Thấy ba tên du côn kéo Chu Thị vào một con hẻm nhỏ, Lệ Tri buông chậu gỗ xuống và đuổi theo.
Cúc Sinh thấy thế cũng chạy theo.
Trong hẻm nhỏ, ba tên du côn đã đẩy ngã Chu Thị mặt không còn chút máu xuống đất, chúng muốn bá vương ngạnh thượng cung ngay tại chỗ.
Lệ Tri nhìn thấy cảnh này, một cổ lửa giận bay thẳng lên đỉnh đầu nàng.
“Dừng tay!” Mặt nàng tái mét.
“Ngươi là cái củ hành nào?”
Một tên du côn trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Tri, hắn lập tức bỏ Chu Thị ra và đi về phía Lệ Tri với đôi mắt tỏa sáng.
“Muội muội không chỉ có tâm địa thiện lương, mà còn đẹp mắt nữa, sao ta chưa từng gặp qua? Ngươi cùng nữ nhân già này lưu vong đến đây sao? Theo ca ca ta, đảm bảo về sau ngươi sẽ có một cuộc sống tốt nha….”
“Ta là người của Đô Hộ phủ, ngươi dám đụng đến ta?!” Lệ Tri lạnh lùng quát.
Cúc Sinh kinh ngạc nhìn nàng, kinh ngạc vì nàng chỉ mới đến phủ ngày đầu tiên mà đã học được cách dùng Đô Hộ phủ làm lá chắn rồi.
Sắc mặt của ba tên du côn thay đổi khi nghe thấy Đô Hộ phủ, bọn hắn liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn Lệ Tri, cảm thấy nàng không giống nói dối.
“Mẹ, xui xẻo!” Một tên du côn nhổ nước miếng xuống đất.
Ba người hậm hực rời đi. Trước khi đi, tên cầm đầu cố ý nhìn chằm chằm Lệ Tri, ánh mắt như muốn nói “chờ xem”.
Lệ Tri cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt giằng co do tên cầm đầu khởi xướng, nhưng ánh mắt dời đi trước nhất cũng là của tên đó.
Minh Nguyệt Tháp nằm ở vùng biên cương, nơi có nhiều dân tộc cùng chung sống với nhau, phong tục dân gian cởi mở hơn nhiều so với ở Kinh Đô. Nơi đây có rất nhiều nữ nhân thô bạo và man rợ. Họ như hổ, như hắc hùng, nhưng không có ai giống như loài rắn âm trầm mà khoác lên mình hoa văn xinh đẹp.
Tên cầm đầu không giải thích được tại sao mình lại hoảng hốt, nhưng hắn quyết định thuận theo nội tâm của mình là nhanh chóng dẫn hai tiểu đệ rời khỏi đây.
Ba tên du côn đi rồi, Cúc Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ mà sợ nói:
“May là bọn hắn bị tên tuổi của Đô Hộ phủ dọa chạy mất, lá gan của ngươi cũng quá lớn….”
“Chỉ là bọn tiểu lưu manh mà thôi, không có gì phải sợ.” Lệ Tri nói.
Nàng bước nhanh về phía trước đỡ Chu Thị quần áo không chỉnh tề dậy.
Sắc mặt Chu Thị trắng bệch, nhìn Lệ Tri trước mặt, lúc này nước mắt mới trào ra.
“Chu di nương, làm sao di nương lại bị bọn hắn đeo bám?” Lệ Tri nhíu mày.
“Ta… ta…” Chu Thị muốn nói lại thôi, nhìn Cúc Sinh.
“Ta ra ngoài xem một chút, chậu gỗ của ngươi còn ở bên ngoài.” Cúc Sinh thức thời đi ra khỏi hẻm nhỏ.
“Chu di nương, người đừng vội, từ từ nói.” Lệ Tri vỗ nhẹ cánh tay Chu Thị, dùng ánh mắt trấn an.
