Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 38: Còn chọc tức thầy được chính là không sao.


Thịnh Nhan Tuyền đang nhắm mắt dưỡng thần bị sự đụng chạm mang theo cái ấm nóng của hắn làm giật mình. Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của thầy, cô cũng sững sốt hồi lâu.

"Sao em bị bệnh rồi còn ra đây ngồi? Không muốn sống nữa hả?"

"..."

Làm quái gì có chuyện đó chứ. Cô luyến tiếc chết sớm vậy được không...

Cô theo bản năng đẩy tay hắn ra vừa ngang bướng nói: "Em không sao."

Khương Tình tức cười: "Vầy mà không sao?"

"Còn có thể làm thầy tức chết, chính là không sao."

"..."

Xem như em lợi hại.

Bởi vì em đang bệnh nên tôi tha cho em, nhưng con trứng ngỗng kia thì em đừng hòng gở lại nữa.

Thế mới nói Khương giáo trong lòng vào thời điểm cho Thịnh Nhan Tuyền cái trứng thật ra đã nghĩ sẽ cho cô gở gạc vào một ngày nào đó. Nhưng đã bị câu nói tếu táo vào lúc này của cô đánh bay đi mất. Không biết nếu Thịnh Nhan Tuyền biết được thì có hối hận không.

Nhưng thật ra Thịnh Nhan Tuyền lại không có sợ. Cô cho rằng lý do cô được sủng mà kiêu không phải tự dưng mà có.

"Không khỏe thì đừng có đi học, ở nhà nghỉ ngơi đi."

Khương Tình đau đầu lay lay cái cô gái nhỏ lỳ lợm này. Thế mà cô còn không lĩnh tình: "Không nghỉ học."

"Em ở trên lớp cũng chẳng làm được cái tích sự gì, còn đi học chi nữa!"

Hắn không nhịn được mỉa mai.

"Có thể nghe giảng."

"..."

Tôi không tin.

Mặc dù trong lòng hắn đã có chút được an ủi nhưng hắn nhất quyết không thừa nhận.



"Có thể chép bài."

"..."

Sao tôi không thấy em chép???

Thịnh Nhan Tuyền giống như nghe được tiếng lòng của hắn mà đáp lại: "Tiết học của thầy có cái gì để chép."

"..."

Hắn muốn đánh người.

"Đừng nói nhảm nữa, mau trở về lớp!"

Còn nói nữa hắn sẽ đánh người thật đấy.

"Không..."

"Em muốn bị trúng gió đấy hả!"

"...Không sao..."

"Tôi nói cho em biết tối nay mà tôi không thấy em đi học thì em biết tay tôi đấy!"

"..."

Uy hiếp nghe chẳng có uy lực gì cả.

Này... Khương giáo mà nghe được tiếng lòng này của cô thì đảm bảo sẽ cho cô biết mùi cho xen.

Nhưng Khương Tình cũng không cho cô có thời gian nói nhảm, dứt khoát kéo tay cô đứng dậy.

"Thầy..."

"Nhan Tuyền!"

"..."

Âm thanh mười phần trầm thấp lại nặng nề cưỡng ép không cho phép phản kháng này của hắn chấn cho lỗ tai cô run lên, rốt cuộc muốn nói gì lại không há miệng được nữa.

Mặc dù lúc nghe lời đi về lớp cô vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm: "Thầy giống ba em quá..."



"..."

Khương Tình có phải nói là tức đến bật cười vừa bất lực mà đỡ trán nhìn trời. Sau đó mặc dù tức nhưng hắn vẫn nửa lo lắng nhìn theo cho đến lúc bóng dáng cô gái nhỏ về đến lớp học rồi mới yên tâm trở lại văn phòng.

Ninh Tố Ngọc giống như lần đó đứng bên dưới cầu thang nghe hết cả câu chuyện, thời điểm nghe thấy sự quan tâm mang theo lo lắng rõ ràng trong giọng nói cứng rắn của Khương Tình, có lẽ đến chính đương sự và người cần nghe đều không nhận ra nhưng cô lại có thể rõ ràng xác định được. Bởi vì hoàn cảnh mà Ninh Tố Ngọc rất nhạy cảm với cảm xúc của người xung quanh. Mặc dù cô ta chẳng rõ sự cảm nhận đó xuất phát từ cái gì, nhưng bản thân lại không hề muốn thấy.

Vốn dĩ trước đó Ninh Tố Ngọc đã cảm thấy mối quan hệ của hai người này quá mức thân thiết. Lúc này cô lại bất giác cảm thấy, hay tự cho rằng thứ tình cảm thầy trò kia đã sớm biến chất. Ít nhất là ở phía thầy Tình, nó đã không còn đương thuần nữa, mặc dù có lẽ đến chính bản thân thầy cũng không nhận ra.

Nhưng cô ta sao có thể để thầy thích Thịnh Nhan Tuyền được. Thầy vốn đã thiên vị cậu ta, nếu lại thích...

Chẳng biết xuất phát từ lý do nào, cô chính là không muốn thấy.

Cho nên cô phải làm gì đó...

Đúng rồi!

...

Năm ngày kể từ lúc Thịnh Nhan Tuyền bị bệnh, lúc này cô đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi.

Cô tinh thần sáng láng đi học, năng nổ mang theo ý đồ gở lại con số không trong sổ đầu bài. Kết quả người ta mặc kệ cánh tay cô không ngừng nâng lên vẫn nhất định không chịu gọi cô.

"..."

Cô tức á.

Cái thứ đàn ông nhỏ mọn, thù dai.

Khương nhỏ mọn thù dai nhất định không thèm gọi cô lên. Hắn nhìn vẻ mặt thoạt đỏ thoạt đen của cô mà trong lòng cười hả hê.

Để tôi xem em làm sao gở gạc được.

Kết quả cả một tiết đầu Thịnh Nhan Tuyền chỉ có thể chống mắt lên mà xem người ta giải bài, cô tức thành con cá óc nóc.

Nhưng rốt cuộc ông trời không phụ lòng cầu tiến của cô.

Ở trong tiết thứ hai, họ bắt gặp một bài toán cực khó gồm có bốn câu hỏi nhỏ. Chỉ riêng câu C đã có đến tận ba cách giải khác nhau theo lời của Khương giáo chủ.

Hai câu đầu vẫn là hình thức gọi lên bảng làm. Thịnh Nhan Tuyền cánh tay chưa từng đặt xuống bàn trơ mắt nhìn Khương giáo gọi hai người lên bảng mà hận đến nghiến răng. Cô xem như nhìn rõ cái người đàn ông này, không thể không bực bội rụt tay xuống, chuyên tâm giải câu C kia.