Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 240: Phiêu lưu vạn cổ


Chiếc thuyền giấy màu đen rất nhỏ, chỉ to bằng lòng bàn tay, nhỏ xíu và tinh xảo, nào có khí thế như U LInh Thuyền được, chớ đừng nòi chi là cao to như ngọn núi.

Thạch Hạo run sợ, U Linh Thuyền trôi nổi từ thời Thượng Cổ cho tới nay, hình dáng ban đầu của nó là như thế, bắt nguồn từ đây?

Dòng sông này chính là do linh khí hóa thành, óng ánh trong suốt, dâng lên hào quang, vừa mới tới gần thì khiến cho người khác cảm giác như vũ hóa phi thăng, toàn thân cực kỳ thư thái.

Thạch Hạo hoài nghi, cánh cửa kia có hay là không nối liền với Thần Giới, nếu không thì sẽ đến chỗ nào đây, là nơi nào mà linh dịch lại hóa thành dòng sông?

Nếu như là ở Đại Hoang thì quả không thể nào tin được, một dòng sông như thế thì sẽ gợi nên những cuộc đại chiến Cổ Quốc, những đại giáo Thượng Cổ từ khắp nơi đến tranh giành, thật sự quá quý giá.

Nó đi tới phụ cận, lòng bàn tay lóe lên phù văn, thu lấy chiếc thuyền giấy đang xuôi dòng lên trên tay, lập tức cảm thấy một luồng sinh cơ vô cùng dồi dào.

Cùng lúc đó, linh hồn nó run lên, thiếu chút nữa thì đã ngã quỵ xuống đất, cảm giác nhật nguyệt tinh hà bay lượn khắp nơi, hoàn toàn mờ mịt, thiên địa dường như lật úp xuống.

"Đây là..." Thạch Hạo ngơ ngác, nửa ngày sau mới ổn định lại được tâm thần, uy thế như thế nào đây, hết thảy đề do chiếc thuyền giấy màu đen này tạo ra.

Rốt cuộc, trong đầu nó trống rỗng, tất cả bắt đầu tĩnh lặng lại, không có bị ảnh hưởng của gợn sóng nữa.

Chiếc thuyền giấy trông rất mới, giống như vừa được gấp không bao lâu, bên trên có một hàng chữ, mềm mại và cứng cáp, lưu động những màu sắc kỳ lạ, đây là một hàng chữ bằng màu: Chỉ còn lại mỗi mình ta.

Theo tiếng gió bay lên, theo dòng sông rồi biến mất, phảng phất như có một cô gái đang thở dài, từ thời Thượng Cổ truyền đến, trong đó có thương cảm, thê lương...

Lông tóc của Thạch Hạo dựng đứng, chiếc thuyền giấy vẫn như trước, rất là mới, máu vẫn còn chưa khô, lẽ nào cô gái này gặp chuyện, bị gian giữ ở đằng sau cánh cửa rực rỡ kia?

Không đúng, máu tươi vẫn chưa khô, vẫn đỏ tươi óng ánh, thế nhưng nó lại rõ ràng cảm nhận được một loại sức mạnh của năm tháng trên thân thuyền giấy, nếu tập trung cao độ thì sẽ cảm ứng được.

Mọi người phát hiện U Linh Thuyền từ Thượng Cổ, thế nhưng chiếc thuyền giấy màu đen này bắt nguồn từ nơi đâu, việc này không thể dự đoán được, ngoài trừ nó ra thì bí mật của chiếc thuyền giấy màu đen này thế nhân vẫn chưa ai biết được.

Trong lòng Thạch Hạo trở nên hồi hộp, khó mà bình tĩnh được.

Chiếc thuyền giấy màu đen đến từ nơi nào, lẽ nào là từ một thế giới khác, phiêu lưu từ vạn cổ? Đến bây giờ dòng chữ bằng máu vẫn chưa phai mờ, đến cùng nó ghi như thế nhằm nhắn gửi cho ai.

"Công Bằng và hang ổ Thái Cổ, còn tiếp giáp với cánh cửa này, chuyện này..." Trong lúc nhất thời Thạch Hạo không biết nói gì, một mình đứng ở nơi đó, thời gian thật lâu vẫn không nhúc nhích gì cả.

Rất lâu, xa xa những tiếng la giết truyền tới mới khiến nó thức tỉnh.

Nó cuối đầu nhìn chiếc thuyền giấy màu đen, không biết vì sao, chiếc thuyền này khiến cho lòng hắn bồi hồi, phảng phất như nhìn thấy một cô gái ngồi trên chín tầng trời vô cùng thê lương, ngoái đầu nhìn lại vạn cổ xa xôi rồi biến mất.

Nó dùng sức lắc lắc đầu, phục hồi lại tinh thần.

