Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 31


 

Lý Trí Viện rời khỏi đoàn làm phim Cẩm Cung, phía sau còn vang lên tiếng cười nhạo tựa như một cái bạt tai sắc bén ném vào mặt, gò má lửa thiêu nóng lên, trong lòng khó chịu chết được.

Trợ lý Miêu Miêu lo lắng, đang chờ bên ngoài nhìn thấy mặt mài Lý Trí Viện không tốt đi ra vội vàng chạy tới, nói:

"Chị Viện Viện sắp đến phiên cảnh của chị rồi, chúng ta trở về đi"

Tay Lý Trí Viện buông xuống bên người tức giận đến phát run, quay đầu nhìn tẩm điện treo lụa đỏ thẫm, trong mắt xẹt qua tia thù hằn.

 "Miêu Miêu, lần trước bảo em thu thập tài liệu đen của Ngôn Lạc Hi, thu thập đến đâu rồi?"

Miêu Miêu vẻ mặt khó xử.

"Chị Viện Viện, chị Lạc Hi từ khi ra mắt tới nay không có scandal, thứ có thể lợi dụng, lần trước cũng đã làm rồi. Dù vậy không chỉ không đạp chị ấy xuống, ngược lại còn khiến chị ấy thường xuyên lên hot search, tăng thêm độ nổi tiếng"

"Ý muốn nói, tôi trộm gà không thành còn mất luôn cả nắm thóc?"

Cả người Miêu Miêu khẽ run một cái, đi theo bên người Lý Trí Viện hơn nửa năm thập phần rõ ràng Lý Trí Viện tính tình không hề ôn nhu dịu dàng, hết lần này tới lần khác bị bệnh tiểu thư còn đánh chửi trợ lý là chuyện thường xảy ra.

"Không phải, em không có ý như vậy, em nghe qua gần đây không ít đạo diễn lớn chủ động tới tìm Lục tổng, muốn mời chị Lạc Hi đi diễn, nhưng đều bị Lục tổng từ chối. Em chỉ lo bây giờ chúng ta bôi nhọ chị ấy, ngược lại khiến chị ấy nổi tiếng hơn thôi"

Lý Trí Viện sắc mặt âm trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, không có scandal sao?

Cô hướng Miêu Miêu ngoắc ngoắc ngón tay, ghé vào bên tai thì thầm vài câu, sắc mặt trợ lý nhỏ bé liền tái mét khiếp sợ:"Chị Viện Viện thật sự phải làm đến mức đó sao?



"Đương nhiên, đối với kẻ thù nhân nhượng chính là tàn nhẫn với chính mình"

Lý Trí Viện tính toán một hồi chán ghét Ngôn Lạc Hi, từ nhỏ đã chán ghét, đời này nếu không thể đem cô giẫm dưới lòng bàn chân thì có chết cũng không cam lòng!!

Ngôn Lạc Hi quay phim xong đã là giữa trưa. Cô đi ra khỏi đoàn, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi tới, cung kính khom lưng, "Ngôn tiểu thư, Thất gia ở trong xe chờ cô"

Ngôn Lạc Hi theo ngón tay hướng đến chiếc Bentley đen đang dừng bên đó tựa như ẩn núp trong đêm tối, lạnh lùng, tản ra mị lực mạnh mẽ tôn quý giống như chủ nhân của nó vậy.

Cô nhíu mày:"Nói cho Thất gia nhà anh biết, tôi sẽ không tùy tiện lên xe của người đàn ông xa lạ, tự tôi đón xe về"

Chu Bắc cười:"Thất gia nói, nếu cô không phối hợp tôi có thể khiêng cô qua đó"

"...." Ngôn Lạc Hi nhớ tới ngày đó người đàn ông một tay dễ dàng vác cô lên vai, trong lòng vẫn còn sợ hãi, lại nhìn người khỏe mạnh trước mặt này cô không chút hoài nghi anh ta sẽ chấp hành mệnh lệnh làm như vậy.

Bây giờ ở bên ngoài tổ sản xuất không thể làm ầm ĩ nếu bị phóng viên chụp ảnh thì phiền phức. Cho nên, cô nghiến răng nghiến lợi đi về phía chiếc Bentley, Chu Bắc mở cửa sau, cô cúi người ngồi vào.

