Thê Chủ Cực Ác

Chương 60: Chúng ta không đủ quan trọng?


Túng, dục, quá, độ?!

Phàn Thiều Ngọc đột nhiên chụp bàn, chạy vọt ra ngoài.

Nhưng hiện tại chẳng ai có tâm tư đi quản Phàn Thiều Ngọc. Vân Lộ xấu hổ không thôi, Hoắc Cần chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ khi nghe tin mang thai, Tề Tử Mạch mặt lạnh căm, ngón tay không ngừng gõ phiến quạt.

Tang Nô đứng lên, biểu tình phức tạp: “Ta… Ta, ta có chút không thoải mái, xin phép nghỉ ngơi trước…”

“Không thoải mái chỗ nào? Để Lâm ngự y xem cho chàng.” Vân Lộ giữ chặt Tang Nô. Hắn ngoảnh đầu, vừa ngoảnh lại đã là bộ dáng sắp khóc tới nơi: “… Chàng làm sao thế?”

Tề Tử Mạch cắt ngang đoạn đối thoại giữa bọn họ, lãnh đạm cảm tạ Lâm ngự y, sau đó triệu người tiến vào mang Lâm ngự y đi lãnh thưởng.

Tề Tử Mạch tiễn người ngoài đi, Tề Tử Mạch giận – Radar trên đầu Vân Lộ bắt được tần sóng.

Cốc cốc cốc…

Tề Tử Mạch dừng gõ, trở tay nắm quạt, gân xanh nổi trên mu bàn tay.

“Nàng không có lời nào muốn nói à?”

Ngữ khí hắn như băng đao, vừa lạnh vừa sắc, Vân Lộ không khỏi run bần bật. Rõ ràng chỉ trôi qua một buổi tối, sao sự tình lại trở nên phức tạp đến nông nỗi này.

“Ặc…”

Nàng là ngốc tử, đầu chỉ có đàn quạ kêu quác quác bay qua.

“Ta và Tang Nô lo lắng cả đêm, kết quả nàng lại đi túng dục, chẳng buồn phái người báo tin về nhà? Còn cả nam nhân bên trong kia…” Hắn hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Định ra hợp đồng chính là Vân Lộc, nhưng quyết định đưa hắn về Vân gia chính là nàng. Chẳng lẽ nàng không nghĩ tới cần hỏi qua ý kiến của chúng ta sao? Là chúng ta không đủ quan trọng đúng không?”

Nàng sai rồi, sai hoàn toàn. Bọn họ không phải đang sinh khí mà là thương tâm.

Mà nàng lại là người ăn mềm không ăn cứng, so với giận càng sợ làm người khác thương tâm thất vọng.

“Không phải thế, các chàng rất quan trọng với ta, là vấn đề của ta. Đừng nghĩ vậy…”







Xuyên qua thế giới này, ít khi nàng nhớ tới những chuyện trước kia.

Khi ấy nàng có công việc và tiền lương ổn định, cuộc sống sinh hoạt cố định, mọi thứ bình bình lặng lặng, phiền não lớn nhất chính là độc thân từ trong bụng mẹ, từng ấy tuổi vẫn không có người tới phá màng trinh.

Trong những chuỗi ngày lặp đi lặp lại vô hạn đó, nàng luôn cô độc một mình…

“Ta là cô nhi, từ rất nhỏ đã không có người nhà. Một mình lớn lên nên ta không rõ lắm khi có người nhà phải làm thế nào. Nhưng hiện tại ta đã biết, đều do ta không tốt, về sau nếu không về nhà được ta nhất định sẽ nghĩ cách báo tin cho các chàng, sẽ không để các chàng phải lo lắng nữa.”

Tang Nô lập tức mềm lòng khi nghe những lời bộc bạch của Vân Lộ, thương tiếc nắm tay nàng.

“Chuyện của Lý Thâm là ta suy nghĩ không chu toàn. Nhưng thật ra ta đơn thuần chỉ muốn làm việc thiện, hai chàng yên tâm đi, hợp đồng Vân Lộc kí xuống sẽ trở thành phế thải, ta không có khả năng cưới hắn, chờ khi bệnh tình hắn ổn hơn sẽ cho hắn rời khỏi Vân gia.”