"Vệt máu này thật là mạnh, cũng thật thần bí, cũng chỉ có chiếc thuyền giấy màu đen này mới có thể ghi được như vậy." Thạch Hạo thán phục.

Vết máu đỏ tươi bên trên chiếc thuyền giấy ẩn chứa một thần năng mênh mông khó lường. Không phát động thì thôi, một khi phát động, cả thiên địa đều biến sắc!

"Thật là kinh người!" Thạch Hạo chấn động, chẳng trách ban đầu khi nâng chiếc thuyền giấy lên trên tay thì nó nhìn thấy được những hình ảnh của cácngôi sao trên bầu trời vẫn lạc, thiên địa mênh mông bị lật úp, đay chính là sức mạnh báo hiệu của huyết dịch hay sao?

Một vệt máu mà thôi, cuối cùng lại biến chiếc thuyền giấy trở thành một U Linh Thuyền vô địch. Hiện tại thần tính của huyết dịch vẫn chưa có thấm vào trong thuyền giấy, vì vậy mới có hể lĩnh hội được một tia phong thái.

Máu trên U Linh Thuyền đã khô cạn từ lâu, mà máu trên chiếc thuyền giấy này vẫn như trước, thần tính tuy có tiêu tan thế nhưng vẫn còn sót lại một ít bộ phận, hào quang nội liễm.

Thạch Hạo cẩn thận nâng niu, rồi thu vào trong túi càn khôn.

Tạm thời không nghĩ nữa, gạt bỏ chuyện này, hiện tại không phải là lúc thất thần, chỉ một sơ sẩy thôi thì sẽ bỏ mạng nơi đây.

Trước cánh cửa càng lúc càng nhiều người hơn, từ hồ đang gợi ra một nào động nào đó, có một nhóm người đột nhiên ra tay, phù văn đầy trời, vậy mà lại bắt đầu đại chiến.

"Trời ạ, nơi đây có một khúc thần mộc!"



Rốt cuộc, có người kinh ngạc thốt lên, đã kinh động đến những người ở gần hang ổ Côn Bằng, rất nhiều cường giả nghe thấy thế thì liền xông tới.

Thạch Hạo dời ánh mắt bắt đầu quan sát, bên trong cánh cửa rực rỡ kia có một khúc gỗ mục nằm vắt ngang một bên, tuy rằng đã mục nát thế nhưng vẫn tỏa ra thánh huy, vô cùng rực rỡ.

Nó bừng tỉnh, chiếc thuyền giấy màu đen kia vừa mới trôi ra ngoài quá nửa là lâu nay bị cây gỗ mục kia chặn lại.

Khúc gỗ kia cũng chỉ là một cành cây mà thôi, to bằng thùng nước, toàn thân có long văn, mục nát không ra hình thù gì, thế nhưng hào quang thần tính nồng nặc không ngừng lóe lên, hết sức kinh người.

Bởi vì cánh cửa kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ, còn có dòng song được hình thành từ linh dịch, vì vậy từ trước đến nay vẫn không có ai chú ý tới nó.

"Xem cái hoa văn kia kìa, còn hào quang kia nữa, giống như là Côn Mộc ở trong truyền thuyết quá vậy?" Có người kinh ngạc thốt lên.

"Còn có một chiếc lá vô cùng óng ánh trong suốt, cũng không bị mục nát gì cả, được ngân ở bên trong dòng nước, thật chẳng khác gì với lá Côn Mộc cả." Nơi này trở nên náo động.

Chiến đấu càng thêm kịch liệt, những sinh linh không cùng chủng tộc không ngừng kêu gào những người phe mình tới cứu viện, máu tươi phun tung tóe, thi thể chưa gì đã thành một đống lớn, trận chiến vô cùng khốc liệt.

Rặng đám ngầm trở nên sôi trào, những người vọt với nơi đây đều không hề ít hơn so với những người ở hang ổ Côn Bằng, tất cả cũng vì hai chứ Côn Mộc mà trở nên điên cuồng, vô số sinh linh, phù văn bay đầy trời, bao phủ kín nơi đây.

Thạch Hạo cũng khiếp sợ, đây rốt cuộc là nơi nào, tại sao lại có loại thần mộc như thế này?

"Đây chẳng lẽ là nơi khai thiên sao, đằng sau cánh cửa này không phải là Thần Giới đấy chứ?"

"Côn Mộc đấy, chắc chắn không nhìn lầm, chuyện này thật khiến người khác khó tin, thật sự xuất hiện sao?!"

Một vài sinh linh đứng bên cạnh cuộc đại chiến chứng thực lại những tin tức với người thuộc phe mình, rồi điên cuồng giết về phía trước, nhảy vào trong dòng sông, chuyển bị tranh giành đoạn gỗ mục kia.

"Bụp!"

Nhưng ta, khi những người tiến vào dòng song thì trực tiếp nổ tung, biến thành tro bụi, hóa thành mưa ánh sáng lấp lánh.

