Vào ngày thứ hai, Lệ Tri đứng ngoài xe ngựa với khẩu phần lương thực vừa nhận được, gõ vào thành xe một lúc, nhưng không có ai trả lời.
“Điện Hạ?” Lệ Tri thăm dò gọi một tiếng.
Bức màn gấm vẫn bất động, ngựa vàng kéo xe khịt khịt cái mũi, một làn sương trắng tản ra trong không trung.
Mọi người tụ tập thành nhóm ở phía xa, sương trắng bao phủ mặt đất và các tán cây xung quanh, nhiệt độ thấp như vậy, thường sẽ có người bất tỉnh vì lạnh.
Lệ Tri thấp giọng nói một câu thất lễ, nàng giơ tay vén rèm gấm ra một khe hở. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong xe ngựa, phản chiếu một mảnh hỗn độn, bàn trà bị lật úp xuống đất, một bình nước bị đổ hơn phân nửa, Tạ Lan Tư gục ở một bên, nửa ống tay áo ướt sũng, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Điện Hạ!”
Giọng nói của Lệ Tri làm cho Chân Điều cách đó không xa chú ý, hắn cau mày bước nhanh tới: “Khi không kêu lên cái gì?”
Không đợi Lệ Tri trả lời, hắn đã đã nhìn thấy Tạ Lan Tư trong xe ngựa.
“Điện Hạ!” Lần này đến lượt Chân Điều biến sắc.
Hắn nhanh chóng nhảy lên xe, vừa nói tạ lỗi vừa sờ trán Tạ Lan Tư, lập tức sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Chỉ cần nhìn cái trán đỏ bừng kia, Lệ Tri liền đoán được thân nhiệt của Tạ Lan Tư nhất định cao đến đáng sợ.
“Mau đi lấy nước và khăn lau đến đây.” Chân Điều cau mày nói với Lệ Tri.
Lệ Tri vội vàng tìm những nha dịch khác, nghe nói Hoàng Tôn ngã bệnh, rất nhanh nước và khăn lau sạch sẽ đã được đưa lên xe ngựa.
Chân Điều đã cố gắng chiếu cố Tạ Lan Tư, nhưng hắn là một đại nam nhân, ngày thường ở nhà cũng được người khác chiếu cố, nên hắn không hề biết cách chăm sóc người bệnh. Hơn nữa Tạ Lan Tư đổ mồ hôi rất nhiều, riêng việc lau mồ hôi thôi cũng là cả một vấn đề.
Khi đang trong tình thế khó xử, Chân Điều nhìn thấy Lệ Tri đang đứng dưới cửa xe thần sắc ân cần trông ngóng.
“Ngươi có quan hệ gì với Điện Hạ?”
“Điện Hạ có ân với ta.” Lệ Tri tránh nặng tìm nhẹ nói.
“Ở nhà ngươi có chăm sóc ai chưa?” Chân Điều hỏi.
Lệ Tri gật nhẹ đầu: “Sinh mẫu mất sớm, lúc hai tỷ muội ta sinh bệnh, chúng tôi đều chăm sóc lẫn nhau.”
Chân Điều thở phào nhẹ nhõm, để Lệ Tri lên xe chăm sóc Tạ Lan Tư.
“Cần gì cứ nói với ta hoặc trường giải khác.”
Lệ Tri sờ cái trán đỏ bừng của Tạ Lan Tư, quả nhiên nó nóng như nàng dự đoán.
Nóng như vậy rất khó để tự hạ nhiệt.
“Ngài ấy cần một đại phu.” Lệ Tri cau mày.
Nói là nói thế, nhưng nơi hoang sơn dã lĩnh này, Chân Điều cũng không có cách nào gọi ra một đại phu. Hắn đáp ứng với Lệ Tri, khi đi qua thôn kế tiếp, hắn sẽ dừng lại tìm một đại phu dân gian đến xem bệnh cho Tạ Lan Tư. Bây giờ, Lệ Tri cần phải chiếu cố thật tốt cho Tạ Lan Tư. Để tạ ơn, hắn sẽ cho nàng thêm khẩu phần lương thực.
