Khi về đến nhà, Huyền Giới giúp Nhàn Hy lên giường nghỉ ngơi và uống thuốc. Hắn ngồi bên cạnh cô, ánh mắt đầy sự quan tâm và dịu dàng. “Em hãy nghỉ ngơi, đừng lo lắng gì cả” hắn nói, giọng nói êm ái như ru cô vào giấc ngủ.
Nhàn Hy mỉm cười yếu ớt, cảm nhận sự an toàn và yên bình từ sự hiện diện của Huyền Giới. “Cảm ơn chứ” cô thì thầm, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của hắn bên cạnh.
Huyền Giới ngồi đó, nhìn Nhàn Hy ngủ say. Hắn cảm thấy lòng mình tràn đầy tình yêu và sự quyết tâm. Dù có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ luôn ở bên cô, bảo vệ và chăm sóc cô. Nhìn gương mặt thanh thản của Nhàn Hy dưới ánh nắng ấm áp từ cửa sổ, Huyền Giới cảm thấy niềm hạnh phúc và sự bình yên lấp đầy trái tim mình.
Trong khoảnh khắc đó, hắn nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những lời nói ngọt ngào, mà còn là sự quan tâm và chăm sóc chân thành trong từng hành động nhỏ nhặt. Những ngày tiếp theo, Nhàn Hy ở lại nhà của Huyền Giới. Nhờ uống thuốc và chăm sóc tận tình của hắn và Dì Dung, cô rất nhanh đã hồi phục. Dù thế, Huyền Giới cũng không yên tâm để cô về nhà.
Buổi sáng hôm ấy, Huyền Giới mang một tách trà nóng vào phòng. Nhàn Hy ngồi dậy, mỉm cười với hắn khi nhận lấy tách trà từ tay hắn.
"Em cảm thấy thế nào rồi?" Huyền Giới hỏi, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng và quan tâm.
"Cháu đã khỏe nhiều rồi" Nhàn Hy đáp, giọng nhẹ nhàng. "Cháu có thể về nhà được rồi?"
Huyền Giới gật đầu, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn còn sự lo âu. "Anh vẫn chưa yên tâm để em về nhà"
Nhàn Hy đặt tách trà xuống bàn, cầm lấy tay Huyền Giới. "Chú không cần phải lo lắng quá. Cháu biết cách tự bảo vệ mình. Hơn nữa, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau, cháu tin rằng chúng ta có thể vượt qua mọi thứ"
Huyền Giới nhìn sâu vào mắt cô, lòng hắn tràn đầy cảm xúc. "Anh biết em mạnh mẽ, nhưng anh không muốn em phải đối mặt với nguy hiểm một mình.
Nhàn Hy mỉm cười, lòng cô ấm áp với tình cảm chân thành của Huyền Giới. "Cháu biết, và cháu rất biết ơn vì điều đó."
Họ ngồi bên nhau, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi giữa cuộc sống đầy biến động. Những ngày sau đó, Huyền Giới và Nhàn Hy đã cùng ở bên nhau. Dù bận việc nhưng Huyền Giới cũng luôn dành thời gian để ở bên cô. Cô cũng rất hạnh phúc vì điều đó.
Một buổi sáng sớm, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua khe rèm cửa, Nhàn Hy tỉnh dậy và cảm thấy chiếc giường bên cạnh trống trải. Huyền Giới không còn ở đó nữa. Cô thấy một tờ giấy nhỏ đặt trên gối bên cạnh, dòng chữ viết tay quen thuộc của Huyền Giới: "Hôm nay ở bar có việc cần xử lý nên anh có thể sẽ không về."
Nhàn Hy đọc những dòng chữ đó, cảm thấy lòng mình có chút buồn bã. Thế nhưng rất nhanh, cô đã ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong, rồi thay quần áo. Cô quyết định không để những cảm xúc buồn phiền lấn át mình.
Nhàn Hy bắt một chiếc taxi để đến một nơi ở ngoại ô thành phố. Đó là một khu vực hẻo lánh, ít người qua lại. Cô đã giấu Huyền Giới để tìm gặp Lão Tôn.