Chuyện này khiến người khác chấn động, đây chính là một vài sinh linh mạnh mẽ, ví dụ như có một vài động vật biển dài tới mấy trăm trượng vậy mà lại nổ tung, hóa thành mưa máu, không đỡ nổi một đòn.

Cảnh cửa kia dường như là một nơi cấm kỵ, không cho phép bất cứ người của Phàm Trần Giới chạm tới.

Thạch Hạo đứng ở đằng xa, cảm xúc dâng trào, bình tĩnh không được, nó nghĩ tới chiếc thuyền màu đen kia, nghĩ tới hang ổ Côn Bằng, nghĩ đến đằng sau cánh cửa này, nghĩ đến Côn Mộc, tất cả những thứ này đều xuất hiện ở nơi đây, quá chấn động lòng người.

Côn Mộc được sinh ra trong thiên địa, thuận theo chúng thần trên trời cao, là cầu nối khai thông thiên địa giữa người và thần.

Loại cây này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, được xương là thông thiên, xuyên thẳng bầu trời, không gì sánh được.

Có người nói, ở thời Thái Cổ bị người khác đốn ngã, biến mất trong thiên địa.

Đương nhiên, một vài Thần Sơn lâu đời trên thế gian có lẽ vẫn còn lưu giữ một hai lá của cây này, còn lại chỉ có thể nhìn thấy trong sách cổ mà thôi.

Ban đầu, mọi người vừa chiến đấu vừa kinh ngạc, có người còn hoài nghi đây cũng chỉ khúc cây cổ xưa gần giống với Côn Mộc mà thôi, có thể sau khi uy năng của cánh cửa cấm kỵ kia thể hiện, và sau lưng cánh cửa đó tựu hồ là Thần Giới, lúc này thì mọi người mới tin tưởng hoàn toàn.

Đây hơn phân nửa là Côn Mộc, ẩn chứa sự huyền bí trong thiên địa, nếu nắm giữ một chiếc lá để tu hành thì có thể giúp cho việc ngộ đạo tốt hơn, tốc độ tu hành cũng tăng lên, đây chính là báu vật.

Nơi này có một chiếc lá của Côn Mộc vô cùng óng ánh trong suốt, còn có một khúc gỗ mục, tự nhiên khiến người khác điên cuồng, ngay cả sinh linh thuần huyết cũng tới tranh cướp.

"Đều cút ngay!"

Đúng lúc này, một tiếng quát to truyền tới, cường thế và bá đạo, kèm theo ánh sáng hoàng kim ngập trời, che kín cả bầu trời, rất nhiều người bị chấn cho ho ra đầy máu, bay ngược ra ngoài.

Có một nhóm người đứng ở nơi đó bị một luồng sóng biển màu vàng nhấn chìm, sau đó bị nghiền thành thịt nát. Mềm yếu như đồ sứ, mất mạng ngay tại chổ.

"Hậu đại của Hải Thần!" Mọi người run sợ.

Không phải những người kia yếu mà do hậu đại của Hải Thần quá mạnh mẽ. Hắn một thân chiến y hoàng kim, tóc dài bay lượn, cặp mắt như ngọc thạch, tuấn tú như một cô gái



Đây là một thiếu niên cường thế, chiến kích trong tay chỉ thẳng trời nói, nói: "Lui lại, bằng không giết không tha!"

Sóng biển màu vàng trở nên mãnh liệt, hắn giống như đặt mình vào trong một vùng biển mênh mông, tinh khí thần của cả người cứ như lò lửa, vô cùng hừng hực, bễ nghễ quần hùng,

Tự nhiên sẽ có người không phục, bên trong có không ít người vượt qua Hóa Linh Cảnh, bọn họ không cam lòng, một tên hậu bối nho nhỏ mà thôi mà lại dám hung hăng và cường thế như vậy, thật sự là khinh người quá đáng.

Trong thiên địa liền nổ vang, giống như sao băng ập tới, hàng loạt bảo cụ trấn áp về phía trước, mọi người đồng loạt ra tay.

"Ầm ầm!"

Nhưng mà, chiến kích hoàng kim ở trong tay thiếu niên này chỉ quét ngang, bùng nổ ra những ánh sáng thông thiên, giống như là khí thế đại sát khi đối mặt với thiên quân vạn mã, sát quang ngạp trời.

Bụp bụp không ngừng vang lên, bên trong sóng biển màu vàng, ở trước chiến kích hoàng kim, lần lượt từng cường giả nổ tung, chỉ có một nhóm người mạnh nhất chặn được việc chặt đứt, bảo lưu lại được tàn thể, nhưng không một ai có thể sống sót.

Mà những bảo cụ kia toàn bộ đều nứt ra, rơi xuống mặt đất, không một bảo cụ nào có thể nguyên vẹn được.