Trước khi xuống xe, Chân Điều đã cảnh báo Lệ Tri một cách khó hiểu: “Đó là Hoàng Tôn, nếu Tạ Lan Tư chết, Lệ Tri, ngươi chiếu cố hắn thì chỉ có thể chôn cùng với hắn.”
Lệ Tri nhặt ấm nước lên, lau sạch vết nước trên mặt đất. Tìm chiếc rương đựng quần áo sạch, dùng dây buộc tóc màu đen che kín mắt của mình, thấp giọng nói tạ lỗi, rồi cởi quần áo của Tạ Lan Tư ra.
Sau khi mất thị lực, nàng cũng không thấy thoải mái hơn. Lệ Tri cảm giác như mình tự bê đá đập chân mình, nhiệt độ cơ thể lạ lẫm ở đầu ngón tay càng trở nên sinh động hơn.
Nàng cố tưởng tượng đây là muội muội nàng bị ốm, hoặc là Thần Đan sau khi bị cạo sạch lông…..tóm lại, nàng dùng tốc độ nhanh nhất để lau mồ hôi trên người Tạ Lan Tư, rồi quấn qua loa quần áo sạch lên người hắn.
Sau khi làm xong hết thảy, Lệ Tri tháo dây buộc tóc trên mắt ra và rồi nàng đụng thẳng vào đôi mắt đang hé mở của Tạ Lan Tư.
“…”
Không khí trở nên đặc biệt yên tĩnh, Lệ Tri cảm thấy cổ họng mình có chút ngứa ngáy.
Nàng ho một tiếng, cầm dây buộc tóc trong tay lên giải thích: “Ta không nhìn.”
“… Ta làm sao vậy?” Tạ Lan Tư dời mắt, ánh mắt yếu ớt liếc nhìn rương quần áo và chậu nước sạch.
“Điện Hạ bị bệnh, quần áo ướt đẫm mồ hôi, dân nữ chưa được Điện Hạ cho phép đã tự ý mở rương quần áo để thay đồ cho Điện Hạ. Xin Điện Hạ thứ tội.”
Lệ Tri thấy Tạ Lan Tư không tức giận, liền nói:
“Chân trường giải nói, khi chúng ta đến thôn kế tiếp, ngài ấy sẽ tìm một đại phu xem bệnh cho Điện Hạ.”
Tạ Lan Tư bị sốt đến mức ý thức không rõ, sau khi nhận ra không có nguy hiểm nào trong xe, mí mắt hắn lại từ từ rũ xuống:
“Không…”
Lệ Tri kề sát lại mới nghe rõ lời nói cuối cùng của hắn:
“Không được… Để bọn họ cho thức ăn và nước uống vào…”
Nói xong, Tạ Lan Tư lại thiếp đi lần nữa.
Một giấc này hắn ngủ cả đêm, Lệ Tri cũng canh giữ trong xe cả đêm, nàng không quan tâm những người bên ngoài xe đang bàn luận cái gì. Ngày hôm sau khi mọi người lên đường, Chân Điều khoát tay với Lệ Tri, bảo nàng cứ ở trong xe chăm sóc cho Tạ Lan Tư.
Trong ánh mắt ghen ghét của đám người lưu vong, Lệ Tri được ngồi xe để đi hết hành trình hôm nay.
Cơn sốt của Tạ Lan Tư vẫn rất nghiêm trọng, quần áo vừa mới thay xong đã tiếp tục ướt đẫm mồ hôi, làn da nóng như nước sôi, chỉ cần đặt ngón tay ở trước mặt là có thể cảm nhận được hơi nóng từ mũi, Lệ Tri ngồi trong xe không hề dễ dàng, nàng luôn lo lắng rằng Tạ Lan Tư sẽ mất đi hơi thở vào giây phút tiếp theo.
Trong tâm trạng lo lắng này, đội ngũ lưu vong cuối cùng cũng đến được một thôn trang nhỏ.
