Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 233: Xung đột và cường thế


"Ánh mắt của hắn không được tốt cho lắm." Thiếu nữ nhỏ giọng giải thích, âm thanh rất nhẹ nhàng nhằm tránh cho cái tên nhóc con hung tàn kia giơ tay giơ chân nữa.

Mưa ánh sáng bay tán loạn, vương xuống bên dưới, bao phủ cả thiếu nữ áo tím, xung quanh những cánh hoa óng ánh bay lượn khắp nơi, khiến cho nàng trở nên siêu trần thoát tục, giống như không thuộc về nhân gian vậy.

Hiển nhiên, câu trả lời này có chút qua loa, không thể giải thích rõ ràng được khiến cho thiếu nữ tóc bạc chu mỏ, lầu bầu nói: "Không ngờ ánh mắt lại kém như thế."

Y phục của các nàng phất phơ trong gió, ngọc thể thon dài, lồi lóm hợp mắt, đường cong sắc nét, vòng eo của mỗi người rất nhỏ nhắn, dung mạo mỹ lệ vô cùng rạng ngời, chẳng giống với những kẻ mập chút nào.

Trên mặt thanh tú của Thạch Hạo lộ vẻ ngờ vực, hỏi: "Sao lại thì thầm to nhỏ thế này?"

Mấy người đứng đối diện đánh giá nó, ánh mắt đầy quái dị, rất tò mò về nó, kinh ngạc rằng vì sao chỉ là một thiếu niên Nhân Tộc mà lại phi phàm như thế, mở ra được cả mười Động Thiên.

"Vừa nãy, hình như ta nghe thấy ngươi nói chúng ta mập, có đúng hay không?" Thiếu nữ tóc bạc lên tiếng hỏi, nụ cười sáng lạn, mà sợi tóc lại sáng bóng có thể phản chiếu như chiếc gương vậy.

"Chẳng lẽ lại sai hả?" Hùng Hài Tử kinh ngạc, ý của nó là tại sao ngươi lại hỏi như vậy. Bộ dạng của nó như là chuyện đương nhiên, đồng thời cặp mắt chớp chớp. chăm chú quan sát một vài địa phương không nên nhìn, nói: "Linh dược ở Thần Sơn chắc nhiều lắm nên các ngươi mới được tẩm bổ đầy đủ như vậy."

Có hai ba thiếu nữ trong nhóm người này phất tà áo, tư thái kiêu ngạo, khi nghe thấy như thế thì cứng đờ, thân thể trắng noãn như ngà vọi không tự chủ được runu lên, đồng thời nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng còn truyền ra những thanh âm tranh cãi nữa.

"Đừng để ý tới hắn, trong mắt hắn những người con gái mạnh mẽ to lớn thì mới uy vũ xinh đẹp." Thiếu nữ áo tím chế nhạo, đang lúc giải thích còn kèm theo nụ cười ung dung.

Thân thể duyên dáng của nàng được bao phủ bởi một hào quang mông lung, mái tóc bay lượn, nụ cười trên mặt vô cùng lôi cuốn, cặp mắt đen láy như ngọc thạch cực kỳ linh động, kèm theo một loại thông minh tài trí hơn người.

"Nói lung tung, khiếu thẩm mỹ của ngươi có vấn đền nghiêm trọng rồi, đừng có mà so sánh giữa tư duy của một người bình thường với sở thích không thể tưởng tượng nổi của mình." Thạch Hạo lập tức phản bác.

Thiếu nữ áo tím nghe thế thì tức giận, sau đó cắn răng, đến cùng khiếu thẩm mỹ của ai mới không thể tưởng tượng nổi đây? Tên quỷ này đang cố ý?

Bàn tay mềm mại của nàng vỗ vỗ cái trán, cuối cùng nàng cũng phải chịu thua, chiếc miệng nhỏ cắn chặt, cố gắng nhịn lấy cơn tức này và cũng không tiếp tục nói gì nữa, sợ lại bị Hùng Hài Tử lại nói lên những cảm nhận "đẹp đẽ" của mình nữa.