Những người xông lên đều chết hết cả, không một ai may mắn sống sót, cường thế cỡ ày, thủ đoạn vô địch khiến cho lòng người chấn động, thiếu niên này cứ như là Hải Thần tái sinh vậy!

"Muốn giữ mạng thì cút qua một bên!"

Hậu nhân của Hải Thần vô cùng cường thế, tóc xanh lam bay lượn, chiến kích nắm trong tay, chỉ thẳng tất cả mọi người, tuổi của hắn không lớn, thế nhưng lại có một loại tư thế khí thôn sơn hà, duy ngã độc tôn.

Đám người đứng ở gần đấy tự động rút lui, thiếu niên này quá cường hãn, ở Hóa Linh Cảnh mà đã đăng phong tạo cực, vượt xa phàm tục, ở cảnh giới này hắn như là Thần Linh vậy.

"Ngươi không nghe ta nói gì sao, còn không mau lui lại, muốn chết hả?"

Một đám người mặc giáp trụ hoàng kim xuất hiện, vẻ mặt từng người rất lạnh nhạt và kiêu ngạo, nhìn tất cả mọi người, một trong số đó chỉ thẳng mặt Thạch Hạo đang đứng ở trước, lớn tiếng quát tháo.

"Ngươi chỉ là một tên nô bộc, cũng dám hung hăng như vậy?" Hùng Hài Tử tự nhiên không cam lòng, thiếu niên đứng trước kia quá ngông cuồng khiến nó khó chịu, mà người hầu của hắn cũng ngông cuồng không kém.

"Không lập tức lui thì ta giết chết ngươi, còn không cảm tạ, dám đối kháng với Hải Thần nhất mạch? Muốn chết." Con mắt của đám người mặc giáp trụ màu vàng trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Thạch Hạo, một trong số đó nhảy lên, tác phong vô cùng cường hãn, một cước đạp mạnh xuống.

Những người này đều đã trải qua những thử thách sinh tử của Hải Tộc, thực lực vô cùng mạnh mẽ, tăm rửa qua vô số máu huyết của rất nhiều sinh linh, đi theo hậu nhân của Hải Thần, mạnh mẽ vang dội từ trước tới giờ, xuất thủ vô hình.

Hiện tại loại tác phong này cường thế như những ngày thường của bọn họ, sau khi nhảy lên, một cước đạp thẳng về lông ngực của Thạch Hạo, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt hàn ý và kiêu căng đan dệt, phù văn nơi tay rực rỡ, đạp mạnh xuống.

Mọi người biến sắc, đây chính là một sinh linh vô cùng mạnh mẽ ở trong biển sâu, chẳng trách lại giống chủ nhân như vậy, lời nói lạnh nhạt, lãnh khốc và dũng mãnh, quả thật hắn có thực lực như thế.

Rất nhiều người ý thức được, nếu như là mình thì tuyệt không phải là đối thủ, tôi tối của hậu nhân Hải Thần quả nhiên mạnh mẽ.

Con mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, không hề nói gì, thanh kiếm gãy màu đen trong tay vuung lên, bổ thẳng về phía trước, trong nháy mắt ánh sáng đen tăng vọt, nối thẳng trời cao.

Tên sinh linh Hải Tộc kia kêu to, lấy ra tất cả bí bảo trên người, phù văn đầy trời, mạnh mẽ trấn áp xuống, thế nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được.

"Bụp!"

Hắn ta bị Thạch Hạo chém thành hai nửa từ dưới lên trên, vô cùng bằng phẳng, hai nửa thi thể đầy máu tươi rơi trên mặt đất.

"Thanh kiếm gãy kia của nó quả thật rất mạnh, nó chỉ mới tiến vào Hóa Linh Cảnh mà thôi." Có người nhìn ra được thực hư.

Mí mặt của mọi người giật giật, một chiến sĩ mạnh mẽ của Hải Tộc cứ thế thì giết chết? Có rất nhiều người cảm thấy vui sướng, những tên chiến giả hoàng kim này quá kiêu ngạo, khinh người quá đáng.

Mỗi một người đều ôm lấy một bụng hỏa khí, bị hậu nhân của Hải Tộc đuổi lui thì thôi, vậy mà còn bị những tên chiến phó này quát mặng, thật sự rất phẫn uất.

"Ngươi dám giết người cảu ta, muốn chết hả?" Hậu nhân của Hải Thần xoay người lại, chiến kích cầm trong tay chỉ về Thạch Hạo, những sợi tóc màu xanh lam bay lượn, trong con ngươi bắn ra hai chùm ánh sáng.

"Ngươi cho mình là ai, nghĩ mình là Hải Thần thật sự sao, cho dù là Hải Thần, dám trêu chọc ta thì cũng chỉ có con đường chết!" Hùng Hài Tử đáp lại.