Kể từ ngày Huyền Giới rời đi, Nhàn Hy đã không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ hắn. Những ngày trôi qua, sự im lặng và thiếu thông tin khiến cô cảm thấy lo lắng và bất an. Mặc dù đã cố gắng gọi điện cho Huyền Giới nhiều lần, nhưng mỗi lần chỉ nhận được tiếng chuông vang vọng và cuối cùng là một thông báo tự động.
Ngày tiếp theo, cảm giác lo lắng của Nhàn Hy không ngừng gia tăng. Cô quyết định đến thẳng nhà Huyền Giới, hy vọng có thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về hắn. Nhàn Hy bước vào khuôn viên nhà Huyền Giới, lòng đầy hồi hộp và lo lắng. Cô không thể tránh khỏi việc tưởng tượng ra những tình huống tồi tệ nhất trong đầu.
Khi Nhàn Hy đến cổng nhà Huyền Giới, cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Dì Dung và những người trong nhà đã nhận ra cô ngay lập tức. Dì Dung bước ra, vẫy tay chào với nụ cười hiền hòa, mặc dù ánh mắt bà vẫn chứa đựng sự cảm thông sâu sắc.
"Nhàn Hy, con đến rồi à?" Dì Dung nói với giọng nhẹ nhàng, cố gắng trấn an cô. "Huyền Giới đang rất bận rộn với công việc. Con đừng lo lắng quá, cậu ấy sẽ về sớm thôi."
Nhàn Hy gật đầu, nhưng sự lo lắng trên gương mặt cô không thể che giấu được. "Cháu đã cố gắng liên lạc với chú ấy, nhưng không thể. Cháu chỉ muốn biết mọi chuyện đang diễn ra như thế nào."
Dì Dung mỉm cười và đưa tay vỗ nhẹ lên vai Nhàn Hy. "Đừng lo lắng quá. Cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu.
Huyền Giới còn dặn dì, nếu con đến thì hãy làm nhiều món thật ngon cho con nữa đấy!"
Nhàn Hy cảm thấy một chút yên tâm khi nghe những lời từ Dì Dung. Bà dẫn cô vào trong và mời cô ngồi xuống ghế. Bà nhanh chóng chuẩn bị một tách trà ấm và đưa cho Nhàn Hy, khuyến khích cô nghỉ ngơi.
Trong khi Nhàn Hy thưởng thức tách trà, cô cảm nhận được sự chăm sóc và quan tâm từ mọi người trong nhà
Huyền Giới. Dù bận rộn với công việc hằng ngày, họ vẫn cố gắng làm cho cô cảm thấy thoải mái và được chào đón. Những món ăn ngon và không khí ấm cúng từ căn bếp đã phần nào làm dịu bớt nỗi lo lắng trong lòng cô.
Nhàn Hy lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sự lo lắng vẫn không hoàn toàn rời bỏ cô. Cô mong mỏi sự trở về của
Huyền Giới, và cho dù thời gian có trôi qua như thế nào, tâm trí cô vẫn luôn hướng về hắn. Sự chờ đợi của cô vẫn tiếp tục, nhưng những hành động nhỏ bé của Dì Dung và những người trong nhà đã làm cho cô cảm thấy một chút an ủi, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ sớm ổn định và Huyền Giới sẽ trở lại bên cô.
Khi Nhàn Hy ngồi trong không gian ấm cúng của ngôi nhà Huyền Giới, tâm trí cô lại quay về những suy nghĩ sâu xa. Cô không biết từ khi nào mà mình lại quan tâm và lo lắng đến một người mà mọi người đều biết đến là tàn nhẫn và hung bạo như Huyền Giới. Những hình ảnh về hắn trong mắt xã hội đều trái ngược hoàn toàn với những gì cô đã trải nghiệm.
Nhàn Hy tự hỏi, tại sao lại có sự mâu thuẫn lớn như vậy giữa hình ảnh Huyền Giới được mọi người biết đến và con người thật của hắn mà cô đã tiếp xúc? Trong ánh mắt của cô, Huyền Giới không phải là một kẻ vô cảm, chỉ biết đến sự tàn nhẫn. Thực tế, hắn là người đã khiến cô cảm thấy được chăm sóc và an toàn. Huyền Giới không chỉ quan tâm đến cô một cách hời hợt; hắn chú ý đến từng chi tiết nhỏ, luôn trấn an cô khi cô buồn và giúp đỡ cô những lúc khó khăn và buồn tủi.