Ở bên cạnh, một vài thiếu nữ có vóc dáng tuyệt đẹp đều đang tức giận, họ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực, ánh mắt của tên tiểu quỷ này y như bọn đầu trộm đuôi cướp, hơn phân nửa chính là chọc tức người khác.

Một thiếu nữ nơi mi tâm có một dấu ấn như là hoa sen, vô cùng xinh đẹp, nói: "Nhóc con, ngon thì đánh đi, nếu mà còn dám trêu tỷ tỷ thì đánh nát mông ngươi."

"Ngươi cũng muốn vật lộn với ta? Chắc chắn không phải là đối thủ rồi, nếu không tin thì có thể hỏi nàng." Hùng Hài Tử hếch cằm lên, ra hiệu về phía thiếu nữ áo tím như là lời giải thích dành cho nàng.

Từ Bách Đoạn Sơn cho tới hiện tại, thiếu nữ áp tím luôn luôn biến ảo khôn lường, chưa hề lộ ra hình dáng của chính mình, cho nên nàng tuyệt đối sẽ không muốn nhắc lại việc đã xảy ra trước kia. Cùng đánh nhau, cùng lăn lộn trên mặt đất với Hùng Hài Tử, chuyện này mà truyền ra ngoài thì rất mất mặt.

Mà những người khác cũng không rõ, đồng thời nhìn về phía hai người bọn nó, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì à?

Những người này vừa mới nhìn thấy mặt Hùng Hài Tử thì đã ngay lập tức tranh cãi với nhau, thế nhưng cũng chẳng có mâu thuẫn gì cả, chỉ là khiến cho người khác không biết nên khóc hay nên cười nữa, mà thiếu niên tóc xanh kia cứ như là không có mặt ở nơi đây bị gạt sang một bên.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Thạch Hạo mang theo một loại hàn ý, trong ánh mắt không chút thiện lương nào.

"Này, trừng mắt với ta là có ý gì đây hả?" Thạch Hạo hỏi, liếc nhìn hắn.

"Ngươi hẳn phải biết đây chính là Thái Cổ Thần Sơn, không cho phép ngươi làm càn, nơi đây cũng không phải là quốc gia của Nhân Loại các ngươi, lại càng không phải là Hư Thần Giới làm ra những hành động kính nể!" Thiếu niên tóc xanh lên tiếng.

Hắn rất có tự tin, còn mang theo một luồng khí tức lấn áp người khác, bởi vì khi thế gian nhắc tới Thái Cổ Thần Sơn thì đều vô cùng hâm mộ.

"Ta biết chứ, nơi đây chính là Thái Cổ Thần Sơn, nhưng chính các ngươi mời ta tới, muốn cầu cạnh ta, cho nên ngươi nên kính nể ta, không được làm càn, hiểu không hả?" Thạch Hạo phản bác.



Lời nói của nó nhẹ nhàng như mây gió, làm ra bộ dáng như không phản đối vậy, cơ bản cũng chẳng thèm để những thứ này vào trong mắt, trái lại bắt đối phương phải lễ kính, đây là mỉa mai một cách trần trụi.

Con mắt của thiếu niên tóc xanh như là hai ngọn lửa xanh đang rực cháy, trong đó có kiêu căng, có nham hiểm, càng có một luồng hàn ý mạnh mẽ, thế nhưng cũng không dám vọng động gì cả.

Hắn cũng biết, thiếu niên Nhân Tộc trước mắt không đơn giản, nếu không thì đời nào một thân một mình tới Thần Sơn, mà cũng chính xác bọn họ cũng đang cầu cạnh nó.

Mặc dù sau khi lợi dụng xong, cũng không biết có giết chết hay không, chuyện này cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, bởi vì tên Thạch Hạo này hiển nhiên cũng không phải là Nhân Tộc bình thường, lai lịch hơn phân nửa là không nhỏ, nếu không làm sao có thể nhanh chóng vượt qua mấy trăm vạn dặm để tới Thiên Thần Sơn.

Thiếu niên này sẽ không phải là một thiên thần đã dừng lại ở một thôn trang nào đó chứ? Thế này cũng không hợp lý lắm, thông qua rất nhiều con đường bọn họ biết được, tên này rất quan tâm tới đôi vợ chồng họ Thạch kia.

