Ngôn Lạc Hi chậm rãi thu tay lại, cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Vấn đề giữa em và anh ấy, không phải nói ra miệng là có thể giải quyết, Bạch Kiêu, cám ơn anh, đêm nay em rất vui."
Cô không biết tìm đâu ra dũng khí tiếp tục đối mặt với tương lai phía trước.
Đẩy cửa xuống xe, Ngôn Lạc Hi cười vẫy vẫy tay với Bạch Kiêu:”Trở về lái xe cẩn thận, tạm biệt”
Tay Bạch Kiêu buông xuống bên người nắm chặt, anh vẫn luôn biết, anh không phải người có thể xoa dịu trái tim cô, chỉ biết giương mắt nhìn cô đi vào biệt thự, buồn bã thu hồi tầm mắt, khởi động xe chạy xuống chân núi.
Ngôn Lạc Hi xách túi đi trên con đường lát đá xanh, biệt thự phía trước đèn đuốc sáng trưng, bỗng nhiên dừng bước, nhớ tới những lời Phó Tuyền nói, tâm tình trở nên trầm trọng.
Thù giết cha?
Vậy còn Lệ Dạ Kỳ đối với Phó Tuyền là thù gì?
Nếu Lệ Du Nhiên không bị Phó Tuyền bắt đi mười năm, như vậy bọn họ có lẽ đã sớm kết hôn, con cái thành đàn, cho nên Lệ Dạ Kỳ đối với Phó Tuyền là thù cướp vợ?
“Ai” Cô khẽ thở dài, bỏ đi suy nghĩ lung tung, từng bước một đi về phía biệt thự.
Đi đến ngoài sân, cô nhìn thoáng qua đã thấy một người đàn ông đang tựa vào xích đu, đung đưa nhẹ nhàng, Mai Mai đang ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh anh, có lẽ nhận ra động tĩnh bên này, tinh thần nó phấn chấn bất ngờ nhìn lại.
Vừa nhìn thấy Ngôn Lạc Hi, Mai Mai lập tức đứng dậy, chuẩn bị chạy về phía cô.
Ngôn Lạc Hi vội vàng giơ ngón trỏ mảnh khảnh ra lắc lắc về phía nó, con chó husky ngoan ngoãn rên rỉ ngồi thụp xuống đôi mắt chó bối rối nhìn cô.
Ngôn Lạc Hi nhìn người đàn ông dựa trên xích đu
đang ôm chiếc gối đám mây xanh mà cô yêu thích trong tay, cô bước từng bước nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.
Sự bối rối trong lòng biến mất một cách kỳ diệu khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh.
Cô đứng bên cạnh xích đu, trong ánh sáng lờ mờ, anh dường như đang ngủ rất say.
Cô chưa bao giờ nhìn anh kỹ đến vậy, lông mi dày cong nhưng không hề đáng yêu như con gái mà lại vô cùng nam tính và tà ác.
Đôi mày đẹp, sống mũi cao đôi môi mỏng hơi mím thật gợi cảm và quyến rũ.
Lúc này đã là đêm mùa đông, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi, hai cúc áo được cởi, lộ ra yết hầu gợi cảm xương quai xanh có chút khiêu khích khoác thêm một chiếc áo len, uể oải chợp mắt trên xích đu giống như một bức tranh tuyệt đẹp hiện ra khiến cô gần như không thể rời mắt.
Tại sao cô lại thích anh?
Thật ra, trong giới giải trí không thiếu trai đẹp như Phó Luân, Bạch Kiêu hay Khanh Tuấn Hi đều là nam thần tượng có vẻ ngoài bắt mắt vừa gặp muốn yêu.
Chỉ là cô lại không có cảm xúc nào với bọn họ.
Ngô Lạc Hi bắt đầu chìm đắm trong hồi ức, nhớ đến lúc gặp anh ở đài truyền hình, anh tặng cô chiếc váy lúc đó cảm thấy anh rất ngầu và hấp dẫn cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại anh lần nữa
Sau đó, họ gặp nhau tại khu biệt thự dưới chân núi, lúc đó cô đang ngồi xổm bên đường khóc vì Lục Chiêu Nhiên, anh đưa cô về nhà nấu mì cho cô ăn.
Lúc đó, cô nghĩ, ai cưới được người đẹp trai mà biết nấu mì thì sẽ gặp may mắn.
Và rồi người may mắn đó lại là cô, dù rằng bên nhau không mấy êm đềm vẫn cảm thấy ông trời ưu ái ban anh đến bên cạnh cô.