Chân Điều mời một lão nhân tóc trắng xoá đến, nghe nói, những người trong thôn mà bị bệnh vặt, đều do lão điều trị.
Lão nhân run lẩy bẩy lên xe, đầu tiên là sờ trán Tạ Lan Tư, sau đó bắt mạch, không biết là do không yên tâm với y thuật của mình hay là do bệnh trạng trước mắt quá kỳ lạ, mà sau mấy lần bắt mạch, ông lão cứ lắc đầu mãi.
Chân Điều nhịn không được, mở miệng phá vỡ sự im lặng quỷ dị:
“Đại phu, tình huống người bệnh như thế nào?”
Lão nhân thở dài: “Thuốc và châm cứu không có tác dụng, chỉ có thể thuận theo ý trời.”
Những lời của đại phu khiến Chân Điều sốt ruột, Lệ Tri chưa bao giờ thấy hắn sốt ruột như vậy.
“Đại phu, thân phận người này rất cao quý, xin hãy tận sức thử một lần!”
“Lão phu sẽ tận lực, còn lại, chỉ có thể nghe theo thiên mệnh.” Lão nhân nói.
Lão nhân không biết viết nên đã đọc toa thuốc và phương pháp sắc thuốc, Chân Điều còn đang muốn tìm giấy để ghi lại thì Lệ Tri đã nói:
“Ta thuộc rồi.”
Nàng thuật lại đơn thuốc, lão nhân gật đầu, lại nhấn mạnh phương pháp sắc thuốc với nàng thêm lần nữa.
Vì vậy, công việc sắc thuốc đương nhiên được giao cho Lệ Tri.
Có thể ngồi trên xe là một chuyện vô cùng tốt trong con mắt của những người lưu vong. Bây giờ họ không còn cảm thấy việc này sẽ làm tổn hại đến thanh danh của họ nữa. Người đầu tiên đến nói với Chân Điều muốn thay thế Lệ Tri làm việc chính là Vương Thị, người xưa nay rất cao ngạo.
“…Nàng ấy chỉ là một tiểu nha đầu không biết chăm sóc người khác, lúc ở nhà ta thường xuyên chăm sóc lão gia, cớ sao không để ta chăm sóc.” Vương thị tận tình khuyên nhủ.
Nếu là trước đây, Chân Điều còn có thể nói vài câu dễ nghe với bà, nhưng giờ phút này chính hắn còn đang vướng vào rắc rối, đương nhiên không cho sắc mặt tốt.
Vương Thị không chiếm được chuyện tốt, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hậm hực bỏ đi.
Cứ qua một hai canh giờ, Chân Điều sẽ đến xe ngựa để xem Tạ Lan Tư thế nào.
Chỉ có bản thân hắn biết, hắn đang ở trong một tâm trạng khác với những nha dịch đang lo lắng sẽ bị liên lụy kia.
Công việc của Chân Điều không phải là áp giải tù nhân, mà là báo cáo chi tiết tình hình hàng ngày của Tạ Lan Tư cho quan trên, và quan trên của hắn sẽ bẩm báo trực tiếp cho Hoàng Đế.
Mệnh lệnh mà hắn nhận được là “theo thiên ý”, trên đường đi, hắn đã chứng kiến Tạ Lan Tư trải qua nhiều tình huống nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hắn vẫn chưa hiểu được “thiên ý” của Hoàng Thượng đến tột cùng là gì.
Không dám giết, cũng không dám bảo vệ, sợ lỡ tay phá hủy “thiên ý”. Mỗi ngày Chân Điều đều phải sống trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Bước một bước sai, hắn sẽ vạn kiếp bất phục.
Chân Điều bất đắc dĩ thở dài, dặn dò Lệ Tri nấu thuốc cho tốt, vẻ mặt lo lắng rời đi.
Lệ Tri thuần thục sắc thuốc, tuy được coi là tiểu thư, nhưng là một tiểu thư sinh mẫu mất sớm, không được sủng ái, nên so với nô tỳ cũng không tốt hơn bao nhiêu.Từ nhỏ, nếu nàng và muội muội song sinh của mình bị ốm, thì hai người các nàng sẽ tự chăm sóc lẫn nhau, cho nên nàng rất thành thạo trong việc chăm sóc người khác.
