Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Chu Bắc, lập tức thông báo cho chủ biên của bọn họ, sáng sớm ngày mai trên báo chí dám cả gan xuất hiện bất cứ tin tức gì về tôi, bọn họ không cần lăn lộn trong giới này nữa."
Cách điện thoại di động, Chu Bắc đều cảm giác được hàn khí phát ra từ người đàn ông, cậu nói: "Nhưng báo chí đã in ra rồi..."
Lệ Dạ Kỳ nhíu chặt mày, lệ khí nặng nề, "Để bọn họ in lại lần nữa"
Tắt điện thoại, Lệ Dạ Kỳ tâm phiền ý loạn ngậm điếu thuốc đi ra ngoài.
Dưới lầu, Ngôn Lạc Hi nấu canh tỉnh rượu xong, cố ý cho rất nhiều giấm vào, cô nếm thử một ngụm chua đến run rẩy vội vàng chạy vào thùng rác nôn ra.
Cô nhìn canh giải rượu đen tuyền, tưởng tượng thiên mã hành không, chờ một chút anh uống vào, nhất định sẽ chua đến hận không thể nhổ dạ dày ra, cô liền mặt mày hớn hở.
Hừ! Muốn nàng nấu canh giải rượu cũng phải có phúc tiêu thụ mới được.
Đem canh tỉnh rượu đặt ở trên bàn trà, nhìn thấy trên bàn trà đặt hai quả quýt rõ ràng chính là anh vừa rồi ở trong xe đưa cô và bị cô ghét bỏ.
Cô chờ đến buồn ngủ cầm lấy một quả quýt bóc ra, bẻ một cánh bỏ vào miệng, khuôn mặt cô chua xót biến hình, "Má ơi, chua quá. Lừa đảo còn nói mùi vị không tệ"
Lệ Dạ Kỳ dựa vào cầu thang, tư thế lười biếng nhìn biểu tình phong phú động lòng người dưới lầu anh chậm rãi đi xuống, cười như không cười nói: "Anh nói mùi vị không tệ là nói môi em"
"......"
Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông chậm rãi đi về phía cô.
Dưới ánh đèn thủy tinh, điếu thuốc giữa ngón tay anh cháy được một nửa, khói mù làm mờ khuôn mặt tuấn tú của anh, phác họa ra cực hạn khác, tao nhã tự phụ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô bị ánh mắt thâm trầm nóng bỏng của anh làm nóng một chút, vội vàng đứng lên, nói: "Tỉnh Cẩu Đường làm xong rồi, sắp nguội rồi, anh nếm thử đi" Khuôn mặt cô chua xót nhăn thành một cục, phát âm cũng không rõ ràng.
"Tỉnh Cẩu Đường? "Đôi mắt Lệ Dạ Kỳ nguy hiểm nheo lại, rất tốt, dám mắng anh là chó, vô cùng tốt!
Ngôn Lạc Hi vội vàng lắc đầu, "Không không không, tôi không có ý này, ý tôi là canh tỉnh rượu"
Cô tựa như lấy lòng đem chén đẩy tới trước mặt anh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mau nếm thử đi, bảo đảm hài lòng"
Lệ Dạ Kỳ từ trên cao nhìn xuống, không bỏ qua sự giảo hoạt lóe lên trong đáy mắt cô, anh nhìn canh giải rượu đen thui trước mắt, ở trên lầu liền ngửi thấy một mùi chua nồng nặc, không biết đã đổ bao nhiêu dấm ở bên trong.
Lại nhìn ánh mắt tà ác tràn đầy của cô, anh chậm rãi đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.
Bàn tay to lơ đãng khoát ở trên đùi cô, cô ngược lại nghe lời mặc một chiếc quần chín phân màu trắng không lộ chân nhỏ thon dài.
Anh cắn điếu thuốc hút một hơi, thổi một hơi khói lên mặt cô, trầm thấp khàn khàn mở miệng, "So với canh giải rượu em càng khiến anh hài lòng"
Ngôn Lạc Hi bị sặc khói đến khó chịu, ngược lại xem nhẹ bàn tay to bất quy củ kia.
Cô bưng canh giải rượu lên, lấy thìa múc, sau đó đưa tới bên miệng anh, "Anh ta bận rộn cả đêm, không uống người ta sẽ thương tâm"
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, trong hô hấp lộ ra vị chua, kích thích vị giác của anh chua xót lại nhìn dáng vẻ xinh đẹp khi cô làm nũng, đại khái không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt yêu cầu của cô.
Đương nhiên, anh cũng không thể. Cho dù cô bưng cho anh một chén Hạc Đỉnh Hồng anh cũng sẽ không cau mày mà uống!
"Đút cho anh uống"
Ngôn Lạc Hi híp mắt quỳ một gối trước mặt anh, đưa chén đến bên miệng người đàn ông tay kia đè sau gáy anh lại rót xuống cho anh uống.
Lệ Dạ Kỳ: "..."