Cô từng nghĩ, trong lòng anh có Lệ Du Nhiên thì đã sao miễn anh không ly hôn, cô cũng sẽ trân trọng số phận này.
Nhưng mà nó không dừng lại ở đó, tại sao mọi chuyện càng trở nên phức tạp đến vậy?
Không phải chỉ cần cố gắng, phấn đấu thì có thể ở bên cạnh anh hay sao?
Không, thứ không thuộc về mình, mãi mãi cũng không thuộc về mình. Cô đã mất đi cơ hội được hạnh phúc ngay từ lần đầu gặp anh.
“Lệ đại thần” Ngôn Lạc Hi nhẹ giọng nói nhỏ. "Hả?"
Người đang ngủ cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ và bi thương, anh từ từ tỉnh dậy, trong tầm mắt mơ hồ, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt.
Anh đột nhiên kinh ngạc ngồi dậy:”Hi Nhi, có chuyện gì xảy ra?”
Ngôn Lạc Hi không ngờ anh lại đột nhiên tỉnh lại, huống chi để anh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình, cô quay lưng ngược về phía anh lau đi nước mắt:”Không, chỉ là bụi bay vào mắt thôi”
Lệ Dạ Kỳ cau mày, bước đến phía sau cô, đôi bàn tay lớn giữ lấy vai cô, dùng sức xoay người cô lại.
“Em có chuyện gì không vui sao?”
Đôi mắt Yến Lạc Hi đỏ hoe bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh, trong lòng đau nhói không chịu nổi, cô lắc đầu:”Không có, em rất bình thường”
Người đàn ông hơi cúi xuống, dùng ngón trỏ mảnh khảnh lau nước mắt cho cô:”Hi Nhi, có chuyện gì làm em không vui, phải nói cho anh biết, anh ở ngay bên cạnh em.”
Ngôn Lạc Hi mũi đau nhức, suýt chút nữa ngã xuống bật khóc, cô gật đầu:”Ừ, biết rồi”
Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:”Đừng khóc nữa”
"Đừng khóc nữa”
Ngôn Lạc Hi dùng sức gật đầu, cô thật sự may mắn được anh đối xử dịu dàng như vậy, cho dù báo thù, cho dù anh có mục đích gì đối với cô thì nó cũng là cơ hội để bọn cô gặp nhau, cuộc gặp gỡ đẹp đẽ nhất trong đời.
Trở lại biệt thự, dì Đồng nhìn hai người nắm tay nhau đi vào, bà mỉm cười cầm lấy túi xách:"Phu nhân đã ăn tối chưa? Chồng cô đặc biệt chờ cô về cùng ăn đó”
Ngôn Lạc Hi bụng cồn cào , cô xấu hổ gãi đầu:"Nói đến, tự nhiên đói quá”
Dì Đồng lập tức nói:”Tôi đã chuẩn bị bữa tối, đợi hâm nóng rồi mang lên ngay”
“Vâng”
Ngôn Lạc Hi đi lên phòng rửa mặt, nhìn mình trong gương với đôi mắt đỏ hoe, cô nắm chặt tay nói:”Ngôn Lạc Hi, vui lên đi”
Sau bữa tối, Ngôn Lạc Hi nhận được điện thoại của Mặc Bắc Thần:”Vợ Tiểu Thất, điện thoại Thiển Thiển
không liên lạc được, bây giờ cô ấy có ở bên em không?
Ngôn Lạc Hi lúc này mới nhớ ra, Cố Thiển từ lúc cô bảo đến studio của Điền Linh Vận đều đã ở đó, lúc không quay lại, cô nghe Phó Tuyền nói xong là mơ hồ quên mất cô gái nhỏ.
“Thiển Thiển vẫn chưa trở về sao?"
"Ừ." Ngôn Lạc Hi biết tâm tình Cố Thiển không tốt lo lắng Cố Thiển có chuyện, nói:”Chờ chút, buổi chiều cô ấy có đến phòng làm việc Điền Linh Vân, em liên lạc qua đó thử”
Sau khi cúp điện thoại, Ngôn Lạc Hi nhanh chóng gọi Điền Linh Vân:”Cố Thiển sau khi lấy tài liệu xong thì quay về rồi, chuyện gì vậy?”
Ngôn Lạc Hi nhất thời linh cảm chuyện chẳng lành, cô vội vàng cúp điện thoại, lấy áo khoác vào xông ra khỏi phòng khách.
Vừa ra đến cửa liền đụng phải người đàn ông đang đi về hướng mình:”Muộn vậy rồi em còn đi đâu?”