Trong khoảng thời gian sắc thuốc, nàng vẫn nhớ thỉnh thoảng thay khăn thấm mồ hôi trên trán Tạ Lan Tư.
Sau khi bát thuốc đầu tiên được nấu xong, Lệ Tri bưng bát thuốc màu đen lên xe ngựa. Nàng để Tạ Lan Tư dựa vào thành xe, nâng đầu hắn lên và đưa bát thuốc đến miệng hắn.
Không ngờ môi của Tạ Lan Tư lại ngậm chặt khi vừa chạm vào nước thuốc, Lệ Tri cố gắng đổ một ít vào môi hắn, nhưng thuốc lại chảy ra ngay lập tức.
Lệ Tri đã cố gắng thử nhiều lần nhưng không có cách nào đút thuốc vào miệng hắn được. Khi nàng đang đau đầu, thì đột nhiên nghĩ đến một điều.
“Phương thuốc là do một đại phu trong thôn kê, ta xem đều là dược liệu bình thường, sắc thuốc xong ta cũng đã uống vài ngụm, không có mùi lạ.”
Nàng ghé sát vào tai Tạ Lan Tư, lặp đi lặp lại lời cam đoan, sau đó đút thuốc vào miệng hắn, thuốc liền rơi xuống miệng hắn một cách thần kỳ.
Vội vàng đổi nước hạ nhiệt, sắc thuốc, khuyên uống thuốc.
Cuộc sống như vậy kéo dài hai ngày, Tạ Lan Tư vẫn không tỉnh, Lệ Tri chỉ có thể nghiền lương khô cho vào chén thuốc rồi đút cho hắn.
Nàng ăn ngủ đều ở trên xe, cố gắng chăm sóc như chăm sóc người thân nhất của mình, chỉ mong hắn có thể sớm tỉnh lại.
Nàng hoàn toàn không để ý đến những lời đàm tiếu bên ngoài xe.
Giống như nàng đã cố gắng hết sức để sống, nàng tin rằng Tạ Lan Tư cũng có lý do để không chết.
Nàng tin chắc rằng hắn sẽ không dễ dàng bị bệnh tật đánh gục như vậy.
Đêm đó, Lệ Tri ngủ chập chờn như thường lệ, và khi nàng tỉnh dậy giữa chừng, nàng theo thói quen dò xét hơi thở của Tạ Lan Tư.
Không khí lạnh băng khiến nàng bật dậy ngay lập tức.
Sau khi đến gần, nàng thử thăm dò hơi thở lại một lần nữa, nhưng vẫn không cảm thấy hơi nóng.
Màu đỏ trên gương mặt của thiếu niên đã biến mất, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt như ánh trăng, Lệ Tri chạm vào nhiệt độ cơ thể hắn, nó gần như lạnh giống không khí.
Nếu không phải lồng ngực yếu ớt của hắn vẫn còn phập phồng, Lệ Tri suýt chút nữa đã cho rằng người nằm trên xe là người chết.
“Điện Hạ? Điện Hạ!” Lệ Tri nhỏ giọng kêu, Tạ Lan Tư đã hôn mê bất tỉnh.
Nàng áp lòng bàn tay vào mặt hắn, cố gắng làm ấm cơ thể hắn. Dường như có tác dụng, hàng mi rũ xuống của Tạ Lan Tư run lên như bị đánh thức.
Được khích lệ, Lệ Tri lấy tất cả quần áo dày nặng ra khỏi rương, trải chúng lên người Tạ Lan Tư từng lớp một.
Ngay cả khi bị Trịnh Cung quất roi, Lệ Tri cũng không cảm thấy trái tim mình bị siết chặt như bây giờ.
Nếu hắn chết, những gì nàng làm trước đây có ý nghĩa gì?
Vô luận như thế nào, hắn nhất định không được chết!