"Anh kêu em đút, không phải cho em rót!"
Ngôn Lạc Hi vội vàng lấy tay ra vẻ mặt dối trá xin lỗi, "Xin lỗi, diễn vai nữ số 2 đã quen tâm ngoan thủ lạt, anh vừa để tôi đút, phản ứng của tôi chính là ấn đầu rót"
"......"
Lệ Dạ Kỳ nghiêng người dập tắt tàn thuốc, hắn nhận lấy bát, âm khí dày đặc nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Hi, nói: "Bây giờ anh sẽ dạy em một cách đút dịu dàng, nhớ kỹ"
Ngôn Lạc Hi bị anh nhìn đến tim nhỏ đập thình thịch, thấy anh bỗng nhiên uống một ngụm canh dấm chua lớn, cô đang muốn đắc ý, chỉ thấy người đàn ông bỗng nhiên nghiêng người lại, trực tiếp đẩy cô ngã xuống sô pha.
Trái tim cô sắp nhảy ra khỏi cổ họng, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông áp sát, cô nhìn thấu ý đồ của anh, vội vàng đưa tay đẩy ngực anh. Nhưng vô dụng.
Khí lực cường tráng của nam nhân cô căn bản không lay động được. Trơ mắt nhìn đôi môi mỏng của anh nhắm ngay môi của cô rơi xuống, cô linh cơ khẽ động, vội vàng đưa tay gãi thịt ngứa của anh nhưng mà biện pháp này đối với anh cũng mất đi hiệu lực.
Đôi môi mỏng manh của người đàn ông chính xác rơi trên môi cô, một mùi chua xâm chiếm vị giác của cô. Cô chưa bao giờ nhận được nụ hôn có khẩu vị nặng như vậy.
Lệ Dạ Kỳ mở mắt nhìn gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt hạnh trừng to có chút dại ra, như là muốn nhỏ ra nước. Trong lòng anh khẽ động nuốt xuống canh giải rượu chua đến phát khổ trong miệng, đầu lưỡi đẩy hàm răng của cô ra, nặng nề hôn lên.
Trong phòng khách, hai người từ trên sô pha lăn đến trên thảm, hôn đến càng ngày càng khó bỏ khó phân. Ngoài cửa sổ bóng đêm mê man, trong phòng dưới ánh sáng hoàng hôn, hai người thân ảnh chồng lên nhau, thật lâu chưa từng tách ra.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Lạc Hi ý thức được chính mình ghé vào trên người anh, cô mặt đỏ tới mang tai bò dậy, đầu lưỡi vừa chua vừa tê, không phân rõ là vì bị anh cho một ngụm canh giải rượu hay là bị anh cắn nữa.
Cô thở hổn hển tố cáo, "Anh nói sẽ không động đến tôi, lừa gạt !"
Lệ Dạ Kỳ cũng không đuổi theo, hai tay gối lên gáy, môi hơi nhếch lên, như cười như không nhìn cô, "Thật muốn động đến em, vừa rồi thừa dịp em ý loạn tình mê, cũng đã muốn em rồi"
Ngôn Lạc Hi đỏ mặt dữ dội hơn, cô lắp bắp nói: "Ai, ai ý loạn tình mê?
"Em! " Lệ Dạ Kỳ thấy mặt cô đỏ đến chảy máu, lòng bàn tay anh hơi ngứa, rất muốn bóp một cái.
"......"
Một đêm này, Ngôn Lạc Hi bị người nào đó cưỡng ép ở lại biệt thự, chén canh tỉnh rượu kia, anh bất động thanh sắc uống xong, Ngôn Lạc Hi thấy thế, cô cảm giác răng mình đều mỏi nhừ, nhịn không được hỏi, "Biết rõ chua, vì sao còn uống?"
"Chỉ cần là vợ nấu, độc dược cũng sẽ vui vẻ chịu đựng uống vào"
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, "Nếu không là tôi tự mình nấu canh giải rượu, tôi sẽ cho rằng vừa rồi anh uống một chén mật ong, miệng ngọt đến chán người"
Ngoài miệng mặc dù đang chôn sống anh, nhưng trong lòng lại ngọt ngào như bôi mật.
Anh khôn khéo như vậy, làm sao có thể không biết cô cố ý chỉnh, nhưng anh không nói hai lời liền uống hết, rất tốt!
Lệ Dạ Kỳ đặt bát trở lại bàn trà, cười như không nói: "Con sâu ngủ bị chua chạy mất rồi, không bằng chúng ta làm chút gì đó, đuổi đi đêm dài đằng đẵng này?"
Ngôn Lạc Hi thật muốn một cước đá vào mặt anh tuấn, "Nằm mơ đi"
"Cùng nhau đi!"
Lệ Dạ Kỳ nhanh như báo dại đánh về phía nàng, trước khi nàng kịp phản ứng, hắn một tay khiêng nàng lên vai, giống như tướng quân thắng lợi trở về triều, khiêng nàng lên lầu, trở về phòng ngủ chính.