"Lần đầu gặp nhau, đừng nói những chuyện mất lòng nhau, chúng ta cần bao dung, lý giải, đến khi tiến vào Hải Vực kia, cần phải đồng tâm hiệp lực, như vậy mới có hi vọng đoạt được bảo thuật Côn Bằng." Đúng lúc này, một thiếu niên mở miệng, một mái tóc dài màu tím rối tung xõa ngang vai, cứ như là ngọn lửa đang bốc cháy vậy, tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngay cả con mắt cũng giống như là thái dương vậy, hừng hực khiếp người.

Ở phía sau mỗi một thiếu niên đều có tới mấy tên thần bộc, tất cả những người này đều muốn theo bọn họ đi ra biển, lúc này cũng bắt đầu xã giao giới thiệu tên họ.

"Vào núi thôi." Thiếu nữ áo tím thấy bầu không khí bắt đầu dịu xuống, không còn tranh trấp gì nữa thì lập tức mời những người này tiến vào Thiên Thần Sơn.

Đây là một liên minh, mỗi một thế lực đều rất kinh người, quá khứ mỗi người đều vô cùng huy hoàng, đối với những sinh linh ở trên thế gian mà nói, cơ bản không tài nào với tới được. Hiện tại bọn họ lại liên hợp cùng nhau, có thể thấy được mạnh mẽ đến cỡ nào, tất cả cũng chỉ vì bảo thuật của thập hung Thái Cổ.

Khí lành trong núi càng nhiều hơn, chim hạc năm màu tạo thành đành, chim loan thì bay lượn, cỏ chi lan thơm ngát, nhóm người này cứ như là Thần Linh ẩn hiện trong linh khí mờ mịt của Thần Sơn vậy.

Đây cơ bản không phải là địa phương mà phàm nhân có thể đặt chân tới, xuất thế và an lành, có rất nhiều loại trân cầm dị thú, ở những nơi khác đều tuyệt chủng cả thế nhưng nơi đây vẫn không ngừng sinh trưởng phát triển.

Sau khi lên tới núi, nơi này cứ như là tiên cảnh, thần tuyền ầm ầm, chim thần vắt ngang bầu trời, cổ dược thơm ngát, mây mù trắng toát tràn ngập, có rất nhiên thiên cung được xây dựng.

Thạch Hạo thán phục, đây quả nhiên là một mảnh tiên thổ, rất khó gặp trên thế gian, nếu như có thể sinh sống hay tu hành trong thời gian dài chắc chắn thực lực sẽ tăng lên rất nhanh.

Trên đường đi, Nhóc Tỳ ngắt một cây linh dược mọc từ trong khe núi, sau khi đánh thức Mao Cầu đang ngủ say như chết trên bả vai mình dậy rồi nhét thẳng vào trong miệng nó luôn.

Ban đầu con vật nhỏ màu vàng này còn tức giận, nó rất ghét người khác đánh thức nó khi nó đang ngủ say, thế nhưng khi nhìn thấy cây bảo dược thì mặt mày trở nên hớn hở, rồi ôm chặt lấy nhai ngấu nhai nghiến.

"Phù, thế là mọi người cũng đã đến đông đủ cả rồi, ta hi vọng mọi người có thể đồng lòng chung sức để đoạt môn đại thần thông kia vào trong tay."

Ở trên núi cũng có không ít người, tụ tập ở trước một tòa Thiên Cung, nơi ấy có bày biện rất nhiều bàn bằng ngọc thạch. Mọi người đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, xương trắng lơ lững không quá đầu gối, cứ như là thịnh yến chốn thiên đình vậy.

Thế núi vô cùng hùng vĩ. Bên trên bề mặt có hàng loạt các kiến trúc, tất cả đều cực kỳ cổ xưa, giống như được lưu giữ từ thời đại Thái Cổ cho tới hiện tại vậy, mang theo khí tức vô cùng tang thương và lâu đời.