Chu Thị buông đề phòng và bật khóc. Bà nắm chặt tay Lệ Tri, giọng nói run rẩy:
“Ta vốn tưởng rằng những ngày đó sẽ kết thúc khi ta đến Minh Nguyệt Tháp, nhưng không ngờ… Ngay cả khi ta đến Minh Nguyệt Tháp, bọn hắn vẫn không buông tha cho ta…”
Lời nói của Chu Thị rất mơ hồ, nhưng Lệ Tri lại hiểu chuyện gì đã xảy ra với bà.
“Ta không trách người khác, là tự ta thấp hèn… sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có miếng ăn… thanh danh của ta đã bị hủy… đáng thương Tượng Thăng và Từ Ân có một mẫu thân như ta… ” Chu Thị nói xong lời cuối cùng, khóc không thành tiếng.
“Chu di nương, việc này cũng không trách người.” Lúc này đổi thành Lệ Tri nắm chặt cánh tay Chu Thị, ép đôi mắt đẫm lệ của Chu Thị nhìn nàng, gằn từng chữ nói: “Di nương một là không ăn trộm, hai là không ăn cắp... di nương chỉ là muốn cho mình và hài tử được sống tốt…..sai là những kẻ đã dùng điều này để áp bức di nương.”
“Nhưng ta… ta đã hèn hạ đe dọa ngươi để lấy đi khẩu phần lương thực…”
Chu Thị che khuôn mặt đẫm nước mắt, thống khổ và xấu hổ khiến khuôn mặt bà biến dạng.
“Không sao, ta tha thứ cho di nương rồi.”
Lệ Tri vén tóc mai ướt đẫm nước mắt của Chu Thị ra sau tai.
Giọng nói của nàng chứa đầy ôn nhu thương xót.
Chu Thị càng nắm chặt tay của Lệ Tri, giống như nếu bà không làm như vậy, cơ thể gầy gò của bà sẽ rơi xuống một nơi sâu hơn. Chu Thị nhắm chặt hai mắt và mím chặt môi, nhưng cổ họng vẫn run rẩy phát ra tiếng khóc nức nở.
Nước mắt tuôn như suối chảy dài trên khuôn mặt bà.
Chu Thị xuất thân thương hộ không sai, nhưng bà có thể gả vào Lệ Phủ, đương nhiên không phải là nữ nhi của một thương hộ bình thường. Chu Gia kinh doanh nhiều đời, giàu có sánh ngang với vương hầu, Chu Thị là đích nữ Chu Gia, từ nhỏ đã được giáo dục như một tiểu thư.
Điều Vương Thị hiểu, bà cũng hiểu, nhưng bà vẫn phải làm điều không nên làm.
Một đôi nhi nữ của bà như một ngọn lửa đang lụi tàn trên con đường lưu vong, sao bà có thể làm như không nhìn thấy? Từng đêm từng đêm, bà đều lo lắng không biết ngày mai các con của bà có còn mở mắt ra nữa không.
Bà nhắm mắt lại, mặc cho đám du côn đó hủy hoại mình, nhắm mắt lại, nhận lấy khẩu phần lương thực từ tay Lệ Tri…lần nào, lần nào, trái tim của bà cũng rỉ máu.
Vô số lần, bà muốn chết.
Nhưng bà vẫn còn hai hài tử.
Hài tử của bà không làm điều gì sai.
Cho dù bà có rơi vào địa ngục vô tận, hai hài tử của bà, một đôi nhi nữ trong sáng và ngây thơ, cũng không nên rơi xuống cùng bà.
Lệ Tri đỡ Chu Thị đang khóc đến mất đi sức lực dậy, hỏi:
“Di nương, người đang ở chỗ nào? Ta đưa người về.”
Cũng may, chỗ Chu Thị ở là gần bên bờ sông nơi Đô Hộ phủ giặt quần áo, Lệ Tri đưa Chu Thị đến nơi, phát hiện rằng đó không phải là một nơi để ở mà là một túp lều tạm thời được dựng bằng tấm ván gỗ.
“Ta đi tới chỗ giặt quần áo trước chờ ngươi.” Cúc Sinh nói.
Lệ Tri biết nàng ấy muốn nhường chỗ nói chuyện cho mình nên nhìn Cúc Sinh đầy cảm kích.
Nghe tiếng, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh từ bên trong thò ra, nhìn thấy sinh mẫu và Lệ Tri ở bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ.
