Minh Nguyệt thực sự không có làm gì cả.Cô thực sự không có quyến rũ ai. Trong lòng cô luôn chỉ có Cố Cận Ngôn sao có thể quyến rũ người đàn ông khác chứ?
" Anh thực sự hiểu lầm rồi, đó là bạn cũ của em, em và cậu ấy không có gì cả ". Minh Nguyệt liên tục giải thích, giọng nói càng lúc càng vội vàng.
" Bạn cũ sao? Cô nói xem tôi làm sao tin cô? Tiêu Minh Nguyệt cả đời của cô đừng mong thoát khỏi tôi, cho dù chết cũng là người của tôi ". Cố Cận Ngôn nở nụ cười mỉa mai, giọng nói đầy sự xem thường Minh Nguyệt.
Đương nhiên hắn không tin Minh Nguyệt. Trong mắt hắn, cô chỉ là người thay thế cho Thanh Nguyệt, hắn muốn cô sống cô phải sống, hắn muốn cô chết cô nhất định phải chết. Trong mắt hắn, cô không có là gì cả, lời nói của cô đối với hắn không chút giá trị nào.
" Em thực sự không có...". Minh Nguyệt liên tục minh oan cho bản thân, đôi mắt cô đẫm nước mắt từ lúc nào. Đúng, Minh Nguyệt rất ấm ức, ấm ức vì anh không tin cô, ấm ức vì anh áp đặt chuyện cô không làm lên người cô.
" Cút xuống xe. Cô tự kiểm điểm về lỗi lầm của bản thân đi ". Lời biện minh của Minh Nguyệt bị Cố Cận Ngôn cắt ngang. Hắn hoàn toàn không muốn nghe cô nói nữa, dù sao lời nói của cô đối với hắn không có chút tin cậy nào.
Nước mắt Minh Nguyệt rơi xuống, cô biết hắn không tin cô. Minh Nguyệt buồn bã bước xuống xe, cơn mưa lớn lập tức làm cả người cô ướt hết. Minh Nguyệt đứng bên vệ đường nhìn chiếc xe của Cố Cận Ngôn dần dần rời đi xa.
" Sao anh lại không tin em? Em thực sự không có làm ". Nước mắt cô không ngừng rơi xuống hoà lẫn với nước mưa.
Trời mưa càng lúc càng lớn, nhiệt độ càng lúc càng thấp, Minh Nguyệt mặc bộ váy xanh lá sẫm ướt đẫm bước từng bước trên đường.
Nơi này, là đường cao tốc, hơn nữa cũng đã nửa đêm nên rất vắng vẻ, từ đây về biệt thự của Cố Cận Ngôn còn 2 ki-lo-mét. Minh Nguyệt ôm chặt lấy bản thân, cơ thể của cô càng ngày càng lạnh.
Mỗi bước chân của cô càng ngày càng chậm hơn. Cơ thể không ngừng run rẩy vì lạnh, gương mặt cũng tái nhợt đi. Nhưng như vậy bước chân của Minh Nguyệt vẫn không ngừng lại vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Ngay lúc này, bụng dưới của Minh Nguyệt bắt đầu đau dữ dội. Nỗi đau khiến bước chân của Minh Nguyệt dừng lại, cô ngồi xuống hai tây không ngừng ôm lấy bụng mình.
" Đau quá! Lẽ nào đến ngày sao? "
Gương mặt Minh Nguyệt nhăn lại, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt hơn. Mỗi lần khi đến ngày, bụng của Minh Nguyệt vô cùng đau đớn, nỗi đau khiến Minh Nguyệt còn không thể di chuyển được. Mỗi lần đều phải dựa vào thuốc giảm đau mới miễn cưỡng có thể đi lại.
Minh Nguyệt ôm bụng ngồi trong cơn mưa lớn không ngừng trút xuống. Cô cố gắng ngồi dậy, tiếp tục nhẫn nhịn cơn đau đớn bước về phía trước.
" Cố gắng lên, mình sẽ làm được, mình không thể gục ngã ở đây được".
...----------------...
1 tiếng trôi qua, Minh Nguyệt cuối cùng cũng trở về trước cổng căn biệt thự xa hoa. Sắc mặt của cô trắng bệch, không chút sức sống nào.
Minh Nguyệt nhẫn nhịn cơn đau đớn, sự lạnh lẽo, không ngừng bước về phía. Ngay cả bản thân Minh Nguyệt cũng không biết bản thân cô đã đi bao lâu, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, như một cái xác không hồn chỉ biết bước đi.
Minh Nguyệt thẫn thờ nhìn về phía ngôi biệt thự xa hoa, trong mắt cô cảnh vật càng lúc càng tối lại, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ.
Minh Nguyệt mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ đang đi qua đi lại ở trước cửa căn biệt thự. Đúng, đó chính là Dì Lâm. Dì Lâm sau khi biết chuyện Cố Cận Ngôn bắt Minh Nguyệt đi bộ về giữa trời mưa. Trong lòng vô cùng lo lắng cho Minh Nguyệt.
Dì Lâm rất muốn đi tìm cô, nhưng lại không anh cho phép nên dì Lâm không dám đi.Cũng đúng thôi, tuy dì Lâm là người được Cố Cận Ngôn tin tưởng và kính trọng nhưng bà ấy vẫn chỉ là một quản gia. Lời của Cố Cận Ngôn sao bà ấy dám không nghe chứ.
" Dì Lâm ". Minh Nguyệt cất tiếng, giọng nói nhỏ và yếu ớt.
Trong cơn mưa lớn như trút nước, tiếng nói của Minh Nguyệt làm sao dì Lâm có thể nghe thấy chứ?
Minh Nguyệt cố gắng nhắc chân lên tiếp tục bước đi nhưng chân của cô thực sự không còn chút sức lực, bàn chân cứ như dính chặt với mặt đường vậy.
Cô nhìn dì Lâm đang thấp thỏm đứng ở cửa biệt thự, cánh tay Minh Nguyệt không tự chứ được mà vươn về phía dì Lâm. Đúng, Minh Nguyệt đang cầu cứu, cô rất muốn hét lớn gọi dì Lâm, muốn bước đến gần dì Lâm nhưng cô lại không thể làm được, điều cô có thể làm bây giờ chỉ có thể vươn tay ra.
Cơ thể của Minh Nguyệt bắt đầu mất khống chế, Minh Nguyệt đến giữ thăng bằng cũng không thể nữa rồi, đôi mắt của Minh Nguyệt mở ra cũng trở nên khó khăn hơn. Cô cố gắng mở mắt ra,cố gắng không để bản thân gục xuống nhưng cô không thể nữa rồi.
Minh Nguyệt hoàn toàn không thể gắng gượng, cả người cô ngã xuống đất, ngất đi.