Nhàn Hy nhận ra rằng sự quan tâm của Huyền Giới không chỉ là hành động đơn giản. Hắn đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Có những lúc, cô cảm thấy rống rã khi không được gặp mặt hắn, lo lắng khi biết hắn gặp nguy hiểm, và tìm cách để hỗ trợ hắn trong những lúc khó khăn. Cô đã không nhận ra được từ lúc nào, nhưng giờ đây, cô biết chắc chắn một điều: Cô đã yêu người đàn ông này mất rồi.
Cảm giác yêu thương này không phải đến từ sự lý trí hay sự tìm kiếm lý do, mà là một phần của trái tim cô đã tự nhiên chấp nhận. Nhàn Hy cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong cảm xúc của mình, và dù cho có những khó khăn, mâu thuẫn từ bên ngoài, cô biết rằng tình cảm này là thật, và nó đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời cô. Trong khoảnh khắc này, dù Huyền Giới có đang bận rộn với công việc hay không, tình cảm của cô dành cho hắn vẫn là một điều không thể phủ nhận.
Khi buổi chiều dần trôi qua, sự ấm cúng từ căn bếp và sự quan tâm của Dì Dung đã phần nào làm cho Nhàn Hy cảm thấy dễ chịu hơn. Cô bắt đầu tham gia vào việc chuẩn bị bữa tối, giúp đỡ dì Dung và tạo nên một bữa ăn đầy màu sắc và hương vị. Trong khi nấu nướng, Nhàn Hy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, và những lo lắng dường như giảm bớt một chút.
Bữa tối kết thúc, Nhàn Hy đứng dậy, quyết định đi ra ngoài vườn để tận hưởng không khí trong lành và thanh thản. Cơn mưa đã giảm đi, để lại những giọt nước nhỏ lấp lánh trên lá cây và những vũng nước sáng lên dưới ánh đèn vườn. Những cây cối và hoa lá trong vườn được nhuộm sắc ánh sáng mờ ảo, tạo nên một không gian bình yên và thư giãn.
Nhàn Hy đứng giữa vườn, ánh mắt lướt qua những giọt nước còn đọng trên lá cây và những vũng nước lấp lánh dưới ánh đèn. Cô cảm nhận được sự bình yên trong không khí, nhưng tâm trí cô lại tràn đầy quyết tâm và ý chí.
Suy nghĩ về việc điều tra cái chết của ba mẹ và em gái của Huyền Giới không phải là một quyết định vội vàng. Cô đã suy ngẫm rất nhiều về điều này và nhận ra rằng, như Huyền Giới đã giúp cô tìm kiếm công lý cho ba mẹ mình, cô cũng muốn làm điều tương tự cho hắn. Huyền Giới đã cho cô một cơ hội để trả thù, để tìm lại công lý và sự bình yên, và giờ đây cô cảm thấy cần phải làm điều đó cho hắn.
Nhàn Hy bắt đầu nghĩ đến các bước tiếp theo. Để điều tra cái chết của ba mẹ và em gái Huyền Giới, cô cần phải thu thập thông tin từ nhiều nguồn khác nhau. Có thể cô sẽ cần phải điều tra hồ sơ cũ, tìm kiếm những người đã có liên quan vào thời điểm đó, hoặc thậm chí tiếp cận các tổ chức có thể biết điều gì đó về sự việc.
Cô quay lại nhìn vào ngôi nhà, nơi ánh sáng từ cửa sổ tỏa ra, mang lại cảm giác ấm cúng và bảo vệ. Dì Dung và những người trong nhà đã thể hiện sự quan tâm và lòng tốt của họ, và Nhàn Hy cảm thấy biết ơn vì sự chào đón nồng hậu của họ. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn còn một nỗi đau và sự quyết tâm không thể che giấu.
Lúc này, Nhàn Hy quyết định sẽ bắt đầu từ những thông tin có sẵn, bắt đầu với việc tìm hiểu về quá khứ của
Huyền Giới. Có thể cô sẽ gặp khó khăn và phải đối mặt với những tình huống đầy thử thách, nhưng cô sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách để đạt được mục tiêu của mình.
Nhàn Hy quay lại ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn, ánh mắt nhìn về phía xa xa như đang hình dung con đường phía trước. Cô biết rằng hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng sự quyết tâm và lòng yêu thương dành cho
Huyền Giới sẽ là động lực giúp cô vượt qua mọi khó khăn.
Cô thở dài một hơi, rồi đứng dậy, trở về trong ngôi nhà. Mỗi bước đi của cô đều chắc chắn và đầy quyết tâm, vì cô đã có một mục tiêu rõ ràng và một lý do mạnh mẽ để theo đuổi. Trong lòng Nhàn Hy, quyết tâm không bao giờ ngừng nghỉ và cô biết rằng, dù con đường phía trước có gian nan thế nào, cô sẽ không từ bỏ.