Sắc mặt Tề Tử Mạch lúc này mới hòa hoãn đôi chút, giọng nói cũng ấm hơn: “Nàng không được quên những lời hôm nay đó.”

“Ừm.”

“Lần sau nhất định phải nhớ rõ báo tin bình an!” Tang Nô lắc lắc tay nàng.

“Được.”

Ba người nhìn nhau cười, bầu không khí hòa thuận ấm áp.

Đúng vậy, nàng không còn cô đơn nữa, nàng có người nhà.

“Từ nhỏ một mình là chuyện gì? Kí hợp đồng và dẫn người về không phải đều là nàng à?”

Hoắc Cần bất thình lình phá vỡ khung ảnh đầm ấm. Hắn ngồi an tĩnh nghe toàn bộ cuộc đối thoại, sau đó bình tĩnh đặt ra câu hỏi.

“…”

Chết con rồi má ơi!





Lắm miệng rồi!

Ba người lần thứ hai cùng nhau trao đổi tầm mắt. Bởi vì sắp tới Hoắc Cần và Vân Lộ sẽ thường xuyên tiếp xúc thân mật, hơn nữa trước đó nàng không hề kiêng kị mà nhắc tới thân thế, nên Tề Tử Mạch và Tang Nô cho rằng Hoắc Cần đã biết được chân tướng, nào ngờ thực tế là do nàng nhất thời sơ sẩy.

Lời nói ra như bát nước đổ đi, Vân Lộ cứu vãn không được, cũng không nghĩ tới sẽ cứu vãn.

Nghĩ thầm hắn ắt sẽ nổi điên, ai ngờ được nghe câu chuyện linh hồn chuyển sinh đầy cổ quái li kì, Hoắc Cần vô cùng bình tĩnh, chậm rì rì phun ra hai chữ: “Khó trách…”

Khó trách cái gì? Hắn im miệng không nói.

Về phương diện khác, thân phận của Lý Thâm thật sự quá xấu hổ, an bài nơi ở trở thành một vấn đề nan giải không nhỏ. Tề Tử Mạch không đồng ý để hắn tiếp tục ngủ lại phòng chính viện dành cho khách, các viện không có khả năng nhận hắn, cũng không thể để hắn ở phòng tôi tớ được.

Cuối cùng, Lý Thâm bị an bài ở Vọng Nguyệt Lâu phía bắc.

Vọng Nguyệt Lâu được xây dựng làm đài ngắm cảnh vốn không thích hợp cho người cư trú. Kiến trúc ba tầng lầu cao, bên trong nhỏ hẹp không có vách ngăn, chỉ có thang lầu thông lên tầng cao nhất, cũng may là nhà lầu độc lập, rất thích hợp cho Lý Thâm với thân phận ái muội làm nơi ở tạm thời.

Quyết định đâu vào đấy, Tề Tử Mạch lập tức phái người sửa sang lại Vọng Nguyệt Lâu, bổ sung vài món đồ vật cần thiết, sắp xếp một đầu bếp và hai tiểu thị. Lý Thâm đang hôn mê bất tỉnh được nâng vào lúc chạng vạng, bắt đầu đợt trị liệu trường kì.

Vọng Nguyệt Lâu cách mỗi viện rất xa, đặc biệt là chủ viện, nên Tề Tử Mạch thực vừa lòng.

Hết chương 60

______________

20 chương đã hết. Đầu tháng 11 mình thi nên sẽ tiếp tục ở ẩn một thời gian.

Đợt này bão 20 chương nhưng đợt sau hỏng phải bão 30 chương đâu nha mn ????.

Nam chính cuối cùng lên sàn rồi ????. Sắp tới là cao trào của bộ truyện.

Mong mn tiếp tục đồng hành cùng mình cho đến hết bộ truyện ????

À, chút góp ý nho nhỏ. Mình không cấm các bạn hối chương, mình còn khoái nữa là, có vậy mình mới xách đít đi edit. Nhưng mà đừng dùng từ như "đề nghị" nhé. Vì mình thấy nó rất ép buộc. Tui bị tổn thưn đó ????