Khi đến nơi, cô bị những người bảo vệ chặn lại ngay từ cổng. Một người trong số họ nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. "K? Cô đến đây có việc gì?" hắn hỏi, giọng điệu cứng nhắc.
Nhàn Hy hít một hơi sâu, rồi trả lời tự tin, "Tôi đến gặp Lão Tôn. Tôi có chuyện quan trọng cần bàn"
Người bảo vệ nhìn cô một lúc, rồi gật đầu. "Chờ ở đây" hắn nói, rồi bước vào bên trong.
Chỉ vài phút sau, một người khác xuất hiện và dẫn cô vào bên trong. Họ đi qua một hành lang dài, nơi ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đèn treo tường tạo nên một không gian u tối và huyền bí. Khi đến trước một cánh cửa lớn, người dẫn đường dừng lại và gõ nhẹ ba tiếng.
Cánh cửa mở ra, và Nhàn Hy bước vào. Phía bên trong là một căn phòng rộng rãi, trang trí đơn giản nhưng toát lên vẻ uy quyền. Ở giữa phòng, một người đàn ông lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế bành, ánh mắt sắc lạnh như đọc thấu tâm can người đối diện.
"Lão Tôn" Nhàn Hy chào, giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyết tâm. "Tôi đến đây để bàn một chuyện quan trọng"
Lão Tôn nhìn cô một lúc lâu, rồi mỉm cười. "Ta rất tò mò không biết tại sao một cô gái như cô lại muốn đến đây tìm ta" ông nói, giọng điệu trầm tĩnh nhưng đầy uy lực. "Ngồi xuống và nói đi, ta muốn nghe câu chuyện của cô."
Nhàn Hy ngồi xuống, ánh mắt không hề nao núng. "Tôi đến đây để tìm câu trả lời về chuyện của ba mẹ Huyền Giới. Tôi được biết ông lúc trước là đối tác của ba Huyền Giới," cô bắt đầu, lòng quyết tâm bùng cháy trong từng lời nói. "Và tôi tin rằng ông có thể giúp tôi."
Vì học ngành Tâm lý học, Nhàn Hy rất nhanh hiểu được con người của Lão Tôn. Chỉ với vài câu hỏi về gia đình của Huyền Giới, cô đã khiến ông ta chột dạ. Lão Tôn nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc và lo lắng. "Cô đã biết những gì?" ông ta hỏi, giọng điệu căng thẳng.
Nhàn Hy không trả lời thẳng, mà thay vào đó thách thức ông ta. "Những gì tôi biết chắc chắn sẽ làm ông bất ngờ đấy!" cô nói, ánh mắt kiên định. Cô biết rằng chỉ khi ông ta tự mình thú nhận, cô mới có thể buộc tội ông một cách chắc chắn.
Sau những lời đe dọa và câu hỏi liên tiếp, Lão Tôn trở nên bức bối. "Cô nghĩ mình có thể làm được gì?" ông ta gắn giọng, nhưng sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhàn Hy không vạch trần ngay lập tức mà chỉ xin phép rời đi. "Cảm ơn ông vì cuộc nói chuyện hôm nay" cô nói, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Lão Tôn đứng đó, trong căn phòng với sự bức bối và lo lắng. Ông ta tự hỏi nếu Huyền Giới biết được sự thật, chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng Lão Tôn không biết được Nhàn Hy đã biết bao nhiêu phần trăm về sự việc. Không thể hỏi rõ, cũng không thể nói ra, khiến ông ta bức bối, vứt ly rượu trong tay xuống đất. Âm thanh vỡ tan của ly rượu phản chiếu sự hỗn loạn trong lòng ông ta.
Nhàn Hy rời đi, lòng đầy mãn nguyện vì đã khiến Lão Tôn bị lung lay ý chí. Cô biết rằng đây chỉ là bước đầu tiên trong hành trình tìm kiếm sự thật về cái chết của ba mẹ và em gái Huyền Giới.
Nhàn Hy rời khỏi biệt thự của Lão Tôn, lòng cô tràn đầy cảm xúc mâu thuẫn. Trên đường về, cô suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Sự bất an của Lão Tôn là một dấu hiệu tốt, nhưng cô biết rằng mình cần thêm bằng chứng để buộc tội ông ta.