Nơi đây xuất hiện linh khí, trong mấy mù có Khổng Tước năm màu xòe đuôi khoe sắc, tỏa ra bảo huy. Lại có Kim Ô ba chân bay ngang bầu trời, cứ như là vầng thái dương vậy.

Thạch Hạo ngạc nhiên, rồi được người dẫn đường ngồi lên một cái bàn bằng ngọc thạch, đây là lần đầu tiên nó đối mặt với nhiều sinh linh Thần Sơn như vậy, mà ai ai cũng đều có lai lịch vô cùng lớn.

Có một vài lão giả tuy lưng bị còng thế nhưng cả người cứ như là một mặt trời nhỏ, tỏa ra thần huy đầy rực rỡ. Ngồi xếp bằng ở chổ đó, khi tức được thu lại, thế nhưng tư thế vẫn vô cùng kinh thiên động địa.

Đây rất giống như là Thần còn sống sót vậy, ngồi ở trên cùng, những chiếc bàn ngọc tỏa ra những ánh sáng chiếu rọi trước người bọn họ, hình thành nên từng luồng thần hoàn, bao phủ nơi đó.

Bọn họ chính là những người lĩnh quân thuộc các thế lực lớn, bọn họ đang bàn bạc làm cách nào để có thu hoạch thật lớn trong vùng biển kia, mạnh mẽ như sinh linh thuần huyết chắc chắn sẽ phát động rất nhiều người, cho nên mới có thể thấy được thần uy cái thể của Côn Bằng đáng sợ đến cỡ nào.

"Mọi chuyện đã chuyển bị cả, chỉ còn mỗi việc ra biển nữa mà thôi." Trên thực tế, bọn họ đã thảo luận được một lúc lâu rồi, nên chuẩn bị lên đường.

Lần này, ngoại trừ mấy thiếu niên nam nữ đạt Hóa Linh Cảnh làm chủ lực tiến vào hang ổ Côn Bằng ra, thì các tộc lớn còn sắp xếp rất nhiều Tùy Hành Giả, bao gồm những lão bộc mạnh mẽ, còn có một vài thần vệ làm tiếp ứng.



Ngoài ra, còn có một nhóm lớn cường giả thuộc Hóa Linh Cảnh cũng muốn tiến vào trong thần sào kia để trợ giúp bọn họ tranh cướp, có thể nói xuất lĩnh rất là nhiều người.

"Tất cả đều chuẩn bị kỹ cả rồi, ta chỉ sợ cái gọi là người đạt được mười Động Thiên quá yếu, dù sao đi nữa cũng chỉ mới đặt chân vào cảnh giới này thôi, tốt nhất vào thời khắc mấu chốt đừng có làm ảnh hưởng tới đại cục, cơ bản sợ không mở được thông đạo." Có người tự nhủ.

"Ta cũng muốn thử một lần, xem thử nó có đủ mạnh hay không." Người kia đứng lên, đây là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, con mắt vô cùng sắc bén, mặc dù thân phận của hắn không bằng mấy tên thiếu niên kia thế nhưng hẳn cũng chả thấp, nhìn về phía Thạch Hạo.

"Hẳn là như vậy, nếu như nó mà thất bại thì chẳng phải toàn bộ những chuẩn bị của chúng ta đều bị hủy trong một ngày sao." Thiếu niên tóc xanh lên tiếng, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện phát sinh ở dưới chân núi, lúc này cũng hùa theo, liên tục cười lạnh.

"Đây là các ngươi mời ta ra biển để giúp đỡ hay là kêu ta tới đây để tiếp nhận khiêu chiến hả?" Thạch Hạo lúc này vô cùng tức giận.

Cho dù là Thái Cổ Thần Sơn thì đã sao, phía sau nó còn có Liễu Thần, nếu theo lẽ thường thì cũng đã ngồi ngang hàng với những người này mới đúng, nó là khách mời há có thể tùy thiện khiêu chiến?

"Thứ lỗi, tiễu hữu đừng hiểu nhầm." Một tên thần bộc tiến tới, biểu hiện đầy áy náy.