“Di nương! Lệ Tri tỷ tỷ!”
Lệ Từ Ân nhảy ra khỏi túp lều như một con thỏ con hoạt bát.
Dù cuộc sống có nhiều vất vả nhưng gương mặt của tiểu cô nương vẫn không vương chút sương khói nào.
Lệ Tri cười xoa đầu nàng, hỏi: “Ca ca của muội đâu?”
“Ca ca ra ngoài kiếm củi rồi.” Lệ Từ Ân cười nói.
Đang nói đến Lệ Tượng Thăng, thì một thiếu niên gầy gò từ bờ sông bên kia đi đến.
Khi Lệ Tượng Thăng nhìn thấy Lệ Tri và Cúc Sinh xa lạ trước lều, hắn rất ngạc nhiên. Lệ Tri chào trước: “Tượng Thăng ….”
Người sau cúi đầu trầm mặc, ôm củi đi vào trong lều. Lệ Tri nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên những vết máu ứ đọng.
“Đứa nhỏ này từ khi đến Minh Nguyệt Tháp tính cách càng ngày càng âm trầm…… Cô nương đừng trách hắn, đều là tại ta.” Chu Thị nghẹn ngào nói.
“Ta không trách hắn, di nương yên tâm.”
Lệ Tri không có gì trên người để cho họ, nhìn Chu Thị với vẻ áy náy:
“Nếu đã tiễn di nương về chỗ ở rồi, ta cũng yên lòng. Ta vẫn còn quần áo của Đô Hộ phủ phải giặt….”
Chu Thị lập tức nói: “Cô nương mau đi đi, đừng vì ta mà bỏ lỡ công việc.”
“Ngày mai ta lại đến thăm di nương, lúc đó ta sẽ mang theo một ít thức ăn và đồ dùng đến.” Lệ Tri an ủi.
Ngay khi Lệ Tri chuẩn bị rời đi, Chu Thị đột nhiên nhét một thứ gì đó vào tay nàng. Khi Lệ Tri nhìn thấy đó là một con bài ngà(*) viết chữ Chu.
(*)Con bài ngà: quân bài làm bằng xương.
“Tuổi tác ta đã lớn, kiếp này cũng không có hy vọng được trở về Kinh Đô… Ta có một việc muốn nhờ cô nương giúp đỡ.” Chu Thị nhìn nàng với vẻ mặt khẩn cầu, “Đây là vật duy nhất ta có, nếu một ngày nào đó cô nương có thể trở lại Kinh Đô, có thể thay ta đưa con bài ngà này cho cha ta không?”
Lệ Tri cân nhắc một lát, rồi nhận lấy con bài ngà.
“Được, nếu như ta có thể trở về Kinh Đô, ta nhất định sẽ giúp di nương đem vật này giao cho Chu lão gia.” Nàng trịnh trọng nói.
Chu Thị cảm động quỳ xuống trước mặt nàng.
“Đại ân đại đức của cô nương, kiếp này ta không thể báo đáp, nếu có kiếp sau, ta nguyện làm con chim Cát Tường đứng dưới mái hiên của cô nương, mỗi ngày khi mặt trời mọc đều cầu phúc cho cô nương.”
“Di nương mau đứng lên, chúng ta đều là người một nhà, không cần như thế … “
Lệ Tri vội vàng đỡ Chu Thị dậy.
Nàng an ủi thêm một lần nữa rồi mới rời khỏi lều. Sau khi đi được một đoạn đường dài, Lệ Tri quay đầu lại, và nàng vẫn có thể nhìn thấy Chu Thị đứng trước tấm ván gỗ hỏng, nhìn nàng thật lâu.
Khi Lệ Tri đến nơi Cúc Sinh đang giặt quần áo, Cúc Sinh đã giặt giúp nàng một nửa số quần áo mà lẽ ra nàng phải giặt.
Lệ Tri áy náy nói: “Làm phiền ngươi rồi… Ngày mai ta sẽ giặt giúp ngươi.”
“Có gì đâu, trước khi ngươi tới, tất cả quần áo ở Huyên Chỉ Viện đều là do ta giặt, đã quen rồi.” Cúc Sinh cười hì hì nói.
