồng của cô, tâm tư rối loạn.
Lần đó giữa hồ hô hấp nhân tạo cho cô là tình thế cấp bách nhưng khoảng thời gian này, anh lại không tự chủ nhớ tới cảm giác chạm vào đôi môi ấy, vì thế mỗi khi cùng cô đối diễn, có lúc anh sẽ thất thần.
Đỗ xe ven đường, cởi dây an toàn và áo khoác nghiêng người đắp lên cho cô, tránh để cô cảm lạnh.
Bốn mươi phút sau, xe dừng bên ngoài biệt thự Bán Sơn, mưa cũng giảm lại, Bạch Kiêu quay đầu nhìn Ngôn Lạc Hi nằm trên ghế hô hấp đều đều, trong nháy mắt không muốn đánh thức cô dậy, không muốn nhìn thấy bóng lưng cô rời đi chạy về phía người đàn ông khác.
Nhịp tim đập thình thịch thu hồi ánh mắt, thiếu chút bị nam nhân lặng lẽ không một tiếng động đứng ở trước xe dọa đau tim.
Người đàn ông mặc áo ngủ màu sậm, một tay cầm ô, ánh mắt lạnh lùng không chớp mắt nhìn chằm chằm Bạch Kiêu.
Giờ khắc này, trong lòng Bạch Kiêu có loại cảm giác, tâm tư bị Lệ Dạ Kỳ thấu soi thấu.
Bạch Kiêu điều chỉnh hơi thở lại, đẩy cửa xe xuống cầm ô đi tới Lệ Dạ Kỳ, thân ảnh cao ngất tuấn tú, cho dù đứng cùng một chỗ với Lệ Dạ Kỳ cũng là ngọc thụ lâm phong.
"Lệ tiên sinh, Lạc Hi ngủ rồi"
Lệ Dạ Kỳ nhàn nhạt ừ một tiếng, đôi dép màu sậm trên chân bị nước mưa thấm vào màu sắc càng đậm hơn, anh chậm rãi lướt qua Bạch Kiêu, đi tới ghế sau xe. Mở cửa xe, ôm ngang cô gái đang ngủ say.
Ô bị gió thổi rơi ven đường, anh vẫn chưa nhặt, ôm cô xoay người đi đến cửa chính.
Lúc đi qua bên cạnh Bạch Kiêu, bước chân dừng lại, "Bạch tiên sinh, lần sau gặp phải tình huống này, phiền anh gọi điện thoại báo cho tôi biết, vợ tôi tự tôi đưa đón"
Bạch Kiêu nghe giọng điệu kiêu ngạo của anh, trong lòng khó chịu:Lệ tiên sinh, nếu anh thật sự coi cô ấy là vợ, đừng để cô ấy đau lòng vì anh"