Những lão giả ngồi trên bàn ngọc ở trước thiên cung, bọn họ đều được thần quang bao phủ, hóa thành mấy vầng thái dương rực rỡ, không cách nào có thể thấy rõ được vẻ mặt của bọn họ, chắc chắn thân phận cũng vô cùng đáng sợ, cho nên cũng không dễ tỏ rõ thái độ được.

"Nếu đã không muốn ta giúp thì ta đành rời đi vậy, thế nhưng ngươi dám trước mặt mọi người khiêu chiến với ta, đây chính là đang sỉ nhục ta, há có thể buông tha cho ngươi!" Bụp một tiếng, Thạch Hạo đập nát bàn ngọc, nhanh chóng đứng dậy rồi bước về phía trước.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đây là địa phương là, là Thái Cổ Thần Sơn, là địa phương mà tất cả các tộc trên thế gian phải ngước nhìn, rất nhiều sinh linh tế bái từ nơi xa, ai dám có những hành động khác người chứ.

Thế nhưng thiếu niên Nhân Tộc này lại cường thế như vậy, cơ bản chẳng sợ gì, chỉ thẳng mặt người khiêu chiến nó, nói: "Lại đây mà nhận lấy cái chết."

"Ngươi..."

Người kia giận dữ, hắn đã tiến vào Hóa Linh Cảnh đã được hai năm, thiên phú vô cùng kinh người, chẳng lẽ lại còn không thể so sánh được với một tên nhóc mười tuổi sao, mặc dù đối phương đạt được mười Động Thiên cũng coi như kinh thế, thế nhưng dù sao thì cũng chỉ mới đặt chân vào lĩnh vực này mà thôi.

Lúc này, hắn liền hóa thành một chùm sáng vọt tới, phù văn ầm ầm, một con tiên hạc lập tức xuất hiện, giang cánh tấn công xuống.

Nhóc Tỳ đứng bất động tại chổ, lặng lặng đợi thế công của hắn, sau đó trong phút chốc, mười Động Thiên đồng thời mở ra nối liền thành một vòng thần hoàn, ầm ầm nổ vang, giống như là cả thiên địa vỡ nát.

Con tiên hạc kia nổ tung ngay tại chổ, bị thần hoàn cắn giết, sau đó tung ra một chưởng, tên thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi kia hét thảm một tiếng rồi chia năm xẻ bảy, mang thoe mưa máu bay về bốn phương tám hướng.

Mọi người khiếp sợ!

Chỉ một chưởng mà thôi, lại có thể mạnh mẽ đánh nát một cường giả Hóa Linh Cảnh, thủ đoạn cứng rắn cỡ này khiến người khác giật mình, vô cùng mạnh mẽ.

"Ngươi..." Thiếu niên tóc xanh giận dữ, bởi vì một ít máu tươi bay tới trước người hắn, nếu không phải cả người đang phát sáng thì đã vấy bẩn lên người hắn rồi.

"Ngươi cái gì mà ngươi, không phục cứ việc tiến tới!" Nhóc Tỳ bắt bẻ, nó hơi tức giận, sau khi được mời tới lại bị người khác khiêu khích, không cần nói nhiều cứ thẳng tay mà xuất thủ.

Bởi vì, ở nơi đây chỉ cần hơi yếu thế thì sẽ bị người khác xem thường, đây đều là sinh linh của Thần Sơn, mà nếu như cường thế một chút thì lại càng có vẻ khó lường, khiến người khác không tài nào đoán được người đỡ đầu sau lưng nó.

Từ việc nó có thể vượt qua mấy trăm vặn dặm Đại Hoang, thì những người này cũng đã đoán ra được, lai lịch của nó không đơn gian nên chắc chắn sẽ vô cùng kiêng kỵ.

Thiếu niên tóc xanh đứng thẳng dậy muốn động thủ.

"Đến đây đi, ta chém nát ngươi!" Nhóc Tỳ mạnh mẽ lên tiếng, mặc dù đang ở trên Thần Sơn Thái Cổ nhưng cũng chả sợ già cả.

Vào lúc này, một ông lão cao cao tại thượng mở miệng, nói: "Tiểu hữu bớt giận."