Lệ Tri không muốn làm phiền người khác, nàng cố gắng giặt sạch quần áo còn sót lại trong chậu gỗ.
Nước sông mùa đông lạnh như băng, hai tay Lệ Tri ngâm trong nước trở nên sưng đỏ. Mỗi khi gió sông như dao thổi qua, mặt nàng bị chà xát đến đau nhức.
Nhưng so với trên đường lưu vong màn trời chiếu đất, ăn không đủ no, thì nó đã tốt hơn rất nhiều.
“Ngươi giặt như vậy sẽ không sạch đâu … cho thêm đậu tắm vào, sau đó đập quần áo trên đá …” Cúc Sinh không sợ phiền mà chỉ dẫn tận tình.
“Đa tạ ngươi…”
Khuôn mặt Cúc Sinh đỏ bừng, nàng nghiêng đầu nhìn Lệ Tri đang vụng về vò mạnh bộ quần áo bẩn, hỏi:
“Có phải tất cả các cô nương ở Kinh Đô đều xinh đẹp như ngươi không?”
Lệ Tri ngẩng đầu cười với nàng ấy: “Phong cảnh mỗi nơi mỗi khác, Kinh Đô nhìn ta thế này đã chán rồi. Cúc Sinh mà đến Kinh Đô, nhất định sẽ là một mỹ nhân xinh đẹp độc nhất vô nhị ở Kinh Đô đấy.”
Tiểu cô nương cười xấu hổ.
“Trước đây, Minh Nguyệt Tháp cũng có những người từ Kinh Đô đến, nhưng họ không dễ hòa đồng. Họ chỉ nói chuyện với những người cũng đến từ Kinh Đô thôi.” Cúc Sinh nói, “Không giống như ngươi, không có một chút kiêu ngạo nào.”
Nói xong, nàng ấy lại bổ sung:
“Cũng không đẹp bằng ngươi.”
Lệ Tri cười nói: “Người ta nói gần son thì đỏ, vậy chẳng phải ngươi cũng sẽ trở nên xinh đẹp hơn sao?”
Tiếng cười thanh thúy của Cúc Sinh nhảy múa trên mặt sông lấp lánh, hai thiếu nữ trạc tuổi nhau vừa giặt đồ vừa trò chuyện rôm rả.
Những đám mây mỏng trên bầu trời không biết từ lúc nào đã bị thổi bay sang phía bên kia, để lộ ra một màu trắng cao chót vót ở nơi từng được lụa trắng bao phủ.
“Đó là Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn của Minh Nguyệt Tháp chúng ta. Trên núi có Thần cung, phù hộ cho Minh Nguyệt Tháp luôn mưa thuận gió hòa.” Cúc Sinh chú ý đến ánh mắt của Lệ Tri, “Nhưng trong Thần cung không cho người ngoài vào, nếu chúng ta muốn tế bái thì đều phải đi miếu Nữ Oa ở trấn trên.”
Lệ Tri thuận thế hỏi về phong tục của Minh Nguyệt Tháp và một số điều cấm kỵ trong Đô Hộ phủ, đợi lúc Cúc Sinh buông cảnh giác, nàng giống như vô tình nhắc đến Tạ Lan Tư.
“... Sau khi Hoàng Tôn đến, ta chưa được gặp qua. Nhưng ta biết hắn sống ở Trúc Viện phía đông, nghe nói chân tay hắn không tiện, cho nên hắn cũng không lộ diện. Nhưng những người đã gặp đều nói rằng hắn đẹp như Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn của chúng ta.” Cúc Sinh cong môi, “Ta không tin có Thần Sơn đẹp như vậy, chắc chắn là các nàng có quá ít kiến thức.”
Lệ Tri ghi nhớ tên Trúc Viện, dự định khi có cơ hội sẽ đi dò thám.
Khi hai người giặt xong quần áo và lên đường trở về Đô Hộ phủ, trời đã xế chiều.
Lệ Tri thật không ngờ, đây là lần cuối cùng nàng và Chu Thị gặp nhau.
Ngày thứ hai, Chu Thị bị phát hiện nhảy sông tự sát.