Trong khoang kín gió, khí thế của người đàn ông cường tráng tràn ngập khắp nơi, cô đột nhiên cảm thấy khó thở.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào lưng ghế, đôi chân thon thả lười biếng nằm trong chiếc xe xa hoa, hai mắt hơi nhắm lại, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần. Chiếc cà vạt buộc lỏng lẻo quanh cổ, ba chiếc cúc áo sơ mi đen được cởi ra, để lộ ra một làn da màu mật ong, cơ ngực săn chắc thể hiện sự kiêu ngạo và mạnh mẽ của một người đàn ông.

Tay áo anh xắn lên một nửa, trên cánh tay lộ ra ngoài đeo một chiếc đồng hồ quý giá, kim giây chậm rãi di chuyển trong ánh sáng lờ mờ, cô có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí. Cô chau mày, anh vừa đi tiệc uống rượu sao còn tới đây quấy rầy cô?

Đôi mắt nhắm nghiền bất ngờ mở ra không ngờ đụng phải đôi mắt đen và sâu của người đàn ông, tim cô như ngừng đập trong giây lát.

Trong giới kinh doanh, không phải chưa từng thấy người đẹp trai hơn anh, nhưng không có một ai giống như anh, dung hợp giữa ngông cuồng, cao quý và tao nhã. Đáng tiếc anh lại là một tên bán thịt!!

Lệ Dạ Kỳ nhìn cô, lúc uống thêm hai ly rượu ở quầy anh đã hơi say nhưng nhớ đến tối nay vợ anh có buổi ghi hình mới kêu Chu Bắc lái xe đến để đón cô về. Vợ anh rất đẹp còn biết trêu hoa ghẹo nguyệt khiến anh rất đau đầu.



Lúc này ánh mắt của anh có chút không thoải mái, huyệt thái dương đau đến lợi hại, đầu gối trên đùi cô chuẩn xác bắt được tay cô ấn vào hai bên trán, lười biếng mở miệng:"Đau đầu, ấn ấn cho anh"

Đại khái là bộ dáng làm nũng của người đàn ông có vài phần trẻ con, kích thích thiên tính làm mẹ trời sinh của phụ nữ. Hai ngón tay vô thứn ấn lên thái dương, giọng nói ôn hòa lẳng lặng vang lên trên đỉnh đầu anh.

"Uống rượu sao?"

"Ừ" Người đàn ông khẽ cau mày tựa hồ không thoải mái.

Ngôn Lạc Hi không đẩy anh ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp theo chiều kim đồng hồ, căn bản không cảm thấy tư thế hai người có chỗ nào không hợp lý.

Chu Bắc ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, đối với cảnh tượng Thất gia làm nũng quả thực không tin vào mắt mình vạn lần thán phục nha!!

Thời điểm Thất gia trong quân đội, rượu 70 độ uống chay còn không vấn đề gì, đêm nay nhâm nhi vài ba ly rượu Tây liền làm ra bộ dạng yếu ớt như thế. Lần này thật sự mở rộng tầm mắt!!

Dường như cảm nhận được ánh mắt quan sát của cậu, người đàn ông lạnh lùng không vui. "Nhìn cái gì, lái xe!"

Khóe miệng Chu Bắc giật giật vội vàng đạp chân ga, chiếc Bentley đen chậm rãi rời đi.

Bên ngoài cổ thành, Lê Trang Trang vừa mới kết thúc cảnh quay. Trợi lý đi đằng sau liếc mắt một cái đã phát hiện chiếc Bentley đắt tiền đậu ở ven đường bên kia liền kéo tay áo Lê Trang Trang chỉ về hướng đó không xa, phấn khích nói:"Chị Trang Trang đằng đó không phải xe của Thất gia sao? Anh ấy nhất định là đến đón chị về"

Lê Trang Trang khó tin ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy xe của Lệ Dạ Kỳ.

Lệ gia là một gia tộc cao quý màu đỏ hào môn quân phiệt chân chính, đến cả tống thống cũng phải trọng dụng tín nhiệm. Lệ Dạ Kỳ sinh ra đã ngậm thìa vàng, đường nhân sinh thuận buồm xuôi gió đứng ở đỉnh cao nhìn xuống thiên hạ.

Lần này, anh xuất ngũ trở về tiếp quản gia tộc đại nghiệp vị trí cao nhất. Lê Trang Trang sớm đã hỏi thăm gia thế của anh, trong lòng rất rõ với thân phận của mình không thể tiến vào hào môn bằng cửa chính. Cho nên vẫn thối lui canh giữ vị trí thứ hai chỉ cần có thể được anh quan tâm, che chở muốn gì được đó như vậy có chết cũng không tiếc.